Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 237: Chương 237: Sao phải sợ người khác




Chỉ thấy trung tâm quãng đường, một chiếc hộp kim thuộc cỡ lớn để đó, ước chừng cao khoảng 5m, dài khoảng 30m.

Xung quanh có rất nhiều lỗ kính, to bằng ngón tay.

Sở Vĩnh Du là thật sự có hơi ngạc nhiên, đây chính là bí mật của tử ngục sao?

Từ từ tới gần, xuyên qua một cái lỗ trong đó nhìn vào, bên trong giống như dịch thể lưu động, dịch thẻ màu xanh đen, rất kỳ lạ.

“Trong này, rốt cuộc là chứa thứ gì? Hay chỉ có loại dịch thể màu xanh đen đó?”

Đi quanh một vòng, Sở Vĩnh Du phát hiện hai bên của chiếc giương kim loại cực lớn đều có bốn thanh chìa ra, trên mỗi thanh là hai dấu tay.

Dấu tay rất lớn, ít nhất so với tay của người bình thường, phải to hơn gấp đôi còn hơn nữa.

Do dự một lát, Sở Vĩnh Du từ từ đưa hai tay ra, sau đó đặt lên dấu tay cực lớn đó.

Khoảnh khắc sau, Tiên Thiên Chi Khí trong cơ thể, không theo khống chế mà tỏa ra, trực tiếp rót vào dấu tay.

Một màn bất ngờ này khiến Sở Vĩnh Du nhíu mày, vội vàng cầm hai tay ra, Tiên Thiên Chi Khí trong cơ thể lần nữa ổn định trở lại.

“Chẳng trách chỉ có Tiên Thiên võ giả mới có thể đi vào, thì ra chiếc giương kim loại này, là đang hấp thụ Tiên Thiên Chi Khí, nhưng vì sao chứ?”

Hơn nữa điều càng khiến anh nghi hoặc hơn, vừa rồi khi hai tay để lên, anh rõ ràng từ trong cái lỗ trước mắt, phát hiện dịch thể màu xanh đen đó, lưu động nhanh hơn, giống như đang hoan hô Tiên Thiên Chi Khí tới vậy.

Đợi thêm vài phút, Sở Vĩnh Du cũng không có nghĩ thông cho nên dứt khoát đi ra ngoài.

Bí mật này, ít nhất bây giờ không phải là cái anh có thể làm rõ, sau này rồi nói tiếp đi, trước tiên đi xem thử thứ Phùng Thiên Hạ để lại rồi tính tiếp.

Một tiếng sau, Sở Vĩnh Du ôm một hỗ tro cốt cùng Tường Vi đứng ở lối ra của tử ngục.

Ngụy Phong dẫn một đội thủ vệ tới tiễn, trong mắt đều chất chứa sự sửng sốt.

Bởi vì Sở Vĩnh Du, là tù nhân đầu tiên còn sống rời khỏi đây kể từ khi tử ngục được xây dựng tới nay, sợ rằng cũng tính là lần duy nhất rồi.

“Cung tiễn Chiến Thần Địa Ngục!”

Luc lối ra mở ra, đám người Ngụy Phòng đồng thanh mở miệng, sau khi Sở Vĩnh Du gật đầu đáp lễ thì nhảy xuống.

Sau khi tàu ngầm xuất phát, Sở Vĩnh Du tới phòng điều khiển, trước đó Ngụy Phong từng nói, Tần lão bảo anh lên tàu ngầm thì gọi điện lại, đoán chắc cũng có hơi sốt ruột muốn biết chút gì đó rồi.

Cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói của Tần lão truyền tới.

“Vĩnh Du, nhiệm vụ thuận lợi hết cả chứ?”

“Thuận lợi, Phùng Thiên Hạ đã nói tất cả mọi chuyện với tôi, đồ ở đâu, tôi đã biết rồi.”

Trầm mặc giây lát, Tần lão mới miệng nói.

“Khi ông ta chết, có đau khổ không?”

Lời này khiến trong lòng Sở Vĩnh Du nhói đau một trận, anh đột nhiên có loại xúc động không thể không phát tiết, loại cảm giác này, trước nay chưa từng có.

Xin lỗi tiền bối, tôi thật sự là không nhìn nổi rồi.

Ngay sau đó, anh đã nói mọi chuyện với Tần lão, nói nỗi khổ tâm của Phùng Thiên Hạ, nói tất cả mọi chuyện.

Nói xong, đầu dây bên kia đã trầm mặc hồi lâu, Sở Vĩnh Du thấp thoáng nghe thấy âm thanh sụt sịt.

“Vĩnh Du, đừng ném tro cốt đi, mang trở về, nếu như cậu tới nơi mà Phùng Thiên Hạ nói với cậu, phát hiện tất cả đều là thật, vậy thì bắt buộc phải an táng long trọng Phùng Thiên Hạ, cho dù sức cản có lớn nữa, tôi cũng phải báo.”

Sở Vĩnh Du đã thở dài một hơi.

“Tần lão, thật sự muốn như vậy sao? Những thế lực của nước ngoài đó, nỗi khổ tâm của Phùng tiền bối, há không phải là uổng phí rồi sao.”

Lời nói vừa dứt, giọng nói của Tần lão đột nhiên trở nên vô cùng lãnh khốc.

“Hừ! Hiện nay nước R chúng ta, nước lớn hùng mạnh, sao phải sợ người khác! Anh hùng thì phải có đãi ngộ của anh hùng, càng huống chi người mẹ trăm tuổi của Phùng Thiên Hạ vẫn còn sống, tôi muốn để bà ấy biết.”

“Con trai của bà ấy, không phải là tội nhân của đất nước, mà là anh hùng!”

Sao phải sợ người khác!

Năm chữ này, khiến Sở Vĩnh Du ngẩn ra tại chỗ.

Phải, Phùng tiền bối năm đó kiêng kỵ như thế, không sai, nhưng hiện nay, đất nước phồn vinh phát triển, sao phải sợ người khác!

“Tuân lệnh!”

Vẫn là quy tắc cũ, sau khi tàu ngầm ngoi lên thì có du thuyền tới đón, có điều địa phương mà lần này tàu ngầm ngoi lên đã xảy ra thay đổi, bởi vì Sở Vĩnh Du không phải là muốn về nhà, mà muốn tới nơi Phùng Thiên Hạ nói với anh, trước tiên hoàn thành nhiệm vụ lần này rồi tính tiếp.

Nơi này, là một hòn đảo nhỏ, một hòn đảo nhỏ không tên.

Hòn đảo nhỏ không lớn, nhưng lại đẹp vô cùng.

Tường Vi đợi ở trên du thuyền, Sở Vĩnh Du bước đi trên bãi cát.

Không đi quá xa, lọt vào mắt thì thấy một ngôi nhà tranh, ít nhất điểm này, Phùng Thiên Hạ không có lừa anh.

Xuyên qua ngôi nhà tranh, đi không bao xa, ở một khoảng đất trống trong rừng cây, Sở Vĩnh Du đã phát hiện rất nhiều cột đá.

Nếu như nhìn từ trên cao thì có thể phát hiện, vị trí sắp xếp của cột đá này đã hình thành ba chữ.

Nước, nhà, người.

Trong mắt lóe lên một tia sùng kính, Sở Vĩnh Du đi tới chỗ đất khống dưới chữ người, sau khi một chân giẫm xuống, một hố sâu xuất hiện.

Cúi người, tay phải từ bên trong lấy ra một chiếc hộp nhỏ, được làm từ kim loại, trên bên còn gắn một chiếc khóa.

Do dự chốc lát, Sở Vĩnh Du mới bẻ gãy khóa, sau đó mở chiếc hộp ra.

Bên trong chỉ có ba đồ vật, một bức thư, một vật phẩm kim loại có màu trắng có kích thước bằng nửa nắm đấm, còn có một cái, đó là một chiếc nhẫn màu lam nhạt.

Nhìn thấy ba món đồ này, lời nói của Phùng Thiên Hạ lại xuất hiện trong đầu.

“Trong chiếc hộp cho ba đồ vật, chiếc đĩa tròn đĩa màu bạc, chính là cái lão Thần cần, là thứ tôi lúc đầu lấy được khi vào trong tàu phi hành, ngoài chiếc đĩa tròn màu bạc, chiếc nhẫn của màu lam nhạt cũng là tôi có được khi ở trong tàu phi hành. Chiếc đĩa tròn màu bạc giao cho lão Tần, chiếc nhẫn là tôi tặng cho cậu, cậu phải đeo lâu, không được theo xuống, tôi tin, tóm lại sẽ có một ngày, sẽ có kỳ tích xảy ra.”

“Còn bức thư đó, là viết cho em trai của tôi, lúc đầu bởi vì sự cố chấp của tôi, nó chung quy không thể tha thứ cho tôi, hy vọng cậu có thể đưa bức thư đó cho em trai tôi, nó ban đầu tâm ý nguội lạnh, bởi vì xảy ra chuyện của tôi, nó rút khỏi quân ngũ gia nhập vào Ảnh Ma Cung, cậu chắc có thể tìm được nó ở đó, nếu như không có tìm được, vậy thì đốt thư đi.”

Cầm chiếc nhẫn màu lam nhạt đó lên, Sở Vĩnh Du đánh giá một lát, sau đó đeo lên tay mình, bỗng chốc một cỗ cảm giác lạnh lạnh mát mát truyền khắp cơ thể, nhưng không còn gì khác nữa.

Phùng Thiên Hạ là người Sở Vĩnh Du anh kính phục, cho nên thỉnh cầu trước khi chết, anh đều sẽ đáp ứng, chiếc nhẫn này, anh sẽ luôn đeo, tuyệt đối sẽ không tháo xuống.

Còn chiếc đĩa màu bạc, cũng là thứ khiến Phùng Thiên Hạ ủy khuất bản thân như năm như vậy, càng là thứ Tần lão đã mong nhớ nhiều năm như thế, Sở Vĩnh Du ngược lại không có ý tra xem, trực tiếp cất đi cùng với bức thư.

Không phải là của anh, anh tuyệt đối sẽ không chạm vào.

Sau khi thông qua điện thoại vệ tinh báo cáo tất cả sự việc, chiếc du thuyền tiến thẳng về phía cảng nơi trước đó xuất phát.

“Vĩnh Du, Phùng tiền bối, thật sự là một anh hùng.”

Nếu Tần lão cảm thấy sao phải sợ người khác, vậy thì Sở Vĩnh Du tự nhiên không để bụng để càng nhiều người biết sự vĩ đại của Phùng Thiên Hạ, cho nên Tường Vi sau khi nghe xong, hai mắt đã đỏ hoe.

Cô ta tự dưng nghĩ tới một câu, nước mắt từ từ rơi xuống.

Đâu có năm tháng nào bình yên, chẳng qua là có người gánh vác mọi nhọc nhằn cho chúng ta đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.