Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 296: Chương 296: Sẽ không lừa gạt




Chuyện này...

Rất lâu sau, Sở Vĩnh Du cho rằng mình không có cảm giác sai, sự chấn động trong lòng không có giảm bớt một chút nào, ngược lại không ngừng tăng thêm.

Chiếc nhẫn này, vậy mà có thể tự hấp thụ Tiên Thiên Chi Khí? Điều này sao có thể chứ!

Lẽ nào nói, bình thường đeo trên tay, nó cũng đang hấp thụ Tiên Thiên Chi Khí trong cơ thể anh, có điều một lượng quá ít, bản thân anh đều không có cảm nhận được?

Mặc kệ như nào, Sở Vĩnh Du lần đầu tiên trở nên xem trọng đối với chiếc nhẫn này, trước đó, đều chẳng qua là vì di ngôn của Phùng Thiên Hạ mà thôi, bây giờ xem ra, chiếc tàu phi hành bị hủy hoại đó, bí mật ẩn giấu bên trong, lớn đến kinh người.

Hai tiếng trôi qua, trên trán Hồng Ngải và Quang Thập Bát đã có mồ hôi bắt đầu chảy ra, cứ tiếp tục truyền Tiên Thiên Chi Khí ra như vậy là một chuyện rất vất vả, đặc biệt Sở Vĩnh Du trước đó từng cảm nhận, đó chính là khi trợ giúp Bạch Ông chữa trị phong bế ký ức trong đầu cho Hữu Hữu, thật sự là cực kỳ mệt.

Bản thân anh bây giờ không có chút cảm giác, chẳng qua vì vài chuyện dự đoán nào đó, vẫn cưỡng ép toát ra mồ hôi.

“Phá Thiên tiền bối, không được rồi, Tiên Thiên Chi Khí trong cơ thể của tôi đã không còn lại bao nhiêu cả, sắp không chống đỡ được rồi.”

Lại mấy phút nữa trôi qua, Hồng Ngải cuối cùng cũng không chịu được nữa mà mở miệng, Phá Thiên thấy tình trạng này, nói.

“Được rồi, dừng lại đi.”

Bốn người cùng lúc lấy tay xuống, ba người Sở Vĩnh Du đều ngã ra đất, chỉ có Phá Thiên mặt không đỏ tim không đập nhanh, nhưng lông mày lại nhíu mày lại.

“Muốn có được di sản của Bạch Khởi, xem ra quả nhiên không có dễ dàng như vậy.”

Bốn Tiên Thiên võ giả cùng lúc rót vào trong thời gian hai tiếng, phiến đá vậy mà vẫn không có một chút dấu hiệu nhấc lên.

Vèo vèo vèo!

Chỉ thấy giữa chiếc nhẫn của Phá Thiên, ba viên dược hoàn màu đỏ sẫm bay ra, được ba người Sở Vĩnh Du mỗi người bắt lấy một viên.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Ăn đi, dược hoàn này có thể đẩy nhanh tốc độ khôi phục Tiên Thiên Chi Khí trong cơ thể ba người.”

Sở Vĩnh Du không có chút do dự, trực tiếp bỏ vào miệng, Hồng Ngải ngay sau đó, chỉ có Quang Thập Bát do dự.

Thấy vậy, Phá Thiên hừ lạnh nói.

“Sao hả? Sợ có độc? Phá Thiên tôi muốn giết ba người, còn cần hạ độc sao? Thật là nực cười, cậu biết dược hoàn này quý giá cỡ nào không? Nếu không phải vì di sản của Bạch Khởi, tôi tuyệt đối sẽ không lấy ra.”

Nói xong, Phá Thiên dường như căn bản không cần khôi phục, đi đến trước phiến đá lẳng lặng đánh giá.

Sở Vĩnh Du nhìn thấy Hồng Ngải và Quang Thập Bát đều khoanh chân nhắm mắt bắt đầu khôi phục Tiên Thiên Chi Khí, vội vàng không có chút cảm xúc gì mà nhả viên dược hoàn trong miệng ra, sau đó giấu đi.

Anh một chút Tiên Thiên Chi Khí cũng không có tiêu hao, đương nhiên không cần khôi phục, thậm chí, Sở Vĩnh Du dường như có một chút áy náy, ba người này còn tưởng rằng là phiến đá đang hấp thụ, chứ không biết Tiên Thiên Chi Khí sớm đã bị chiếc nhẫn màu lam nhạt mà anh đeo hấp thụ hết rồi.

Còn dược hoàn, tuyệt đối là thật, bởi vì phiến đá vẫn chưa mở ra, Phá Thiên có mất trí hơn nữa, cũng sẽ không hại bọn họ, cho nên loại thần dược có thể đẩy nhanh tốc độ khối phục Tiên Thiên Chi Khí này, anh chắc chắn là phải giữ lại.

Trong sơn động không biết được bao lâu, Sở Vĩnh Du đoán khoảng 3 tiếng đã trôi qua, khi giọng nói của Hồng Ngải vang lên, anh mới lần nữa giả bộ mở mắt ra.

“Phá Thiên tiền bối, thuốc này thật sự rất thần kỳ, loại trạng thái gần như hư nhược này, bình thường ít nhất cần mười mấy tiếng mới có thể khôi phục, không ngờ bây giờ mới qua ba tiếng, Tiên Thiên Chi Khí trong cơ thể của tôi đã tràn đầy rồi.”

“Phí lời! Nếu đã khôi phục rồi thì nắm bắt thời gian, Sở Vĩnh Du, cậu như thế nào?”

Phá Thiên liếc nhìn Sở Vĩnh Du, ánh mắt không thể phát giác ra bất kỳ điều gì.

“Tôi cũng ổn rồi.”

Gật đầu, Sở Vĩnh Du đứng dậy, anh có loại cảm giác, Phá Thiên dường như cực kỳ chú ý đến anh, từ đầu đến cuối, đều luôn có ánh mắt khó hiểu đang quan sát, dường như còn là vì chức danh Chiến Thần Luyện Ngục của anh.

Bốn người bắt đầu lần nữa, vẫn như thế, chiếc nhẫn màu lam nhạt lại bắt đầu hấp thụ nhanh chóng, lại hai tiếng sau, phiến đá đương nhiên vẫn không có một chút động tĩnh gì.

Chỉ thấy Phá Thiên rất đau thịt mà lấy ra ba viên dược hoàn nữa, lần lượt cho ba người Sở Vĩnh Du.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, tròn một ngày hai tư tiếng trôi qua, Sở Vĩnh Du cũng có chút bất lực rồi.

Cả một ngày rồi, bọn họ tổng cộng tiến hành rót vào năm lần, cứ tiếp tục như vậy nữa, Phá Thiên tuyệt đối sẽ nghi ngờ.

“Đáng chết!”

Quả nhiên, kết thúc lần thứ năm, phiến đá vẫn không có nhúc nhích, biểu tình của Phá Thiên có chút vặn vẹo rồi.

Vẫn may có loại danh hiệu di sản của Bạch Khởi này áp chế, Phá Thiên phẫn nộ thì phẫn nộ, trong lòng vẫn tồn tại mấy phần dĩ nhiên.

Bắt đầu lần thứ sáu, Sở Vĩnh Du cũng thở phào, bởi vì chiếc nhẫn màu lam nhạt cuối cùng cũng ngừng hấp thụ Tiên Thiên Chi Khí, Sở Vĩnh Du cũng là lần đầu tiên rót Tiên Thiên Chi Khí của mình vào trong phiến đá.

Một tiếng sau, tay của bốn người cùng lúc cảm nhận được một cỗ lực cản, lập tức đều lùi lại một bước.

“Cuối cùng cũng được rồi sao?”

Phá Thiên mặt mày kích động, lãng phí mười tám viên dược hoàn trân quý, tóm lại xem như thành công rồi.

Vẫn là một tiếng ầm ầm phát ra như trước, phiến đá từ từ nhấc lên, lần này càng tuyệt, cũng chỉ nhấc lên độ cao nửa mét thì dừng lại.

“Bạch Khởi! Mong ông đừng khiến tôi thất vọng!”

Phá Thiên nghiến răng nghiến lợi, ông ta dẫu sao là người cùng thời đại với sư phụ của Bạch Ông, bất cứ một Tiên Thiên võ giả nào nhìn thấy ông ta đều sẽ không tự chủ mà thấy sợ hãi, tuyệt đối là sự tồn tại đỉnh tiêm trong Tiên Thiên võ giả, bây giờ lại phải cúi người liên tiếp để đi vào, làm sao có thể không phẫn nộ được!

Đi vào trong, bốn người hoàn toàn sững ra.

Trong này, thật sự là có bầu trời khác, một nơi rộng trên ngàn mét vuông, có nhiều thạch nhũ dựng đứng, còn có một con sông nhỏ hình tròn, trong nước có các loại cá không biết tên đang tự do bơi lội.

Bốn viên dạ minh châu to bằng nắm đấm chiếu sáng rực nơi này, đủ loại âm thanh giao thoa, thật sự có loại cảm giác đẹp đến nao lòng.

Tầm mắt di chuyển, ở giữa dòng sông hình tròn đó, ba bệ đá cao nửa mét được đặt ở đó, bên trên đều có một bức tường điêu khắc hình người, cao khoảng hơn 2m.

Hơn nữa đều khắc họa cùng một người, tay phải cầm kiếm giơ lên, giống như đang chỉ trời mà hét.

Không cần nói, người mà bức tượng khắc họa chắc đều là Sát Thần Bạch Khởi.

Vào lúc này, có âm thanh quỷ dị truyền đến, chỉ thấy ba bức tượng điêu khắc, tay cầm kiếm từ từ buông xuống, sau đó ba bệ đá bên dưới đều hiện ra một chữ.

Lần lượt là Sát, Võ, Khí.

“Ha ha! Người xưa không có lừa gạt tao! Ha ha!”

Phá Thiên ngửa đầu cười lớn, tiếng cười có chút điên cuồng, căn bản không có ai biết, ông ta vì phần di sản này của Bạch Khởi đã bỏ ra và cố gắng bao nhiêu năm.

“Chúc mừng Phá Tiên tiền bối, cuối cùng cũng có được thứ mình muốn.”

Hồng Ngải vội vàng lấy lòng, đè nén sự tham lam vụt qua trong mắt.

“Phá Thiên tiền bối, có thể trực tiếp bắt đầu sao? Nói rõ rồi, tôi chỉ lấy Võ Hồn.”

Sau khi lời nói của Quang Thập Bát vừa dứt, Sở Vĩnh Du lại lùi lại mấy bước, anh biết, vào lúc này, bộ mặt thật chắc đều sắp hiện ra rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.