Huyết Cốt nói xong, Sở Vĩnh Du đè nén cảm xúc của mình xuống, mỉm cười rồi đi về phía phòng ngủ.
Dù sao thì Mã Trạch cũng là người có sức mạnh đứng đầu trong cửu phẩm võ giả, giọng nói trong điện thoại vẫn bình thường, giờ phút này anh đã siết chặt hai nắm đấm, nhưng bởi vì Đồng Ý Yên đang ở đây nên anh cũng chỉ có thể biểu đạt thông qua phương thức này.
Đến phòng ngủ, rốt cuộc Sở Vĩnh Du mới mở miệng nói.
"Đông Linh… vẫn ổn chứ?"
"Vẻ mặt đờ đẫn, một câu cũng không nói, thưa ngài, tôi sẽ đến sân bay ngay để đưa Đông Linh tới tỉnh thành gặp ngài."
Không hỏi thêm chuyện khác, Sở Vĩnh Du nói thêm một câu rồi cúp máy.
"Được, gửi thông tin chuyến bay cho tôi, tôi tới sân bay đón mọi người."
Trở lại phòng ăn, Ngu Thư Di trêu chọc nói.
"Ôi! Vĩnh Du, điện thoại gì mà phải tránh chúng tôi đi thế, không phải cậu có vợ bé ở bên ngoài đấy chứ."
Dám đùa giỡn với Sở Vĩnh Du như thế này cũng chỉ có duy nhất Ngu Thư Di mà thôi.
Cùng lúc đó, chuông cửa vang lên, Đồng Ý Yên vội vàng ra mở cửa, quả nhiên là Lam Mị đến.
"Lam Mị, đúng lúc quá, chỉ còn thiếu mỗi cô."
Lam Mị hơi xấu hổ, tranh thủ lúc Đồng Ý Yên muốn mở lại công ty nên cô ta trở về nhà một chuyến, ở cùng ba mẹ mình mấy ngày.
"Rất xin lỗi chị Yên, máy bay bị delay."
"Không sao đâu, mau vào đi."
Bữa tiệc bắt đầu được khoảng hơn một tiếng, Đồng Ý Yên đột nhiên kéo Sở Vĩnh Du vào phòng khách, nhỏ giọng hỏi.
"Vĩnh Du, xảy ra chuyện gì à?"
Sở Vĩnh Du lắc đầu.
"Không có gì, vì sao em lại hỏi như vậy?"Đồng Ý Yên trợn trắng mắt, bất đắc dĩ nói.
"Dù gì thì tôi cũng là vợ của anh, thời gian chúng ta ở bên nhau cũng không ngắn, mặc dù anh giấu rất kỹ nhưng chẳng lẽ tôi không nhìn ra được à? Nếu là chuyện vô cùng quan trọng thì anh đi mau đi, để tôi chiêu đãi bọn họ là được rồi."
Sở Vĩnh Du hơi cảm động, anh ôm lấy Đồng Ý Yên rồi mới lên tiếng.
"Cám ơn em vợ à, quả sự là có việc gấp, anh cần phải đi ngay bây giờ."
"Ừm."
Trở lại bàn ăn một lần nữa, nhìn tất cả mọi người một chút, Sở Vĩnh Du mở miệng.
"Quả thực rất xin lỗi mọi người, mọi người cứ ăn uống trước đi, tôi có chút việc phải ra ngoài một chút."
"Mã Trạch."
Bị gọi tên, Mã Trạch vội vàng đứng lên, anh ta đã sớm như ngồi bàn chông, nào có tâm trạng mà ăn cơm nữa.
Về phần những người khác đương nhiên cũng không dám hỏi gì, dù là Ngu Thư Di thì cũng biết cái gì nhẹ cái gì nặng, ngay cả trường hợp chuyển nhà náo nhiệt như thế này mà anh cũng không ở lại được, nhất định là Sở Vĩnh Du có chuyện vô cùng quan trọng rồi.
Mã Trạch lái xe, đến sân bay, hai người chờ ở lối ra VIP.
Không bao lâu sau, Huyết Cốt đỡ Đông Linh xuất hiện ở trong tầm mắt của hai người, đi theo bên cạnh là con chó đen lớn Thiên Uy.
Đông Linh không cao, là loại hình khéo léo đẹp đẽ kia, mái tóc ngắn, nhìn qua còn hơi nam tính.
Đông Linh, người vốn dĩ hoạt bát hiếu động giờ phút này chẳng những sắc mặt trắng bệch mà hai mắt còn vô thần, giống như đã hoàn toàn mất đi hi vọng đối với cuộc sống.
Cơ thể Mã Trạch run nhè nhẹ, anh ta vẫn luôn có cảm tình với Đông Linh, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân nên vẫn chưa nói ra, bây giờ thấy Đông Linh biến thành như thế này có thể nào không đau lòng cho được.
Còn Sở Vĩnh Du, trong mắt cũng ánh lên sự lạnh lẽo, cất bước tiến lên nghênh đón.
"Đông Linh, ngài ấy đến rồi."
Vẻ mặt Huyết Cốt phức tạp, vừa nói một câu, rõ ràng ánh mắt Đông Linh hơi run rẩy một chút, giống như vừa mới nhìn thấy Sở Vĩnh Du.
Rất đột ngột, thế mà cô ta lại trực tiếp quỳ rạp xuống đất, nước mắt chảy đầm đìa.
"Thưa ngài, Đông Linh có tội!"
Một màn này, sự chua xót của nó có lẽ chỉ có một mình Đông Linh mới hiểu được, cô ta không tuyệt vọng vì mình bị phế, nhưng là một trong bốn người bảo vệ của Chiến Thần Địa Ngục Sở Vĩnh Du mà lại bị người ta bắt đi như vậy, với cái nhìn của cô ta, chuyện này đã ảnh hưởng lớn đến thanh danh của Sở Vĩnh Du.
Đỡ Đông Linh dậy, Sở Vĩnh Du nhẹ nhàng nói.
"Đi thôi, mọi chuyện đã có tôi rồi."
Đến một khách sạn ở tỉnh thành, dưới mệnh lệnh của Sở Vĩnh Du, Đông Linh mới đi tắm rửa.
"Thưa ngài, lúc tôi tìm được Đông Linh thì cô ta đang ngồi ở bên cạnh bến tàu, vô cùng hoang mang lo sợ, tôi nói cái gì cô ta cũng không hề có phản ứng, cho nên Đông Linh bị ai phế đi võ công, đến bây giờ tôi cũng không biết."
Huyết Cốt nói, không che giấu sự khát máu trong mắt chút nào.
Bốn người bảo vệ, tình như anh em, Đông Linh biến thành như vậy làm sao anh ta có thể không hận.
Sở Vĩnh Du gật đầu, không nói gì.
Lúc này, Mã Trạch đẩy một xe đồ ăn đi đến, thức ăn đặt trên đó vô cùng phong phú.
Rất nhanh, Đông Linh đã tắm rửa xong, trên người quấn khăn tắm, dường như đã hơi khôi phục một chút.
"Ăn chút gì trước đi."
Sở Vĩnh Du đã mở miệng thì Đông Linh tuyệt đối sẽ phục tùng, đây là chuyện cơ bản nhất mà bốn người bảo vệ nhất định phải làm được.
Ba người đều không nói gì, cứ lẳng lặng nhìn Đông Linh ăn như vậy, nhất là Mã Trạch, thù này nhất định phải báo, nhưng nghĩ lại, Đông Linh chỉ bị phế đi võ công chứ người không bị làm sao, đây cũng coi như là may mắn trong bất hạnh.
Mười phút sau, Đông Linh lau miệng, nhìn về phía Sở Vĩnh Du, giống như đang đợi chỉ thị tiếp theo.
"Nói một chút đi."
Đông Linh gật đầu, ngược lại cũng không biểu hiện ra bất kỳ điều gì, phẫn nộ, bi thương đều không có, giống như đã nghĩ thông rồi.
"Thưa ngài, là Chiến thần Tu La Nam Cảnh Tư Đồ Yến."
Xoạch!
Mã Trạch và Huyết Cốt bật dậy, vẻ mặt đều vô cùng dữ tợn.
"Đồ tiểu nhân hèn hạ! Uổng phí cái danh Chiến thần!"
"Vô liêm sỉ! Tư Đồ Yến, quá đáng quá rồi!"
Nhìn ánh mắt Sở Vĩnh Du, Đông Linh tiếp tục nói.
"Anh ta đã là Tiên Thiên võ giả nên tôi không phải là đối thủ của anh ta, anh ta phế đi võ công của tôi, nói là báo thù cho Huyết Vệ Tank của anh ta, đồng thời còn bảo tôi truyền đạt tới ngài một câu."
"Nếu ngài không tham gia cuộc tuyển chọn Chiến thần cuối cùng của nước R, vậy thì anh ta sẽ còn làm ra mấy chuyện còn hèn hạ hơn nữa."
Sở Vĩnh Du lấy điện thoại di động ra, bấm một số điện thoại.
"Tần lão, quấy rầy ngài rồi, phiền ngài thao tác giúp tôi một chút, tôi muốn tham gia cuộc tuyển chọn Chiến thần cuối cùng của nước R."
"Được."
Tần lão bên kia chỉ nói vẻn vẹn một chữ rồi cúp máy, Tần lão vô cùng thưởng thức Sở Vĩnh Du, cho nên có rất nhiều nguyên nhân nhưng ông ta sẽ không hỏi tới.
"Đông Linh, tôi sẽ giết Tư Đồ Yến trong trận chiến cuối cùng của cuộc tuyển chọn Chiến thần, đây là lời hứa của tôi với cô."
Cái gì!
Đừng nói đến Mã Trạch và Huyết Cốt mà ngay cả Đông Linh cũng sợ hãi, phải biết rằng Tư Đồ Yến không phải người bình thường mà là Chiến thần Tu La trước đây của Nam Cảnh, nếu giết chết nhân vật như vậy thì đây chính là chuyện vô cùng kinh thiên động địa.
"Thưa ngài! Tuyệt đối không được, tôi chỉ bị phế võ công thôi chứ người vẫn còn, ngài không thể xúc động như vậy, còn ở trong cuộc tuyển chọn Chiến thần cuối cùng ngay trước mắt bao người như thế nữa."
Mã Trạch và Huyết Cốt cũng muốn khuyên can, nhưng Sở Vĩnh Du lại từ từ đứng lên, khí phách nói.
"Tôi phế đi Tank, đó là quan hệ nhân quả, gieo gió thì gặt bão, nhưng Tư Đồ Yến phế đi Đông Linh thì chính là gây chuyện vô lý, thật sự cho rằng Sở Vĩnh Du tôi không có điểm mấu chốt ư?"
"Tôi muốn để cho toàn thế giới đều biết, người của Chiến thần Địa Ngục Sở Vĩnh Du tôi, không phải ai cũng có thể đụng vào."