Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 279: Chương 279: Nhân vật nữ chính




“Đây chính là khách sạn xa hoa nhất mà tôi biết khi đến Hải Môn, cậu cũng đừng có ghét bỏ nha.”

Nhà hàng Phong Lợi cung đình được xây dựng hoàn toàn theo phong cách cung đình châu Âu, là lựa chọn hàng đầu của nhiều người sang trọng đến đây dùng bữa, chủ yếu là phục vụ đồ ăn nước R làm chủ, đương nhiên cũng có cơm tây.

Vừa mới bước vào cửa, các loại đèn treo có kiểu dáng châu Âu hiện ra, nhân viên phục vụ bận rộn nhiều việc, nhưng mà cũng vô cùng có thứ tự.

“Trang trí không tệ đó.”

Sở Vĩnh Du nhận xét một tiếng, Phương Cao Hải cười nói.

“Trước tiên cứ bỏ chuyện trang trí qua một bên đi, thức ăn ở nơi này đúng là vô cùng ngon luôn đó, chúng ta ngồi ở sảnh là được rồi, phòng bao đều phải đặt trước mà tôi thì không có bản lĩnh đó, huống hồ gì chúng ta cũng có ít người như vậy, cũng lãng phí.”

Nhân viên phục vụ dẫn hai người bọn họ ngồi xuống, Sở Vĩnh Du nhìn thực đơn một chút, cộng thêm được nhân viên đề cử nên cũng chọn được mấy món ăn.

Nếu như hương vị ngon, anh có thời gian sẽ dẫn vợ con đến đây du lịch, đến Hải Môn một lần nữa thì dù gì anh cũng đã biết rồi.

Gọi một bình rượu trắng, Phương Cao Hải cười nói.

“Uống vài ly nha?”

“Được rồi.”

Sau khi món ăn được mang lên, Sở Vĩnh Du nhẹ gật đầu.

“Cũng không tệ đó, sau này nếu như có thời gian rảnh rỗi thì sẽ dẫn vợ tôi đến đây ăn thử.”

“Cậu thích là được rồi.”

Uống được vài ly rượu, Phương Cao Hải đột nhiên lại tự giễu cười một tiếng.

“Vĩnh Du, cậu nói xem mấy cái trò như đánh bạc này có cái gì tốt hơn chứ, tôi đã từng đi đến Las Vegas ở Mỹ công tác với cấp trên, tùy tiện chơi mấy ván, cảm giác vui vẻ không có chút nào hết, nói thật thì nếu như không phải là ba tôi thì bây giờ tôi đã mua nhà kết hôn ở Thiên Hải rồi đó.”

Lời nói này của Phương Cao Hải không sai một chút nào hết, mặc dù giá nhà ở Thiên Hải có hơi cao nhưng mà xem như ba của anh ta đã tiêu hết chín mươi tỷ của anh ta rồi.

Mua một căn nhà ở Thiên Hải với cái giá chín mươi tỷ là đều không có khả năng, nhưng mà một căn nhà bình thường rộng hơn một trăm mét vuông thì cũng coi như không tệ, tuyệt đối có thể mua được một căn vô cùng nhẹ nhàng.

“Mọi người đều không có cách nào ngăn cản được sự quyến rũ riêng, ai cũng không thể giải thích được.”

Nghe vậy, Phương Cao Hải cười hắc hắc.

“No no no, Vĩnh Du, tôi cảm thấy không có thứ gì có thể quyến rũ được cậu, không phải hả? À đúng rồi, tôi đã đồng ý với Thư Di đợi đến ngày nhà hàng của cậu ấy khai trương tôi sẽ đến đó tham gia lễ khai trương, đến lúc đó ba người chúng ta nhất định phải tụ họp một chút nha.”

Hình như cảm thấy vấn đề này có hơi không đúng lúc, Phương Cao Hải tự thay đổi chủ đề.

Lại cạn ly với nhau, Phương Cao Hải cẩn thận nói.

“Vĩnh Du, tôi nghe Thư Di nói Tỉnh Vu Dịch đã vượt qua cơn bạo bệnh và vẫn còn sống? Lúc tôi hỏi cô ấy là bây giờ cậu ta đang ở đâu, nhưng mà cô ấy lại không chịu nói, cậu thuận tiện nói nghe thử coi?”

Lúc nghe thấy ba chữ Tỉnh Vu Dịch, trong lòng của Sở Vĩnh Du đột nhiên lại ngột ngạt, đã trôi qua hai ba tháng rồi nhưng tiếc là vẫn không có tin tức gì về Tỉnh Vu Dịch và Thanh Mai sau khi bọn họ vào thần cổ.

“Không tiện nói cho lắm, một ngày nào đó có lẽ cậu vẫn có thể nhìn thấy Vu Dịch một lần nữa.”

Đương nhiên là Phương Cao Hải không có khả năng tiếp tục hỏi thêm nữa, mặc dù là hồi học cấp ba anh ta không thích sống chung hoặc là không thích nói chuyện gì đó, nhưng mà mắt của anh ta không có bị mù, biết Tỉnh Vu Dịch và Sở Vĩnh Du là anh em tốt nhất của nhau.

“Anh Sở?”

Lúc này là có một âm thanh đột ngột vang lên, Sở Vĩnh Du quay đầu nhìn lại, anh Hoa, người đại diện của Hồng Đô Linh thế mà lại xuất hiện ở đây, cả khuôn mặt đều là niềm vui bất ngờ.

“Là anh hả, anh cũng tới đây dùng cơm?”

“Đúng vậy, có thể gặp được anh Sở thật sự quá vinh hạnh, làm phiền ngài rồi.”

Anh Hoa cũng rất thức thời, không nói hai câu liền vội vàng đi ngay.

Trong phòng bao lộng lẫy nào đó ở nhà hàng, Hồng Đô Linh, Phùng Dương cùng với một người thanh niên đẹp trai ngoại quốc tóc vàng, ba người ngồi với nhau, dường như là đang trò chuyện vô cùng vui vẻ.

“Vô cùng vinh hạnh, Phùng có thể mời cô Hồng Đô Linh đến đây cho tôi, đây chính là niềm vinh hạnh của Carlos tôi, ăn mừng cho duyên phận của chúng ta, chúng ta cạn ly một lần nữa đi.”

Chàng trai trẻ tên là Carlos nâng ly rượu đỏ lên, Hồng Đô Linh cùng với người bên kia cũng nâng ly nước lọc lên, bởi vì buổi tối còn phải biểu diễn cho nên cô ta không thể uống rượu được.

Lúc này, anh Hoa lại bước vào ngồi ở bên cạnh Hồng Đô Linh.

“Đô Linh, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cần phải về rồi.”

Hồng Đô Linh gật gật đầu, lúc này mới mở miệng nói.

“Anh Carlos, cậu Phùng, tối nay tôi còn có buổi biểu diễn, tôi xin đi trước một bước.”

Thấy như vậy, Carlos vội vàng cười nói.

“Cô Hồng Đô Linh, trước kia sau khi tôi xem buổi biểu diễn của cô tôi đã bị cô quyến rũ thật sâu, đương nhiên không phải là say đắm người mà là một loại cảm giác thưởng thức, cho nên tôi muốn mời cô đến Hollywood để phát triển. Gần đây công ty của tôi đang lên kế hoạch quay một bộ phim với khoản đầu tư hơn trăm triệu đô la Mỹ, nhân vật nữ chính vốn muốn lựa chọn một cô gái xinh đẹp có khí chất phương đông, tôi cảm thấy cô rất thích hợp cho nên tôi mới nhờ Phùng mời cô đến đây.”

Phùng Dương gật gật đầu.

“Cô Hồng Đô Linh, chuyện này là thật, có rất nhiều ngành công nghiệp dưới tên Carlos, trong số đó công ty điện ảnh và truyền hình mà cô biết rõ là của họ đó, và anh ấy đã đề nghị tôi đến mời cô, mục đích của anh ấy thật sự là như vậy.”

Những gì Phùng Dương nói đều là thật, dù sao thì anh ta cũng biết Hồng Đô Linh quen biết với Sở Vĩnh Du, cho nên anh ta làm gì dám làm loạn cơ chứ, nếu không chỉ là một ngôi sao nhỏ đáng giá để anh ta tự mình tới mời à? Hơn nữa trong bữa tiệc anh ta nói năng cũng vô cùng tôn trọng.

Tin tức này thật sự có chút chấn động, Hồng Đô Linh do dự, anh Hoa trực tiếp nổ tung luôn, nếu như Hồng Đô Linh có thể làm nữ chính, mặc kệ phòng bán vé có bán chạy hay là không, không nói tới có nổi tiếng ở nước ngoài như thế nào, nổi tiếng trong nước sao sao, đó coi như là được tăng lên rất nhiều, tuyệt đối giống như việc phấn đấu nhiều năm cộng lại.

“Đây là danh thiếp của tôi, còn có chi phiếu một triệu đô la Mỹ, mời cô Hồng Đô Linh nhận cho, cũng coi như là một phần thành ý của tôi, bởi vì tôi cảm thấy cô rất thích hợp với vai diễn này. Cô cứ coi như chi phiếu này là chi cho khoảng tiền cát xê, sau đó tôi sẽ bổ sung thêm cho cô, tôi tin là thành ý của mình cũng đã đủ rồi.”

Nhìn món đồ cấp dưới của Carlos đưa tới, anh Hoa và Hồng Đô Linh cùng mở to hai mắt, không hổ là một cậu chủ giàu có ở nước ngoài, ra tay lại xa xỉ dọa người như thế.

“Anh Carlos, tôi mong là anh có thể gửi cho tôi xem kế hoạch quay phim điện ảnh để tôi trở về xem một chút, ba ngày sau tôi sẽ cho anh câu trả lời chắc chắn, có được không?”

Carlos mỉm cười.

“Đương nhiên là có thể rồi.”

Sau khi Hồng Đô Linh và anh Hoa đi khỏi, Phùng Dương đã quen biết với Carlos từ lâu lại chân thành nói.

“Carlos, anh phải nhớ kỹ những lời mà trước đó tôi đã nói với anh, Hồng Đô Linh này cũng không phải là một ngôi sao đơn giản, sau lưng của cô ta có một người chống lưng vô cùng khủng bố, kinh khủng đến nổi ngay cả nhà họ Phùng chúng tôi căn bản cũng không dám trêu chọc cô ta. Cho nên nếu như anh thật sự đang lên kế hoạch cho bộ phim thì được, nếu như có dự định khác, tôi khuyên anh vẫn lên thu tay lại đi, nếu không thì chẳng những hại chính anh, mà ngay cả tôi cũng bị liên lụy theo.”

Nhìn biểu cảm của Phùng Dương, Carlos vỗ vai của anh ta.

“Yên tâm đi Phùng, chúng ta đều đã quen biết nhiều năm rồi, tôi là người như thế nào chắc là anh cũng biết rồi đó. Tôi đến tìm anh, chắc là từ trước đến giờ chưa từng chơi phụ nữ có đúng không? Tôi không có hứng thú đối với những cái đó đâu.”

Phùng Dương gật gật đầu, cái đó thì còn được, có đôi khi anh ta thậm chí hoài nghi có phải Carlos có vấn đề về tính hướng không nữa.

“À đúng rồi Phùng, ngoại trừ Hồng Đô Linh tôi còn tìm hai cô gái xinh đẹp ở phương đông đến để thử sức, bởi vì tổng cộng có ba nhân vật nữ chính, anh hiểu rồi đó, anh xem giúp tôi bộ dạng của hai người phụ nữ kia có phải cũng phù hợp với mắt thẩm mỹ của phương đông các người không.”

Vừa nói, cấp dưới của Carlos liền đưa hai tấm ảnh chụp đặt ở trên bàn.

Lúc đầu Phùng Dương còn đang cười toe toét chuẩn bị nhìn một chút, một lúc sau cả người anh ta liền đứng dậy, chỉ vào một tấm ảnh rồi sau đó kinh ngạc phun ra ba chữ.

“Đồng Hiểu Tiêm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.