Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 108: Chương 108: Tay sau của lư văn diệu




Ừng ực!

Tiếng nuốn nước bọt liên tục không ngừng phát ra, phải biết là mấy trăm người trước sau hoặc đồng thời cùng nuốt nước bọt, âm thanh hình thành thật sự quá kì lạ.

Trong mắt của bọn họ vẫn tràn đầy sự kinh ngạc.

Dù sao trước đó Phàm Trần để lại cho bọn họ ấn tượng quá lớn, lớn đến mức khiến người khác tuyệt vọng, đặc biệt là những võ giả bị đánh bại kia, sẽ càng cảm nhận một cách sâu sắc.

Nhưng, chính là loại sức mạnh này lại bị Sở Vĩnh Du đè bẹp trong phút chốc, hơn nữa, loại đè bẹp này còn vô cùng xem thường, từ đầu đến cuối, Sở Vĩnh Du còn không thèm liếc nhìn Phàm Trần dù chỉ một cái, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào con rể của nhà họ Lư, Tỉnh Vu Dịch.

Nhìn thấy đầu của Phàm Trần không còn lăn trên mặt đất nữa, tất cả mọi người đều cảm thấy có chút điên cuồng, không ngừng phát ra những tiếng thì thầm.

“Aiya, aiya, tôi nhìn thấy cái gì thế nào? Quá khoa trương rồi, đây chính là võ giả cường đại chân chính phải sao? Tay đao còn sắc hơn cả đao thật.”

“Đáng sợ! Quá đáng sợ rồi! Phàm Trần đường đường là võ giả lục phẩmi, lại không qua được một chiêu của Sở Vĩnh Du này.”

“Trận chiến này, thật sự không phí công đến xem mà, cảnh tượng lúc nãy, tôi cảm thấy những võ giả tham gia trận đấu lúc nãy giống như đang chơi nhà chòi vậy.

Cho dù thì thầm to nhỏ như thế nào, Sở Vĩnh Du đều không quan tâm, anh đang đợi, đợi câu trả lời của bạn mình.

Mà hai người nhà họ Lư, cũng vì cái chết của Phàm Trần mà lúc này vẫn chưa hoàn hồn lại.

Vương Hổ bên kia vào lúc đầu của Phàm Trần rơi ra đã kinh ngạc đứng dậy, đến bây giờ vẫn chưa ngồi xuống, thực sự cảm thấy hai chân có chút không còn sức lực.

“Cái này….giết chết võ giả lục phẩm trong chớp mắt, vị này….anh Sở này, còn là người sao?”

Báo Đốm và Trần Hạo Hiên ở bên cạnh cười ngượng, đột nhiên vô cùng ăn ý khẽ tát cho mình một cái.

Lần trước lúc Hàn Tử An chết, trong lòng bọn họ nghĩ, tuyệt đối sẽ không nghi ngờ Sở Vĩnh Du nữa, không ngờ sự mạnh mẽ của Phàm Trần khiến bọn họ quên mất cái quyết định này, lúc này đều cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nhiều hơn vẫn là sự kích động, quanh quẩn trái phải.

Sở Vĩnh Du mạnh như vậy, bọn họ chỉ cần có thể giữ được thiện ý này, vậy tương lai quả thật không dám tưởng tượng.

“Không! Đây không phải là sự thật, chắc chắn không phải!”

Phía bên kia, Đồng Tử Họa liên lục lắc đầu, đôi mắt hung dữ, một người mạnh như Phàm Trần, một người mà ngay cả Lục Tân cũng phải khen ngợi, cứ như vậy mà chết sao? Đang đùa sao.

Ngay cả Đồng Tinh Minh cũng không còn bình tĩnh như lúc trước, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Cái tên Sở Vĩnh Du đáng chết này, giới hạn của anh ta rốt cuộc ở đâu?”

Lúc này, Đồng Tử Họa nắm lấy quần áo của Lục Tân, gầm lên.

“Giết anh ta! Tôi yêu cầu anh bây giờ phải giết chết anh ta.”

Đồng Tử Họa thật sự không dám tin, rõ ràng đợi xem trò vui, đợi xem Sở Vĩnh Du bị Phàm Trần đánh chết một cách vô cùng tàn nhẫn, đổi lại, lại là Sở Vĩnh Du không chỉ thể hiện được sự nổi trội, cái đầu bay ra kia, khiến sự sợ hãi của anh ta với Sở Vĩnh Du trước đây càng tăng lên mà thôi.

“Anh ta muốn giết chết Lư Văn Diệu, không đơn giản như vậy, không cần phải lo lắng, tôi có thể đảm bảo, Sở Vĩnh Du sẽ không sống sót mà đi ra khỏi cái hội trường này.”

Khuôn mặt Lục Tân vẫn rất bình tĩnh, rõ ràng Sở Vĩnh Du một chiêu giết chết Phàm Trần, không tạo thành cho anh ta một sự khó khăn quá lớn, cũng chính sự bình tĩnh này khiến Đồng Tử Họa và Đồng Tinh Minh dần dần bình tĩnh lại.

Thấy vậy, Lục Tân lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, đây là sớm có chuẩn bị, anh ta đoán rất có khả năng Tường Vi sẽ đến, vì vậy chuẩn bị kế hoạch điệu hổ ly sơn.

“Vĩnh….Vĩnh Du.”

Đợi rất lâu, cuối cùng Sở Vĩnh Du cũng nghe thấy giọng nói của Tỉnh Vu Dịch, nụ cười trên khóe miệng anh càng sâu hơn.

“Chết tiệt! Văn võ nhị lão, giết chết anh ta đi!”

Là một người phụ nữ chua ngoa đanh đá được cưng chiều đến mức không thể nào hình dung được, Lưu Oánh đã phát huy cái tính tình này một cách triệt để, cho dù là Phàm Trần có được cường thế trước đó, hay là Sở Vĩnh Du một chiêu giết chết Phàm Trần, trong mắt cô ta, chỉ cần cô ta muốn người nào chết, thì ba cô ta đều có cách.

“Cô chủ.”

Lúc này, hai người lớn tuổi đã đi đến trước mặt Lư Văn Diệu, trong lòng không còn gì để nói, thật sự muốn giết chết Lư Oánh ngay lập tức, Phàm Trần cũng đã bị giết rồi, cho dù hai người bọn họ liên thủ lại, đều không thể đánh lại Sở Vĩnh Du, vậy mà vẫn còn ngạo mạn trước mặt người ta như vậy?

“Còn có mày Tỉnh Vu Dịch, tôi nói một lần cuối, quỳ xuống cho tôi! Nếu không, sau khi trở về tôi sẽ khiến mày hối hận vì đã đến thế giới này.”

Tỉnh Vu Dịch nghiến răng nghiến lợi, câu hỏi của Sở Vĩnh Du cứ quanh quẩn trong đầu.

Cậu có muốn bọn họ chết không? Mày có muốn bọn họ chết không?

Những lời hỏi thăm không ngừng vào tất cả những sự áp bức và lăng nhục cuối cùng cũng đã bùng nổ vào giây phút một lần nữa chịu đựng sự ngạo mạn của Lư Oánh, Tỉnh Vu Dịch đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên sự hung ác, hét lên với Sở Vĩnh Du.

“Tôi muốn! Tôi muốn bọn họ chết!”

Nụ cười của Sở Vĩnh Du cuối cùng cũng mở rộng hơn, khẽ gật đầu.

“Như ý nguyện của cậu, Vu Dịch, tôi đã từng được cậu bảo vệ, bây giờ để tôi bảo vệ cậu.”

Soạt!

Tay phải giơ lên, Lư Oánh bị Sở Vĩnh Du nắm cổ áo nhấc lên.

“Bạn của Sở Vĩnh Du tôi, là người mà cô có thể tùy tiện giẫm đạp lên lòng tự trọng như vậy sao?”

Lư Oánh bị nhấc lên, còn muốn nói ra mấy câu hung ác, nhưng ngay cả hít thở cũng không làm được, đừng nghĩ đến chuyện nói gì.

“Buông con gái của tôi ra! Nếu không tôi đảm bảo cậu và Vu Dịch sẽ chết ở đây!”

Đột nhiên Lư Văn Diệu lên tiếng, mặc dù khuôn mặt có chút tái nhợt, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên sự tức giận đã nhiều năm chưa xuất hiện, nhưng ông ta không thể không đứng dậy, đồng thời cũng đột nhiên giơ tay phải lên.

Sau đó, hàng trăm người đang nhìn lên võ đài được những người như Báo Đốm dẫn đến, đột nhiên lấy ra một khẩu súng, toàn bộ đều chĩa về phía Sở Vĩnh Du.

“Tôi thừa nhận! Cậu vô cùng lợi hại, khoảng cách gần như vậy, cậu muốn giết ba con chúng tôi dễ như trở bàn tay, nhưng cho dù cậu là thất phẩm võ giả đã luyện ra tầng khí bảo vệ cơ thể, nhưng chắc chắn cũng không thể sống được dưới sự tấn công của hơn 100 khẩu súng.

Đây mới là sức mạnh mỗi lần khai chiến của Lư Văn Diệu, mà không phải là hai vị văn võ võ giả lục phẩm vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ.

Khi giao đấu, là lúc hành tung của Lư Văn Diệu cố định nhất, hơn nữa sẽ không xảy ra bất kỳ sai sót nào, vì vậy kẻ địch, những người hận ông ta, nếu như muốn giết ông ta đều sẽ lựa chọn lúc diễn ra giao đấu để ra tay.

Vì vậy để đề phòng bất trắc, từ trước đến nay ông ta đều sẽ bí mật dẫn theo một lô súng mua từ chợ đen, dưới tình thế không đúng, sẽ phân phát cho tất cả mọi người, có thể nói là tay sau trong tay sau của ông ta.

“Hạ súng xuống cho ông, mẹ nó, ai cho các người đưa súng theo!”

Báo đốm ở bên kia, nhìn thấy mưới mấy tên thuộc hạ của mình ở phía sau lại đứng lên lấy súng ra chĩa vào Sở Vĩnh Du, vội vàng hét lên.

“Nhưng, anh Báo, đây là mệnh lệnh của ngài Lư.”

Có thuộc hạ lên tiếng, Báo Đốm muốn điên rồi.

“Cút mẹ mày đi, mẹ nó ai không đặt xuống, ông đây sẽ giết chết người đó.”

Trong sự mắng chửi của Báo Đốm, mặc dù thuộc hạ của anh ta thu súng lại, nhưng những người khác lại không làm như vậy, dù sao lời nói của Lư Văn Diệu, đó chính là thánh chỉ tuyệt đối, bọn họ không dám không nghe theo, hơn nữa thủ lĩnh của bọn họ càng không thể làm trái lại.

Tính huống vô cùng nguy hiểm, sự kích động của Tỉnh Vi Dịch cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhìn Sở Vĩnh Du đang nắm lấy cổ của Lư Oánh, miễn cưỡng cười nói.

“Cảm ơn cậu Vĩnh Du, nhưng, có một số chuyện, không phải là thứ chúng ta có thể thay đổi, buông cô ấy ra.”

“Có lẽ, số mệnh của tôi có lẽ là như vậy rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.