Rầm!
Chưa đọc xong, Đồng Thế Tân đặt tờ giấy xuống bàn cái rầm, hét lên.
"Đồng Tinh Minh! Ý của anh là sao! Đã cắt đứt quan hệ rồi, bây giờ còn muốn phá hoại gia đình chúng tôi?"
Tư Phu đứng bên cạnh cũng lên tiếng.
"Đúng rồi! Hiểu Tiêm nó có chút ngang bướng, nhưng tuyệt đối không mở miệng mượn tiền các người.”
Lâm Tỏa nhàn nhạt cười nói.
"Haiz! Sao không coi kỹ chút đi, thì đã biện minh cho người nhà rồi, xem cho rõ, đó là 3 năm trước, lúc đó Đồng Hiểu Tiêm vừa lên đại học nên tới tìm tôi vay tiền, nghĩ là người một nhà, 3 tỷ cũng không là con số lớn, tôi nhất định cho mượn, nếu không tin, có thể đem đi giám định chữ ký, hơn nữa, dấu vân tay cũng có nè.”
Cầm tờ giấy lên lần nữa, Đồng Ý Yên che miệng lại, đó thực sự là bút tích của em gái.
"Đọc xong chưa? Vậy thì trả tiền đi."
Đồng Tinh Minh bắt chéo chân, và tất nhiên ông ta rất vui khi thấy vẻ mặt như bị táo bón của gia đình này.
"Cái gì! Trả lại gấp 10? Đồng Tinh Minh, câu này là ông tự thêm vào đúng không.”
Đột nhiên, Đồng Thế Tân nhìn thấy một câu dưới chữ ký của con gái, người như chết lặng.
"Đó là Đồng Hiểu Tiêm tự viết, lúc đó tôi còn không biết có nên cho vay hay không, con gái cưng của ông dường như đang rất cần tiền xài, nên đã tự ý nói sẽ trả lại gấp 10, viết câu này ra, haha.”
Giọng nói của Lâm Tỏa như cây đinh, từng cây đâm vào trái tim họ, đang tuôn máu không ngừng.
Sở Vĩnh Du đứng một bên cũng thấy buồn cười, gan của bà thím này, phải nói là to hơn trời.
Một lúc lâu sau, Đồng Ý Yên sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi nói.
"Mười lần là không thể, dù có ra tòa cũng không được công nhận, nếu là do em gái tôi vay, thì chúng tôi trả nợ giùm nó, tính theo lãi suất cao nhất là 30%, nếu như vậy, thì lãi suất 3% sẽ là 324 triệu, tính chẵn 330 triệu, vậy chúng tôi sẽ trả cho bà là 3 tỷ 330 triệu.”
Đây là sự thật, trả gấp mười lần, tòa án chắc cũng không thèm để ý.
Tuy nhiên, Đồng Thế Tân lắc đầu giật lại tờ giấy.
"Thôi thôi thôi, một là, trả theo gấp 10 lần là 30 tỷ; không thì, các người không cần trả đồng nào, tôi sẽ liên hệ với các nhà báo phóng viên, để toàn bộ người dân của Thành phố Ninh đều biết, bộ mặt của các người, thực hiện cam kết như thế nào, miệng toàn xảo trá tráo trở”
Nói xong, Đồng Tinh Minh và Lâm Tỏa đứng dậy, 3 tỷ đối với họ thực sự không quan trọng, nhưng nó có thể làm xấu danh tiếng của cả nhà Đồng Thế Tân, vậy thì rất quan trọng, nếu như vậy, thì trong việc làm ăn, chắc chắn sẽ gặp khó khăn, dù sao thì trong kinh doanh, luôn phải đề cao chữ tín.
Khi cả hai sắp ra đến cửa, một giọng nói vang lên.
"Chờ đã, chúng tôi sẽ trả 30 tỷ.”
Lời nói này, do Sở Vĩnh Du thốt lên, Đồng Ý Yên bên cạnh lo lắng.
"Sở Vĩnh Du! Anh điên hả!"
Sở Vĩnh Du lắc đầu.
"Không, 30 tỷ không là gì so với danh tiếng. Ba, ba hiểu ý con chứ."
Giỡn à, nếu thực sự tin này truyền ra ngoài, cả nhà Sở Vĩnh Du là loại người quỵt nợ, vậy có phải trời đất cũng không dung.
Đồng Thế Tân thở dài, làm sao ông ta không hiểu danh tiếng của một doanh nhân quan trọng như thế nào, trong một khoảnh khắc dường như ông ta già đi bao nhiêu tuổi mới thốt ra vài chữ.
“30 tỷ, tôi sẽ đưa."
Từ trong biệt thự đi ra, Đồng Tinh Minh và Ngọc Ngọc nhìn tin nhắn nhận được 30 tỷ, vui mừng khôn xiết, bất kể như thế nào, dù sao cũng giành được một ít, xả được một trận, xem như bù đắp lại tổn thất 30 tỷ kia.
Đối với việc chấm dứt hợp đồng của tập đoàn Chúc Thị, có vẻ như lão già bên đó sắp có hành động rồi.
Trong biệt thự, gia đình ngồi trên sô pha, mặt mũi ai trông cũng khó coi.
"Vợ, mọi người làm sao vậy?"
Sở Vĩnh Du thắc mắc, Đồng Ý Yên cứng họng.
"Làm sao vậy? Khó khăn lắm mới kiếm được 30 tỷ, bây giờ thì mất rồi, chẳng lẽ anh không có chút cảm giác sao?”
30 tỷ làm sao mà có cảm giác được, Sở Vĩnh Du đối với 300 tỷ 3000 tỷ cũng không có cảm giác.
"Đồng Hiểu Tiêm đứa con hư hỏng này, gọi điện thoại cho nó, bảo nó về mau!”
Đồng Thế Tân tức giận đến mức Tư Phu ở bên không nói lời nào, cũng may bà ta chưa chuyển 3 tỷ cho Đồng Hiểu Tiêm, nếu không, hôm nay muốn gom đủ 30 tỷ, cũng phải tốn công.
Về phần Sở Vĩnh Du, anh ta đã đi lên lầu, anh ta không muốn bận tâm đến chuyện này, cho dù bận tâm thì cũng chỉ có tức giận, sau này phát triển như thế nào, cũng không phải do anh ta quyết định.
Cho đến tận buổi tối, Sở Vĩnh Du cũng không thấy Đồng Hiểu Tiêm về.
Tiếng chuông điện thoại reo, chuyển hướng sự chú ý của anh, và đó là lớp trưởng gọi đến.
"Lớp trưởng, có chuyện gì vậy?"
Thực ra đối tình bạn thời đi học, trong lòng Sở Vĩnh Du vẫn còn chút lưu luyến, nếu không với tính khí hiện tại, buổi tiệc tối qua anh ta đã lật bàn, nhưng từ đầu đến cuối, anh ta không chỉ trích một lời, cho dù Báo Đốm xé nát mặt, anh cũng không, chính vì nguyên nhân này.
"Vĩnh Du, cậu... cậu có thời gian không? Bây giờ có thể đến quán bar Thanh Phong được không? Tớ đang ở cùng Tỉnh Vu Dịch.”
Cái gì!
"Tớ sẽ đến ngay, bảo Vu Dịch đợi tớ!"
Trong tích tắc, không kịp chào vợ, Sở Vĩnh Du đã lao ra ngoài như một cơn gió, và biến mất sau khi lên xe Audi với một cú đạp ga.
Đến quán bar Thanh Phong, sau khi bước vào nhìn xung quanh, nhưng không hề thấy bóng dáng của lớp trưởng, Sở Vĩnh Du đang định lấy điện thoại ra, có người khoác tay lên vai anh.
"Chàng trai trẻ, Báo Đốm đối với cậu khách sao như vậy, tôi muốn làm quen với cậu, đừng hiểu lầm, tôi không hề có ý thấy sang bắt quàng làm họ.
Quay đầu lại, chính là ông chú tốt bụng nhắc nhở lần trước.
"Tôi tên là Trương Nhí, chủ quán bar Thanh Phong."
"Sở Vĩnh Du!"
Vừa nói ra ba chữ, Sở Vĩnh Du đã nghe điện thoại.
"Lớp trưởng, tớ đang ở quán bar, cậu đang ở đâu?"
"Tớ... tớ đang ở trong con hẻm phía bắc quán bar, Tỉnh Vu Dịch đang muốn bỏ đi, tớ đang kéo lại, cậu mau qua đây.”
Không hề do dự, Sở Vĩnh Du lại xông ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của anh ta, Trương Nhí trầm tư, khóe miệng khẽ cong lên.
Đến con hẻm, Sở Vĩnh Du nhìn thấy dáng người của lớp trưởng, nhưng không có người thứ hai.
"Lớp trưởng, Vu Dịch đâu?"
Đột nhiên, lớp trưởng liên tục chắp tay vái lạy Sở Vĩnh Du, run rẩy nói.
"Vĩnh Du! Không liên quan đến tớ đâu, đều là Vương Cường bắt tớ làm như vậy, nếu không hắn ta sẽ đánh gãy một chân của tớ, thật sự không liên quan đến tớ!”
Vừa dứt lời, có ba người đi từ hai đầu hẻm, mỗi người đều cầm một con dao găm dài, dưới ánh trăng phản chiếu thật chói mắt. Truyện Phương Tây
Một bên, Vương Cường cũng ở đó, trong mắt tràn đầy oán hận.
"Sở Vĩnh Du! Mày ở trước mặt bạn học trực tiếp, khiến tao mất mặt, không phải mày quen bọn giang hồ sao? Bây giờ mày có cơ hội kêu cứu không? Mấy người tao thuê hôm nay, đều đã từng là sát nhân, ai cũng từng giết vài người, hôm nay chặt đứt gân tay gân chân mày, cho mày biết, không ai được phép không nể mặt tao, nhất là đối với cái bọn vô dụng thấp kém như mày!”
"Lên!"
Lúc này, không ai để ý rằng hai mắt Sở Vĩnh Du đã đỏ hoe, sát khí tràn ngập khắp người.
"Bọn bây! Bọn bây dám đem Vu Dịch làm mồi dụ tao!”
“Bọn bây, thực sự đáng chết.”