Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 787: Chương 787: Lấy một chọi một nghìn




“Cách đấu kỹ long cấp?”

Đào Thiến Như cau mày, đường chủ Tiên Phong Đường đứng bên cạnh xem thường.

“Thưa ngài, phó môn chủ chỉ là giả thần giả quỷ mà thôi, chắc là ngài cũng biết, cho dù là kỹ năng cứu cấp cách đấu thì trong mắt của chúng ta cũng chỉ có nhiêu đó, cách đấu kỹ long cấp gì đấy có thể làm được gì đâu?”

Đối với điều này, Đào Thiến Như không lên tiếng, tính cách của cô ta ít nhiều gì cũng có chút khác biệt với người khác, luôn cho rằng nhập gia thì phải tùy tục, không có tư tưởng xem thường người nước R, cũng có thể là liên quan với việc trước đó cô ta sống ở Huyền Hoàng Tinh vô cùng khó khăn. Nhưng mà suy nghĩ thì vẫn là suy nghĩ, cô ta không thể nào nói ra được, nếu không thì sẽ trở thành mục tiêu công kích.

Cho nên cô ta đã tưởng thật, từ nghiên cứu kỹ năng cứu cấp cách đấu trong truyền nhân của rồng, cho dù là người Hóa Long Cảnh thì cũng có khả năng ứng dụng, sử dụng nó trong trận chiến, cũng sẽ mang lại hiệu quả bất ngờ, cho nên cô ta vô cùng bội phục người có thể sáng tạo ra thuật cận chiến tổng hợp toàn dân.

Bây giờ lại xuất hiện cách đấu kỹ long cấp, cô ta vừa tò mò vừa kinh ngạc, Vô Phong trước mắt bọn họ là người có được kỹ năng chiến đấu trong quảng cáo.

Nhưng mà vừa mới nhìn Vô Phong sử dụng nó, hình như không có bất cứ chỗ nào kỳ lạ, thậm chí có thể nói là cái gì cũng không xảy ra.

“Thằng nhóc kia, cách đấu kỹ long cấp hả? Phô trương thanh thế?”

Vẻ mặt của các thủ lĩnh đứng trước đội ngũ đều lộ ra biểu cảm khinh thường, nhất là sau khi Sở Vĩnh Du nói xong, bọn họ không cảm nhận được cái gì thì lại càng cảm thấy buồn cười hơn nữa.

“Các người muốn lĩnh hội nó hả, đương nhiên là tôi có thể thỏa mãn các người.”

Nói dứt lời, tay phải Sở Vĩnh Du cử động rất nhỏ, khí thế quanh người mãnh liệt tuôn trào.

Ngay sau đó, mấy chục người đứng trước đội ngũ một nghìn người, hai mắt trợn tròn ngã xuống đất, thân thể không bị tiêu biến, nhưng mà dường như đã hôn mê bất tỉnh không hề động đậy.

Tình cảnh quái dị như thế xảy ra, mọi người nhìn thấy mà ngu ngơ tại chỗ, không biết rốt cuộc là lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.

Đừng nói là bọn họ, người có mặt trong đội ngũ một nghìn người cũng chớp mắt đứng yên tại chỗ, trong mắt ánh lên vẻ nghi hoặc.

Bởi vì lúc nãy, cho dù có một số người đứng gần mấy chục người ở một khoảng cách chưa đến nửa mét, cái gì cũng không cảm nhận được, cho dù là đỉnh phong hay là cái gì khác đều không có, cái gì cũng không có, đây chính là điểm làm cho người ta cảm thấy đáng sợ nhất, bởi vì không biết mới là nguyên nhân của sự sợ hãi.

“Có chuyện gì vậy?”

Đường chủ Tiên Phong Đường mở to hai mắt, vô cùng khó tin phất phất tay, không có kình phong đánh tới, mấy chục người liền ngã xuống đất hôn mê, chuyện này sao có thể.

“Lên đi!”

Đào Thiến Như cũng có vẻ mặt y hệt như thế, nhưng mà cô ta còn muốn xem một lần nữa, cho nên lập tức ra lệnh.

Những người có mặt trong đội ngũ một nghìn người liếc mắt nhìn nhau, hét lên một tiếng liền xông ra ngoài mà không còn dậm chân tiến lên như lúc nãy.

Lúc này, tốc độ không có bất cứ tác dụng gì, Sở Vĩnh Du lại phất tay một lần nữa, lại có hơn một trăm người ngã xuống đất, giống như là vừa mới dùng ảo thuật gì đó.

Lại xảy ra một lần nữa, đám người nhìn thấy đều cảm giác tê dại cả da đầu, huống chi là người đang đứng đối diện với Sở Vĩnh Du, còn hơn tám trăm cao thủ Huyền Hoàng Môn, bọn họ đã muốn lui chân.

Chiến đấu thì được, nhưng mà không biết gì lại ngất đi, thật sự là tâm lý đã bị đả kích quá khổng lồ.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Có người mở miệng nói, câu nói này giống như là một cơn gió lớn càng quét nội tâm tất cả mọi người, lại kéo ra vấn đề như lúc nãy.

Nói đến đây, hiện trường lâm vào hoàn cảnh xấu hổ vô cùng, không có ai dám động đậy.

“Tôi đã nhớ ra rồi bang chủ, trước khi đến đây anh Sở đã nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi lâu ở trên máy bay, chẳng lẽ trong khoảng thời gian đó đã lĩnh ngộ ra thứ này?”

Nghe thấy Ngô Siêu nói vậy, Phồn Hoa cười cười gật đầu.

“Có lẽ là vậy, năng lực lĩnh ngộ của anh Sở kinh khủng đến mức không có cách nào tưởng tượng.”

Loại vật này nếu như được sử dụng ở hiện thực thì sẽ kinh khủng đến mức nào.

Đào Thiến Như ở bên kia nhíu chặt đôi mi thanh tú, do dự một hồi, đột nhiên lại lên tiếng.

“Tấn công đi!”

Tám trăm người còn lại cũng xem như được huấn luyện rất nghiêm khắc, lập tức biến ảo, sau đó nâng tay lên đánh Sở Vĩnh Du.

Đối mặt với nhiều đòn tấn công của Hóa Long Cảnh đỉnh phong, biểu cảm của Sở Vĩnh Du chẳng thay đổi chút nào, tâm niệm động tác, hình dạng cái đuôi Long vực xuất hiện, trong nháy mắt rút về quanh người anh, đợi đến lúc những đòn tấn công đó tiến đến, dưới tác dụng của Long vực, những đòn tấn công lập tức không còn nữa.

Thấy Sở Vĩnh Du không cử động, công kích cách không được phối hợp bởi nhiều người đã bị tiêu tán không còn, cho dù là Đào Thiến Như thì cũng cảm thấy được cái gọi là bất lực.

Đại não còn chưa kịp suy nghĩ thì Sở Vĩnh Du đã cất bước, lần đầu tiên có động tác đúng lẽ thật sự ra tay.

Sau đó, tám trăm người còn sót lại giống như là những cây cỏ nhỏ bị gió lớn thổi qua, rầm rầm rầm, toàn bộ ngã xuống đất.

Hơn một nghìn người, trôi qua chưa tới mười giây, vậy mà chẳng còn ai có thể đứng dậy nổi.

Xung quanh lặng ngắt như tờ, cho dù là đám người đang vây xem cũng đã lên đến hơn nghìn người, cộng thêm Huyền Hoàng Môn có nhiều đồ đệ như thế, vậy mà lại không nghe thấy có âm thanh gì phát ra, ánh mắt rung động đều tập trung ở trên người Sở Vĩnh Du.

Lúc này, anh giống như không phải là người, mà là thần.

“Tên nhóc cuồng vọng, nếu như trong hiện thực thì cậu đã chết nghìn vạn lần.”

Giọng nói đột ngột vang lên, lại nhìn thấy có một người bỗng nhiên xuất hiện ở cửa lớn, là một chàng trai trẻ, khí thế tản ra từ trên người làm cho người ta có một loại cảm giác không dám nhìn thẳng.

“Kính chào môn chủ.”

Rốt cuộc là lúc này môn chủ của Huyền Hoàng Môn cũng đã xuất hiện, hoặc là có thể nói bị hành động của Sở Vĩnh Du ép buộc phải xuất hiện.

“Bớt có nhiều lời, môn chủ Huyền Hoàng Môn, ngày hôm nay tôi đến đây là muốn để các người hiểu rõ một chuyện, các người không có quyền can thiệp vào bất cứ chuyện gì ở nước R, nếu như tái phạm, vậy thì sẽ không chỉ là Huyền Hoàng Môn không còn tồn tại, tình huống cụ thể như thế nào có thể hỏi anh ta.”

Sở Vĩnh Du chỉ một tay ra ngoài, một người trong đám thành viên Huyền Hoàng Môn lập tức run lên, anh ta chính là người xuất hiện ở cách đấu trường đã uy hiếp Sở Vĩnh Du, không cho anh dạy người thuật cận chiến tổng hợp toàn dân.

Nhưng mà môn chủ Huyền Hoàng Môn không thèm nhìn, ngược lại còn cười lạnh nói.

“Huyền Hoàng Môn chúng tôi thế nào, còn chưa đến lượt người ngoài như anh nhúng tay vào, nếu như anh đã cảm thấy mình có thể khiêu chiến với toàn bộ Huyền Hoàng Môn chúng tôi, vậy thì tôi cũng muốn xem xem anh có thể kiên trì được bao lâu, cho dù anh dùng cái gọi là cách đấu kỹ long cấp thì cuối cùng kết cục cũng sẽ không thay đổi.”

Vừa mới nói xong, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng, bên trong cánh cửa có vô số bóng người bắt đầu chạy như bay đến đây, từ khí thế trên mặt, tuyệt đối có thực lực cùng cấp với hơn một nghìn người lúc nãy.

Tính đơn giản đều có bảy tám nghìn người, đừng nói là đánh, hù là đã có thể hù chết rồi.

Đám người đang vây xem đều cảm thấy môn chủ Huyền Hoàng Môn nói không sai, cho dù cách đấu kỹ long cấp có tuyệt vời đến đâu đi nữa thì cũng không có khả năng đối phó với nhiều người như thế.

Một cảm giác lạnh lùng tuôn trào, Sở Vĩnh Du bước về phía trước một bước, nhìn môn chủ Huyền Hoàng Môn, phun ra một câu.

“Anh không cảm thấy tại sao trong thành phố lại có thể chiến đấu à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.