Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 272: Chương 272: Mời anh sở




“Cái gì? Ba! Ba điên rồi sao, Sở Vĩnh Du khủng bố cỡ nào, chúng ta đều tận mắt chứng kiến, ba bây giờ vậy mà muốn lợi dụng anh ta đến ngăn Tiên Thiên võ giả có khả năng sẽ xuất hiện của nhà họ Lục? Mạng của ông nội không cần rồi sao?”

Phùng Đóa từ chỗ Sở Vĩnh Du và Bạch Ông uống rượu đi ra, nghe hết lời của ba cô ta, hai tay trực tiếp ôm đầu, cả người đều không ổn rồi.

“Con gái, ba sao có thể dám lợi dụng Sở Vĩnh Du, đó không phải đang yên đang lành cho ra đẻ kịch cho gia đình hay sao, ba tìm con tới, chính là muốn bảo con nghĩ cách, dù sao trong chúng ta, con xem như tiếp xúc với Sở Vĩnh Du nhiều nhất.”

Do dự một lát, Phùng Đóa coi như bình bĩnh lại, trầm giọng nói.

“Nói thật, con tuy không dám nói hiểu rõ Sở Vĩnh Du, nhưng tiếp xúc trong thời gian ngắn, anh ta là loại người bạn cứ nói thẳng cái gì cũng dễ nói, nhưng nếu như muốn giở thủ đoạn, ngược lại sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng, con đi vào thử.”

Mới xoay người đi chưa được mấy bước, Phùng Đóa lại dừng lại, sau đó nói.

“Ba, ba nhất định phải bảo đảm mấy người của nhà họ Lục kia không thể mở miệng nói ra sự thật, nếu không nếu như Sở Vĩnh Du thật sự chiếm thế thượng phong, bọn họ chắc chắn cũng sẽ cá chết lưới rách.”

Phùng Diệu Dương gật đầu.

“Yên tâm đi con gái, mấy người đó đều không phải là võ giả, một tay bắn tỉa thì có thể xử được.”

Đi vào trong, Phùng Đóa vẫn đứng ở vị trí trước đó khi rót rượu xong, không nói một lời.

Sở Vĩnh Du đang nói chuyện với Bạch Ông, chỉ liếc nhìn, bèn mở miệng nói.

“Phùng Đóa, cô có gì muốn nói sao?”

Cơ thể của Phùng Đóa run lên, thật ra là khả năng quan sát của Sở Vĩnh Du đã dọa cô ta, lập tức đi tới.

“Anh Sở, thật không dám giấu, chúng tôi suy đoán nguyên nhân Lục Chấn dám đột nhiên hỗn láo như vậy, là vì nhà họ Lục bọn họ có một vị Tiên Thiên võ giả, nếu không sẽ không có khả năng gây ra chuyện như vậy. Mà trước đó không lâu, chúng tôi nhận được tin, một đội xe của nhà họ Lục đang chạy về phía đảo của nhà họ Phùng chúng tôi.”

Khẽ gật đầu, Sở Vĩnh Du khoát khoát tay.

“Người của nhà họ Lục tới thì thông báo tới tôi là được rồi, Lục Lâm và Lục Chấn đều là tôi giết, cho dù các người và nhà họ Lục có ân oán, nhưng tôi cũng không thể làm rũ bỏ trách nhiệm.”

Trong lòng Phùng Đóa mừng rỡ như điên.

“Cảm ơn anh Sở!”

Thấy Phùng Đóa rời đi, Bạch Ông cười nói.

“Ha ha, cậu mãi mãi đều là như vậy, không có thay đổi gì lớn, thật ra, cậu hoàn toàn có thể không cần nhúng tay, phải biết, mỗi một Tiên Thiên võ giả đều rất nguy hiểm.”

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du vô cùng thản nhiên, Bạch Ông tiếp tục nói.

“Nguy hiểm mà tôi nói, là chỉ cậu không nhất định có thể giết chết một vị Tiên Thiên võ giả, đánh bị thương vẫn là có khả năng, một khi để Tiên Thiên võ giả chạy thoát, vậy thì sau này tôi không cần nói cậu chắc cũng có thể đủ hiểu rồi nhỉ, đó là phiền phức ẩn tình vô cùng vô tận.

“Tôi tự có chừng mực.”

Vạn Quỷ lợi hại không? Rất lợi hại, cho dù là trong Tiên Thiên võ giả, cũng xem như là người xuất sắc rồi, sức chiến đấu có thể xếp ở đầu bảng, nhưng nhịp chân quỷ dị đó, đủ kinh diễm rồi.

Nhưng một vị cường giả như thế, vẫn không phải là bị Sở Vĩnh Du giết sao, Bạch Ông tuy cảm nhận được sự cuồn cuộn và khủng bố của Tiên Thiên Chi Khí của Sở Vĩnh Du, nhưng chiến đấu chung quy là chiến đấu, không thể đánh đồng, cũng là nguyên nhân Bạch Ông lo lắng.

“Được, cậu có chừng mực tôi đương nhiên cũng không phải là một người nhiều chuyện, đúng rồi, Hữu Hữu dạo này như thế nào?”

Nghe thấy lời này, trong đầu Sở Vĩnh Du bất giác xuất hiện dáng vẻ con gái có lúc lẻm lỉnh tinh quái, có thể nói nụ cười hiện nay, ít nhiều có chút giống kẻ ngốc.

“Cậu đó, chiều con gái tới mức đáng sợ, đường đường là Chiến Thần Địa Ngục, vậy mà lại lộ ra nụ cười ngốc nghếch như vậy, nếu như bị người biết cậu nhìn thấy, sợ rằng đều sẽ kinh ngạc tới rơi cả cằm.”

Là trêu đùa, nhưng Bạch Ông cũng cười thành tiếng, Hữu Hữu ông ta cũng rất thích.

“Hữu Hữu rất tốt, Bạch Ông, đợi Hữu Hữu lớn hơn một chút, tôi để con bé nhận ông làm ông nội nuôi, là ông cho con bé sinh mạng thứ hai.”

Rất rõ ràng, tay cầm ly rượu của Bạch Ông run rẩy kịch liệt, mắt nhìn chằm chằm vào Sở Vĩnh Du.

“Sở Vĩnh Du, lời cậu vừa nói không phải là lời nói khi say chứ? Là thật sao?”

Sở Vĩnh Du gật đầu.

“Đương nhiên là thật, khi 6 tuổi, chọn thời gian, nhận ông làm ông nội nuôi.”

Hốc mắt trở nên ươn ướt, Bạch Ông vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc, để ly rượu xuống.

“Tôi vào phòng vệ sinh.”

Nhìn bóng lưng của Bạch Ông, Sở Vĩnh Du thở dài, Bạch Ông cả đời say với y thuật, chữa bệnh cứu người, không có một người thân, càng đừng nhắc đến con cái.

Bây giờ Sở Vĩnh Du để Hữu Hữu nhận Bạch Ông làm ông nội nuôi, ông ta đương nhiên kích động vô cùng, xem như bù đắp điều tiếc nuối lớn nhất trong lòng ông lão Bạch Ông này.

“Nhà họ Phùng vậy mà trực tiếp cho vào? Chú hai, sẽ không có bẫy chứ?”

Thời gian dần trôi, mười chiếc xe việt dã cỡ lớn vèo vèo xuất hiện trên cây cầu lớn nối với đảo nhỏ của nhà họ Phùng, không có chịu bất kỳ một chút ngăn cản tập kích nào.

“Không sao, cháu nhớ lấy, ở trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế nào cũng đều vô dụng.”

Ông hai Lục Phú Minh sắc mặt bình tĩnh, ông ta là Tiên Thiên võ giả, cũng có thể nói là Tiên Thiên võ giả đầu tiên ở ngoài sáng của Hải Môn, đương nhiên có tư cách kiêu ngạo, huống chi theo những gì ông ta được biết, nhà họ Phùng không có Tiên Thiên võ giả, ngược lại là có ba vị có chiến lực đỉnh tiêm trong võ giả cửu phẩm, nhưng những người này, đối với ông ta hiện nay mà nói, chẳng qua đều là cái lông tơ mà thôi.

Ba của Lục Chấn ngồi ở một bên lúc này mới thở phào, đồng thời trong mắt vụt qua bi thương sâu sắc.

Ông ta bây giờ, căn bản đã bị đoạn tử tuyệt tôn rồi.

Cái chết trước đó của con trai lớn Lục Lâm, ông ta đáp ứng điều kiện của nhà họ Phùng, thứ nhất là vì không thể chống lại được nhà họ Phùng, thứ hai là điều kiện của nhà họ Phùng đưa ra rất dụ người, điểm thứ ba quan trọng nhất, ông ta cũng nghĩ rằng con trai gánh tội thay, nhiều nhất chỉ bị thương nặng, tuyệt đối không ngờ, lại trực tiếp chết rồi.

Nếu như không phải còn có hai con thứ hai Lục Chấn thì ông ta sớm đã sụp đổ tinh thần, nhưng bây giờ, huyết mạch duy nhất cũng đứt rồi.

“Chú hai, chú có thể đừng giết người của nhà họ Phùng và tên Sở Vĩnh Du đó không, cháu muốn chính tay khoét thịt của bọn họ ra, báo thù cho hai người con trai của cháu.”

Trong mắt Lục Phú Minh vụt qua tia lạnh lẽo, Lục Chấn là đứa cháu ông ta yêu thương nhất, nếu không sao có thể phái một cao thủ là võ giả cửu phẩm đi bảo vệ bên cạnh, nhưng như thế, vậy mà vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông ta sao có thể không hận chứ!

“Bây giờ, xem tên Sở Vĩnh Du đó, có phải cũng là Tiên Thiên võ giả không đã.”

Trên hòn đảo, đội xe tiến vào trong trang viên của nhà họ Phùng với cửa lớn mở to.

Sau khi xe dừng lại, đám người Lục Phú Minh xuống xe, chiếc Lincoln đằng sau chở đều là vệ sĩ trung thành đối với nhà họ Lục, trên tay ai cũng cầm một khẩu AK, thậm chí, còn cầm súng hỏa tiễn RPG.

Những thứ này ở trong nước muốn mua được, khó như lên trời, nhưng ở đây, đối với gia tộc có thể đứng đầu Hải Môn mà nói, là rất dễ dàng, nếu không nhà họ Phùng làm sao có thể có loại súng hạng nặng như này.

Thảm cỏ hai bên được cắt tỉa đẹp đẽ, trên con đường lớn ở giữa, người của nhà họ Phùng đứng ở đó.

Nhìn thấy người của nhà họ Lục xuống xe, Phùng Diệu Dương khẽ phất tay.

“Mời cậu Sở.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.