Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 97: Chương 97: Tên điên




“Vĩnh Du, con đưa Thanh Mai về trước đi, thật ngại quá, ôi, chờ sau khi dì Tư làm cơm xong sẽ bảo Vĩnh Du đưa qua cho cháu, việc này chắc là khiến chuyện tìm việc làm của cháu bị chậm trễ rồi.”

Thanh Mai miễn cưỡng cười một tiếng.

“Dì Tư, dì lo lắng quá rồi, có ai ngờ trong phòng vệ sinh có bọ cạp đâu, cháu nghỉ ngơi một chút là được.”

Tư Phu vừa dìu đi được một bước thì Thanh Mai suýt chút đã ngã rầm trên mặt đất.

“Cảm giác chân rất tê.”

Sở Vĩnh Du đỡ lấy, nhíu mày, anh đã đào thải hết độc tố ra ngoài, sao Thanh Mai còn thấy tê chân? Chẳng lẽ trong giây phút ngắn ngủi kia còn sót lại một ít?

Bọ cạp đen Bát Mạn, Sở Vĩnh Du cũng chỉ biết đến chứ cũng không rõ ràng độc tính của nó, nhưng theo lý thuyết thì cách xử lý chắc chắn đều giống nhau, chỉ khác một điều, đó là anh không dùng miệng hút thôi, dù sao vị trí bị cắn có phần lúng túng khó xử.

“Vĩnh Du, con đừng lo lắng, bế Thanh Mai về không có gì to tát cả, mẹ ở tuổi này còn thấy không có gì, con còn thẹn thùng?”

Bị Tư Phu nói kiểu này, hơn nữa đúng là Thanh Mai bị cắn ở nhà mình, không có cách nào khác, Sở Vĩnh Du chỉ có thể bế Thanh Mai lên với kiểu bế công chúa.

Đến bên cạnh cửa biệt thự, Thanh Mai nói khẽ.

“Sở Vĩnh Du, anh thả tôi xuống, dường như tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, thử một chút xem.”

“Được.”

Kết quả là hai chân vừa mới chạm đất, cơ thể Thanh Mai lại ngã sang bên cạnh một lần nữa, may mà được Sở Vĩnh Du đỡ lấy.

“So với vừa rồi tốt hơn nhiều, nhưng vẫn cảm thấy không có sức.”

Tiếp tục bế Thanh Mai, đưa cô ta vào phòng ngủ trên lầu, Sở Vĩnh Du nói một câu rồi quay người đi.

“Đợi chút nữa mẹ tôi làm cơm xong, tôi mang đến cho cô, có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho mẹ tôi.”

Sau khi Sở Vĩnh Du đi, Thanh Mai nghiêng người một cái, chống cằm khẽ nở nụ cười.

“Ha ha, quả nhiên là vậy, cách này của tôi có thể thăm dò được không ít thứ. Sở Vĩnh Du, tuổi còn trẻ thế mà ngay cả nội lực cũng tu luyện được, thật khó lường.”

Võ giả cửu phẩm, đầu tiên là phải khổ luyện gân cốt, thể xác đạt tới đỉnh cao sinh ra thốn kình mới có thể bước vào hàng ngũ võ giả, là võ giả cơ bản. Tiếp theo võ giả nhất phẩm đến tam phẩm là chuyển hóa thốn kình thành nội kình. Khi anh có được nội kình thì sẽ trở thành một võ giả tam phẩm.

Sau đó nội kình chuyển hóa thành nội khí, võ giả tứ phẩm đến lục phẩm, tương tự, võ giả có được nội khí lục phẩm đã được coi là cao thủ, mà trước đó Lưu Khánh đã suy đoán, Sở Vĩnh Du chính là ở cấp bậc này, cho nên mới có thể miểu sát ông ta.

Đằng sau nội kình chính là nội lực, võ giả có thể có được nội lực thì chính là biểu tượng của võ giả thất phẩm.

Cho nên giờ phút này Thanh Mai đoán Sở Vĩnh Du hẳn là võ giả thất phẩm, bởi vì hai ngón tay đẩy độc tố của bọ cạp trong cơ thể cô ta ra chính là dùng nội lực.

Nghĩ đến điều này, Thanh Mai liếm môi dưới.

“Không dao động chút nào vì sắc đẹp sao? Tôi còn nhiều thời gian, người vợ Đồng Ý Yên này cả ngày bề bộn công việc không ở nhà, Sở Vĩnh Du, nhân tài như anh nên làm việc cho tôi, chờ xem.”

Cùng lúc đó, dưới lòng đất tại cửa hàng thu mua phế liệu ở ngoại ô thành phố Ninh, một người đàn ông trung niên có khuôn mặt vuông vắn không giận tự uy đang đứng bên cạnh thi thể Nguyễn Phong, sắc mặt lạnh lùng, nhưng các thủ hạ thăm dò xung quanh hiện trường đều biết, hiện tại chủ tịch Nguyễn Văn Thiên chắc chắn đang trên bờ vực của cơn thịnh nộ, dù sao một giọt máu mủ cuối cùng cũng đã bị chém giết hầu như không còn.

“Chủ tịch! Qua khám xét, trên cửa có dấu vết của thành phần hóa học còn sót lại, mà lại còn là loại vô cùng cao cấp, tôi nghi ngờ chắc hẳn đối phương đã dùng một loại bom nào đó không rõ tên nổ tung cánh cửa.”

Lúc này, một người trung niên dẫn theo ba người đi tới, sau khi nói xong liền cúi đầu.

“Biết rồi.”

Người trung niên lập tức dẫn người rời đi, chờ đến chỗ chiếc xe thương vụ nào đó trong khu vực, một người thực sự không nhịn được hỏi.

“Anh, sao phải nói dối là bom nổ tung?”

Người trung niên kia hừ lạnh một tiếng.

“Nói nhảm! Chẳng lẽ nói là do sức người phá mở? Điều này có thể sao? Cánh cửa có thể ngăn cản 5kg thuốc nổ TNT bị người ta tay không phá mở, cậu tin không? Hơn nữa, chủ tịch đang đứng ở ranh giới có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, chẳng may tôi nói như vậy ta, cơn giận lan đến người tôi, cậu có gánh chịu được không?”

Ba người ngẫm lại thấy quả đúng là như vậy. Nào có ai có thể phá mở cánh cửa kia, hoàn toàn không thể.

Trong phòng an toàn dưới lòng đất, Nguyễn Văn Thiên đột nhiên giẫm một phát lên mặt Nguyễn Phong đang tứ chi nát bét, quát lớn.

“Ngu ngốc! Đồ vô dụng!”

Vừa liên tục giẫm đạp, Nguyễn Văn Thiên vừa tiếp tục trút hết sự bất mãn trong lòng.

“Sở Vĩnh Du? Ông đây muốn cả nhà mày chôn cùng giọt máu mủ cuối cùng của Nguyễn Văn Thiên tao!”

Công ty bất động sản Thiên Nguyên, Đồng Ý Yên đang ở trong phòng làm việc, Lam Mị đi vào.

“Chủ tịch, bảy giờ tối đi ăn cơm với Lý Quốc -Phó giám đốc ngân hàng Hoa Thụy, có cần tôi cùng đi không?”

Đồng Ý Yên cười phất tay.

“Không cần, lúc trước đã thảo luận ổn thỏa rồi, chỉ là ăn một bữa cơm bình thường thôi, trong khoảng thời gian này cô phải làm thêm giờ, về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Gật đầu nhưng Lam Mị vẫn nói.

“Chủ tịch vẫn nên chuẩn bị một chút thì tốt hơn, dù sao kết quả của cuộc thảo luận đó cũng là Chủ tịch Bất động sản Thiên Nguyên lúc trước nói, bây giờ đổi thành cô, cũng có thể sẽ xảy ra điều gì đó ngoài ý muốn, chúng ta vẫn nên chuẩn bị trước thì tốt hơn.”

“Ừm, cám ơn Lam Mị.”

Một khi khoản vay của Ngân hàng Hoa Thụy được phân bổ thì cư xá mới ở Đào Hinh Viên có thể lập tức khởi công, bởi vì bây giờ Trường Tiểu học Thiên Hải Lục Tiểu đã trở thành khu trường học của Đào Hinh Viên, vẫn chưa công bố, đã có rất nhiều khách gọi điện thoại đến hỏi Bất động sản Thiên Nguyên, đương nhiên Đồng Ý Yên vô cùng coi trọng.

Sau giờ tan tầm, Đồng Ý Yên ra khỏi công ty, định bắt xe đến nhà hàng, bữa ăn kiểu này sao có thể không uống rượu được.

Về phần tài xế thì cô vẫn chưa tuyển, dù sao tài xế và thư ký đều là người thân cận nhất, cô phải tìm kiếm cẩn thận.

Đồng Ý Yên đưa tay bắt xe, hoàn toàn không chú ý tới một người thanh niên từ một bên đi tới mang theo nụ cười bệnh hoạn, đối mặt với ánh nắng chiều càng lộ vẻ kì quái hơn.

“Ha ha, đắc tội với tổ chức Yêu Tà của chúng tôi, giết chết Sở Vĩnh Du chẳng phải là quá lợi cho anh ta sao? Có cô vợ xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ không nên lợi dụng một chút sao? Sau khi lợi dụng xong chẳng lẽ không nên chơi lại một chút sao? Còn cả Tường Vi đặc phái viên của tổ chức điều tra sự kiện đặc biệt nữa, cũng là một mỹ nữ, ực ực, một mũi tên trúng hai đích!”

Người thanh niên đang nảy sinh những hoạt động tâm lý bệnh hoạn này là một sát thủ ba sao của tổ chức Yêu Tà, biệt danh là Tên Điên, làm chuyện gì cũng có chút trái ngược với suy nghĩ của người bình thường, hơn nữa thủ đoạn thường cực kỳ tàn nhẫn, Yêu Tà có thể phái mặt hàng này ra để đối phó với Sở Vĩnh Du, đủ để thấy rằng đã có phần coi trọng.

Khi khoảng cách đến chỗ Đồng Ý Yên còn năm bước, trái tim Tên Điên đột nhiên run lên một chút, ngay sau đó anh ta chạy đi trong chớp mắt, tốc độ vô cùng nhanh.

Anh ta bẩm sinh đã có loại giác quan thứ sáu thần kỳ này, giúp anh ta tránh thoát được rất nhiều lần khi ở tình thế chắc chắn phải chết, mà vừa rồi khi anh ta đang muốn ra tay với Đồng Ý Yên thì lại xuất hiện lần nữa, đương nhiên co cẳng chạy ngay.

Đồng Ý Yên chỉ cảm thấy một luồng gió thổi qua phía sau, nhưng lại không biết, giờ phút này Ảnh Vệ mà Sở Vĩnh Du phái tới bảo vệ cô đã đuổi theo Tên Điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.