Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 191: Chương 191: Ngàn cân treo sợi tóc




Phòng 8002 trong khách sạn Lãng Triều!

Lam Mị dựa lưng vào tường, bị Sở Vĩnh Du ép vào tường, còn điện thoại nằm trên bàn bên cạnh, cũng đã bị Sở Vĩnh Du khóa máy.

“Anh…anh Sở, anh…anh đừng làm thế.”

Bây giờ Lam Mị xoay mặt đi, gương mặt cô ửng đỏ.

Cô có ấn tượng tốt với Sở Vĩnh Du, Ngu Thư Di cũng thế, làm gì có người phụ nữ nào không thích bậc đàn ông ưu tú như anh kia chứ?

Nhưng mà cô là thư ký của Đồng Ý Yên, bởi thế càng biết rõ tình cảm của Đồng Ý Yên ra sao, hơn nữa ánh mắt của người đàn ông này nói cho cô biết cả đời này cũng sẽ không ngoại tình.

Nhưng bây giờ thì sao? Sở Vĩnh Du vừa vào cửa đã tỏ ra khao khát, ánh mắt anh nhìn cô chất chứa khát vọng chiếm hữu mãnh liệt.

“Đừng thế nào? Lam Mị, tôi biết cô thích tôi, tôi đã nhận ra điều này từ lâu rồi, nhưng dù gì tôi cũng vừa mới xuất ngũ, còn có một đứa con gái, bởi thế lương tâm của tôi không cho phép mình phản bội Đồng Ý Yên.”

Nói đến đây, Sở Vĩnh Du vuốt ve gương mặt mềm mại của Lam Mị, giọng nói của anh hết sức ôn hòa. ngôn tình ngược

“Nhưng mà tôi không khỏi nhớ đến cô, thật đấy, cô có thể cảm nhận được tình yêu mà tôi dành cho cô không?”

Sau khi nói dứt lời, Sở Vĩnh Du cúi đầu muốn hôn cô ta, nhưng Lam Mị lại lách ra khỏi cánh tay anh, dựa vào bức rèm cửa sổ, cô ta nói với vẻ đầy sốt ruột.

“Anh Sở, anh bình tĩnh lại chút đi, tôi…tôi thích anh, nhưng mà, nhưng làm thế sẽ có lỗi với chủ tịch, tôi không thể, tôi không thể.”

Sở Vĩnh Du cởi nút áo của mình ra, chậm rãi bước đến bên cạnh cô ta, mặc dù ánh mắt của anh đong đầy dục vọng chiếm hữu nhưng cũng trở nên hết sức ôn hòa.

“Lam Mị, đừng kiềm chế chính mình nữa, đây không phải là phản bội, đây là tự do yêu đương.”

Bây giờ suýt nữa sợi dây đề phòng cuối cùng trong lòng Lam Mị đã đứt, cô ta vừa vội vàng đi về phía nhà vệ sinh vừa lên tiếng:

“Tôi, tôi đi tắm, hôm nay còn chưa tắm.”

Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, Sở Vĩnh Du bật cười, không ngăn cả, bởi vì trước lúc vào đây, anh đã kiểm tra điện thoại của Lam Mị, chưa từng liên lạc với bất kỳ ai cả, bởi thế chỉ có một mình anh biết cô ta đến đây mà thôi, đêm nay đã định trước là một đêm mất ngủ, thứ mà anh có chính là thời gian.

Nghe tiếng nước trong nhà tắm, Sở Vĩnh Du cười lạnh.

“Sở Vĩnh Du ơi là Sở Vĩnh Du, mày ngông cuồng quá rồi đấy, bọn tao muốn xử lý mày thì có nhiều cách lắm, thật sự nghĩ rằng chỉ cần giết thôi sao? Không, cách thức này còn đáng sợ hơn cả cái chết, lúc vợ của mày phát hiện mày bắt cá nhiều tay, lúc mày nhận ra đám đàn bà bên cạnh mày đã bị tao chơi mấy bận, ha ha, đáng để trông chờ lắm.”

Thật ra mục tiêu ban đầu của anh là Đồng Ý Yên, thế nhưng đã bị tổ chức loại trừ, nói rằng Đồng Ý Yên được cao thủ đi theo bảo vệ, rất dễ bị vạch trần, bởi thế chỉ có thể lùi một bước, chọn mục tiêu thứ hai là Ngu Thư Di mà thôi.

Thật sự không ngờ rằng tính cách của Ngu Thư Di còn hơn những gì được viết trong tài liệu nữa, dù anh có tỏ tình như thế nào, nói thế nào thì Ngu Thư Di cũng không tin, quan trọng nhất la hẹn trong quán bar Thanh Phong mà còn không chinh phục được cô ấy, đương nhiên phải chuyển mục tiêu sang Lam Mị ngay.

Ổ khóa cuối cùng trong lòng Lam Mị đã được mở ra theo dòng nước tuôn chảy.

Đây cũng là lý do vì sao cô ta muốn thu hồi tin nhắn sau khi nhắn tin Zalo cho Ngu Thư Di, thế nhưng lại bấm nhầm nút xóa, bởi vì tình trạng tiến thoái lưỡng nan khiến cho cô ta hoảng loạn.

Lam Mị không phải là người phụ nữ bảo thủ, từng quen bạn trai nhưng chưa từng đi đến bước cuối cùng đã phải bước vào cuộc sống đầy bận rộn, tâm trạng của người phụ nữ mạnh mẽ khiến cho cô ta tạm thời gác lại tình yêu nam nữ.

Bởi thế vào giây phút này, cô ta không muốn nghĩ đến chuyện khác, cho dù chỉ thuộc về Sở Vĩnh Du trong đêm nay thôi thì cô ta cũng cam tâm tình nguyện.

Ở một nơi khác, tiếng động cơ BWM rầm rú, đây là tốc độ cao nhất, chỉ tầm 10 phút nữa thôi thì sẽ đến khách sạn Lãng Triều.

“Vĩnh Du, tại sao kẻ thù của anh lại đến tìm tôi và Lam Mị, lần trước là vậy, lần này cũng thế, tôi không tài nào hiểu cho nổi.”

Ngu Thư Di nhìn ra ngoài cửa sổ, câu nói của cô khiến cho Sở Vĩnh Du hết sức ngượng ngùng.

Mỗi một người ảnh vệ đều là tài nguyên đắt giá để bảo vệ gia đình, Sở Vĩnh Du cho đấy là chuyện đương nhiên, nhưng còn người khác.

Đến lúc bị kích thích bởi câu nói của Ngu Thư Di, anh mới sực nhận ra mình hơi quá đáng.

Có thể cử ảnh vệ bảo vệ Tỉnh Vu Dịch, cùng với ba mẹ của Tỉnh Vu Dịch, tại sao sau khi nhà họ Nguyễn gặp biến cố thì chẳng bảo vệ hai người phụ nữ có quan hệ thực tế với mình ở giai đoạn này.

“Xin lỗi.”

Hai chữ ấy vừa thốt ra, Ngu Thư Di sững sờ, cô chậm rãi quay đầu lại nhìn Sở Vĩnh Du rồi nói một cách lúng túng.

“Đừng…Vĩnh Du, tôi rất ít khi nghe anh nói hai chữ này, tôi tùy tiện nói thế thôi, đây không phải là lỗi của anh, có lẽ vì tôi và Lam Mị đẹp quá nên có người ghen tị.”

Sở Vĩnh Du không nói gì nữa, trong số những người phụ nữ mà anh có thể tiếp xúc ở thời điểm hiện tại, cũng chỉ có Ngu Thư Di và Lam Mị đáng để cân nhắc thôi, còn Tường Vi vốn là người tập võ, cộng với việc còn là người trong cục điều tra đặc chủng, chắc chắn sẽ không bị ai làm phiền, chứ bằng không sẽ chọc thủng trời mất.

Dường như nên phải để ý hơn một chút.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, phòng 8002 khách sạn Lãng Triều, rốt cuộc cửa nhà vệ sinh cũng mở ra.

Sở Vĩnh Du nhìn thấy Lam Mị quấn khăn tắm bước ra, anh lập tức ngẩn ngơ.

Lam Mị như đóa hoa mới hé, vô cùng xinh đẹp, quyến rũ đến mức khó lòng hình dung nổi.

Nhất là lúc cô cúi đầu thẹn thùng, trông càng có vẻ xinh xắn hơn nữa.

“Lam Mị, cô đẹp quá.”

Sau khi nói dứt lời, Sở Vĩnh Du đứng lên khỏi giường, anh nhanh chóng bước đến bên cạnh cô ta, anh không tài nào tiếp tục đợi chờ nổi nữa

Đùng!

Vào lúc hai người sắp sửa ôm lấy nhau, đột nhiên cánh cửa mở tung, căn phòng giường bigsize vốn dĩ không lớn, lập tức nhìn thấy người xông vào ngay.

Lam Mị lập tức nhìn trái ngó phải, chỉ chỉ trỏ trỏ, hai mắt trợn ngược, ngất xỉu ngay.

Cho dù Ngu Thư Di đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhìn thấy cảnh tượng này cũng sững sờ, bởi vì hai Sở Vĩnh Du giống nhau y như đúc xuất hiện cung một lúc, chỉ có điều quần áo khác nhau, còn những điểm khác đều y hệt.

“Mày là ai? Không dám lại dám đóng giả làm tao? Nếu như không phải thấy có phụ nữ ở đây thì hôm nay mày không thể bước chân ra khỏi gian phòng này được đâu.

Sau khi nói dứt lời, Sở Vĩnh Du giả toan bỏ đi nhưng lại bị Sở Vĩnh Du thật ghìm chặt cổ, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi, Sở Vĩnh Du hừ lạnh.

“Là thuật co rút xương cốt, còn cao cấp hơn cả dịch dung, hèn gì giống nhau như thế.”

Sở Vĩnh Du đấm vào mặt tên mạo nhận, Ngu Thư Di đỡ Lam Mị lên giường, cô bụm miệng.

Sau cú đấm ấy, gương mặt người đó bắt đầu chuyển động, trông giống hệt như con giun đang bò.

“Đừng sợ, đây là thuật co rút xương cốt, xương trên gương mặt anh có thể tùy tiện dịch chuyển, dùng lớp trang điểm để che những chi tiết nhỏ là sẽ thành gương mặt khác.”

Sau khi Sở Vĩnh Du nói dứt lời, làn da trên gương mặt người bị tóm kia ngừng chuyển động, nụ cười lạnh dần lộ ra.

“Sở Vĩnh Du! Mày tưởng rằng như thế này là đã kết thúc rồi sao? Không, chỉ mới là bắt đầu mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.