Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 480: Chương 480: Không cần tiền nữa




“Hả? Đây không phải là người đàn ông không biết xấu hổ trên máy bay sao?”

Người phụ nữ kia khi chỉnh trang xong quần áo cũng nhìn thấy Sở Vĩnh Du, cô ta lập tức cười nhạo và gật đầu với thanh niên kia.

“Chắc anh ta phải xót đứt ruột khi bỏ tiền mua vé hạng nhất.”

Sở dĩ cô ta nói như vậy là vì nhìn thấy Sở Vĩnh Du đi taxi, kiểu chi tiêu này trong mắt của bọn họ thật sự không thể coi trọng được.

“Mẹ kiếp! Thật là xui xẻo, đường bốn làn xe rộng như vậy, anh đi sát vào xe tôi như vậy làm gì, con mẹ nó đầu óc anh có vấn đề sao?”

Người thanh niên lái xe nhìn vị trí chỗ bị đâm, lập tức chửi mắng liên hồi, người tài xế taxi vội vàng xin lỗi.

“Xin lỗi anh, thật sự xin lỗi anh, phanh xe của tôi có vấn đề gì đó, tôi thật sự đã đạp phanh rồi, bây giờ tôi sẽ lập tức gọi điện cho công ty bảo hiểm.”

Ánh mắt của người thanh niên kia vô cùng cay nghiệt.

“Công ty bảo hiểm? Ông có biết xe của tôi giá bao nhiêu tiền không? Giá của nhà sản xuất đưa ra là hơn 15 tỷ không? Một người lái taxi như ông có đền nổi không?”

“Đúng, đúng, đúng là lỗi của tôi, nhưng anh yên tâm, tôi đã mua ba loại bảo hiểm hơn 3 tỷ rồi, chắc là đủ đúng không, thật sự xin lỗi anh.”

Người taxi đã nói đến nước như vậy, người thanh niên kia cũng không làm được gì khác, đành phải chạy đến bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi kia tươi cười nịnh nọt.

“Cậu Chu, đây cũng không phải là chuyện tôi có thể điều khiển được, anh chờ một chút, tôi gọi cuộc điện thoại, lập tức sẽ có xe tới đón anh.”

Người đàn ông trẻ tuổi kia gật đầu.

“Không sao, chúng ta lên xe nói chuyện một lát, không cần gấp gáp.”

Chuyện vừa rồi mới xong được một nửa, bây giờ đúng là lúc khiến người khác lo lắng, bồn chồn, đến khi công ty bảo hiểm đến, mọi việc cũng đủ cho anh ta lo liệu.

Lúc này Sở Vĩnh Du nhìn thấy trên đường không có chiếc taxi nào, trong lòng không biết nói sao, đành đi tới bên cạnh tài xế taxi rồi nói.

“Bác tài, có thể phiền anh liên hệ giúp tôi một tài xế taxi ở sân bay đến đâu không, tôi đợi mãi mà không thấy có chiếc xe nào.” Anh ta nói xong không đợi ai có phản ứng gì, lập tức gọi người đàn ông và phụ nữ kia lên xe, phóng đi như bay không thấy bóng dáng đâu nữa.

Chứng kiến cảnh tượng này xong, người tài xế taxi há hốc mồm, ánh mắt không thể tin được.

“Chuyện này…”

Sở Vĩnh Du cũng không nói nên lời, anh đáng sợ như vậy sao?.

“Bác tài, có thể gọi giúp tôi một chiếc xe được không?”

Mãi đến khi Sở Vĩnh Du lên tiếng lần nữa, người tài xế mới phản ứng lại được, ánh mắt ông ta nhìn Sở Vĩnh Du đã hoàn toàn thay đổi, chẳng trách mà người này lại sống ở khu nhà Vân Vụ Chi Hải, khu nhà cao cấp nhất ở Tỉnh Thành, đúng là quá lợi hại. Cậu thiếu gia con nhà giàu lái chiếc xe Bentley như chuột gặp phải mèo, chẳng những tự tát mình mà còn chẳng cần tiền chiếc xe mấy chục tỉ nữa, đúng là không thể tưởng được.

“Ừm... Anh xem chiếc xe này của tôi cũng không có vấn đề gì, nếu được thì tôi tiếp tục chở anh. Nhưng nếu người kia lại tới tìm tôi, đến lúc đó làm phiền anh làm chứng giúp tôi.”

“Được.”

Ở bên kia, người thanh niên đang lái xe như điên trên đường không ngừng đổ mồ hôi lạnh trên trán.

“Kim Minh, cậu làm sao vậy? Người đó là ai?”

Người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở ghế sau không kiềm được nữa, hỏi một câu. Thanh niên đang lái xe tên Kim Minh nở nụ cười gượng gạo.

“Hôm nay ra ngoài không xem giờ hoàng đạo rồi, cũng may lúc đó tôi dừng lại kịp thời, nếu không là toi đời rồi. Người đó tên là Sở Vĩnh Du, hiện tại những gia tộc lớn ở Tỉnh Thành không một ai không biết đến sự tồn tại của Sở Vĩnh Du, đó là người không thể dây vào được. Một khi đụng vào người đó, một giây sau không những tôi không biết mình đang ở đâu, mà cả nhà họ Kim chúng tôi cũng sẽ chịu liên lụy.”

Ánh mắt của hai người kia lộ rõ vẻ kinh ngạc nhưng sau đó biến mất ngay lập tức người phụ nữ kia cười rồi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.