Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 83: Chương 83: Tôi sẽ làm thỏa mãn nguyện vọng của cậu ta




Trong một con hẻm nào đó ở thành phố Ninh, có một cửa hàng lẩu cay ở đây, khách đến nơi đây toàn là khách quen, trong đó có Ngu Thư Di đang ngồi ở bên trong.

Cạch!

Một bóng dáng xông vào, dọa Ngu Thư Di giật mình một cái.

“Này! Cậu đi đường mà không có âm thanh nữa hả?”

Giờ phút này, sắc mặt của Sở Vĩnh Du trầm lặng, không, nhìn kỹ có phát hiện có mang theo một tia đỏ ửng.

“Cậu... Tỉnh Vu Dịch thật sự gọi điện thoại nói chuyện với cậu hả?”

Ngu Thư Di gật gật đầu.

“Đúng đó, cậu ngồi xuống đây trước đi. Tôi cũng ngạc nhiên mà, có người kết bạn zalo với tôi, nói cậu ấy là Tỉnh Vu Dịch, sau đó chúng tôi gọi điện thoại video, mặc dù là bộ dáng với giọng nói đã có hơi thay đổi, nhưng mà cậu ấy nói đến những chuyện thú vị vào thời cấp ba của chúng ta, hắc hắc, cho dù như thế nào Tỉnh Vu Dịch có thể vượt qua thời kỳ của căn bệnh ung thư rồi đó, tối ngày hôm nay chúng ta phải chúc mừng một phen, không say không về.”

Thật sự! Hai tay của Sở Vĩnh Du nắm chặt lại.

“Cậu đề xuất cậu ấy với tôi đi, cái thằng nhóc con này, thế mà lại không lập tức liên lạc với tôi ngay.”

Nhưng mà Ngu Thư Di lại lắc lư một ngón tay.

“Không được đâu, Tỉnh Vu Dịch đã nói là nick này của cậu ấy sẽ lập tức không sử dụng nữa, cái này là nhờ người nước ngoài làm cho, không thể liên lạc với cậu được. Bởi vì cậu ấy nói là lúc gặp mặt sẽ cho cậu một niềm vui bất ngờ, nhưng mà tôi nhiều chuyện nói cho cậu nghe nữa nha.”

Sở Vĩnh Du cười cười.

“Có thật không? Vẫn còn cái tính trẻ con giống như trước kia, cậu ấy nói lúc nào cậu ấy mới trở về, tôi sẽ đến sân bay đón cậu ấy.”

“Không có, nhưng mà cậu ấy nói là bệnh ung thư có thể cứu vãn được, may mắn là có Nguyễn Phong giúp đỡ cậu ấy, còn nói là hai ngày nữa Nguyễn Phong sẽ tổ chức một cuộc họp lớp với quy mô lớn, ngày hôm đó cậu ấy sẽ xuất hiện cho cậu một sự ngạc nhiên.”

Nói đến đây, Ngu Thư Di nhẹ nhàng vỗ vỗ vào miệng của mình.

“Nhìn cái miệng thối này của tôi đi, người ta chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho cậu, lại bị tôi biến thành không bất ngờ gì nữa rồi.”

“Không đâu, Vu Dịch có thể sống, đó chính là niềm vui nhất đối với tôi rồi, nhưng mà Nguyễn Phong ấy à? Chính là cái người chơi bóng rổ hồi cấp ba của chúng ta ấy à, là cái người hay đi theo sau mông của Vương Cường?”

Ngu Thư Di gật đầu.

“Đúng rồi đó, không thể tưởng tượng nổi đúng không. Lúc nãy tôi đã gọi điện thoại hỏi lớp trưởng rồi, thế mà cậu ta lại biết, nói Nguyễn Phong thật ra chính là con riêng của Nguyễn Văn Thiên, là chủ tịch của tập đoàn Nguyễn thị, nhà họ Nguyễn giàu thứ hai ở thành phố Ninh của chúng ta đó. Khó trách Tỉnh Vu Dịch lại nói là Nguyễn Phong giúp đỡ cho cậu ấy, nếu như vậy thì coi như cũng rõ rồi.”

Thì ra là thế, Sở Vĩnh Du thật sự vô cùng vui vẻ.

“Được rồi, tôi sẽ cảm ơn Nguyễn Phong thật đàng hoàng, cho dù cậu ta có nguyện vọng gì tôi cũng sẽ cố gắng làm thỏa mãn, mạng sống của anh em chúng ta đáng giá những thứ này.”

Ăn lẩu cay xong, Sở Vĩnh Du và Ngu Thư Di đến quán bar Thanh Phong thoải mái uống rượu, trong một ngọn núi nào đó, vị trí của Thần Cổ Môn, Lưu Khánh đang quỳ gối ở trên hành lang, biểu lộ cực kỳ thành kính.

“Môn chủ, những gì tôi nói chính là tất cả những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó, thuộc hạ không nói nửa câu dối gian.”

Sự trầm mặc ngắn ngủi qua đi, trong bóng tối ở phía trên có một giọng nói già nua truyền tới.

“Chỉ dùng một chiêu mà đã đánh ngất xỉu võ giả ngũ phẩm giống như ông, thực lực cũng hay qua đó nhỉ. Nhưng mà không đủ để Thần Cổ Môn tôi kiêng kỵ đến nỗi không đi báo thù, trong môn từ trên xuống dưới tất cả mọi người đều đã biết về cái chết của đệ tử, nếu như cứ bỏ qua như vậy, bị truyền đi rồi, thế thì danh dự của Thần Cổ Môn tôi phải đặt ở đâu.”

Lưu Khánh bất lực, nhưng mà cũng không dám nói cái gì nữa, nếu không thì mình có thể sống hay không đều không thể nói trước được. Nhưng mà thực lực Sở Vĩnh Du đã từng biểu hiện, nếu như trong môn quả thật muốn giết, vậy chỉ sợ là phải phái ra một trưởng lão mới được.

“Môn chủ, để tôi đi chăm sóc cho cái tên Sở Vĩnh Du này cho.”

Một âm thanh đột ngột vang lên, chẳng biết từ lúc nào ở bên cạnh của Lưu Khánh đã có thêm một người phụ nữ.

Kiểu tóc gợn sóng buông dài xuống giống như là một thác nước, màu sắc đen bóng, giống như là bước ra từ trong bức tranh.

Mặc dù là mang theo mạng che mặt không có cách nào nhìn thấy rõ gương mặt, nhưng mà đôi mắt xinh đẹp lộ ở bên ngoài lại có thể đoán ra đây chắc là một cô gái xinh đẹp.

“Bái kiến thánh nữ.”

Lưu Khánh vội vàng hành lễ, thánh nữ chính là sự tồn tại dưới một người trên vạn người ở Thần Cổ Môn, ngoại trừ môn chủ, cô ta không cần phải nghe theo mệnh lệnh của bất cứ người nào.

“Vậy cũng được, bản chất cổ trùng của cô cũng đã đạt đến bình cảnh, cũng nên đi xuống núi một chút, giết chết cái tên Sở Vĩnh Du kia, đầu người giao cho Lưu Khánh mang về trong môn, bổn môn chủ cho phép cô một năm lịch luyện.”

“Vâng lệnh môn chủ.”

Lưu Khánh ở một bên ngây ngẩn cả người, lần này Sở Vĩnh Du đã nguy hiểm rồi, thực lực của thánh nữ mạnh đến cỡ nào không có ai biết được, nhưng mà lời đồn trong môn chỉ vỏn vẹn là công phu quyền cước đã có thể địch nổi với trưởng lão, nếu như lại thêm thần cổ công của Thần Cổ Môn, thế thì tất nhiên lực uy hiếp của nó sẽ tăng lên gấp đôi.

Sở Vĩnh Du, tôi đã cố gắng rồi, là cậu cứ nhất định phải trêu chọc vào Thần Cổ Môn.

Trong quán bar Thanh Phong, Sở Vĩnh Du và Ngu Thư Di đang uống rượu, Lam Mị lại tới.

“Thư Di, tôi thật sự rất là mệt luôn đó, cậu nhất định cứ kêu tôi tới đây, tôi vừa mới tăng ca xong từ công ty.”

Ngu Thư Di đã hơi say rồi.

“Ngồi xuống, uống đi.”

Lam Mị bất đắc dĩ chỉ có thể ngồi xuống trước, sau khi lên tiếng chào hỏi với Sở Vĩnh Du liền gọi một chai nước khoáng.

Lúc này cô ta vô cùng nhiệt tình, nếu như không phải Sở Vĩnh Du nhúng tay vào Thiên Hải Lục Tiểu, thế thì cái đầu của cô ta phải vặn xuống làm trái banh da mà đá.

Xem như là hiện tại không cần phải bận tâm đến bất động sản Thiên Nguyên, thật ra thì nội bộ đều đang lên án, chờ sau khi nhận được sự tín nhiệm của Đồng Ý Yên, cô ta sẽ bắt đầu tiến hành chỉnh hợp lại ý kiến, làm sao để đưa công ty lên sàn.

Lại uống thêm một tiếng đồng hồ nữa, thời gian cũng đã đến mười một giờ đêm, Sở Vĩnh Du thấy Ngu Thư Di uống cũng nhiều rồi, anh đứng dậy nói.

“Về thôi, Lam Mị, làm phiền cô đưa Thư Di về.”

Ai ngờ nghe nói như vậy, Ngu Thư Di lại đứng phắt dậy nhào vào trên người của Sở Vĩnh Du.

“Không, tôi... tôi mới không muốn Lam Mị đưa tôi về. Sở Vĩnh Du, cậu... cậu đưa tôi về, chúng ta đi mướn phòng, hì hì, có được không nào?”

Sở Vĩnh Du đã sớm hình thành thói quen với Ngu Thư Di như thế này, anh trực tiếp bế lên, sau đó đi ra ngoài.

“Sao vậy, ghét bỏ dáng dấp tôi không xinh đẹp hả? Tôi nói cho cậu biết nha, Sở Vĩnh Du, tôi vẫn còn trong trắng đó, cậu có ngủ với tôi không?”

Không thèm đếm xỉa đến lời nói sai khướt của Ngu Thư Di, Sở Vĩnh Du trực tiếp nhét vào trong xe của Lam Mị.

“Phiền cô đưa cô ấy về.”

“Được rồi.”

Lên xe, Ngu Thư Di đã ngủ, Lam Mị nhìn bóng dáng Sở Vĩnh Du đứng ở ven đường, không khỏi có chút bội phục.

Lúc nãy trong ánh mắt của Sở Vĩnh Du ngay cả một chút dục vọng cũng không có, đàn ông như thế này rất ít gặp, đừng có nói với cô ta là tình bạn nam nữ thuần khiết chó má gì đó, cho đến bây giờ cô ta vẫn không tin những lời này.

Đưa mắt nhìn chiếc xe chạy khỏi, Sở Vĩnh Du đang muốn đưa tay bắt một chiếc xe taxi, điện thoại di động lại vang lên.

Thật là kỳ lạ, lại là Đồng Hiểu Tiêm gọi điện thoại đến, suy nghĩ, vẫn ấn nghe.

“Anh rể ơi, cứu em với!"

Điện thoại vừa mới được kết nối thì có một tiếng la hét vang lên, hơn nữa còn có thể nghe ra được trong giọng nói của Đồng Hiểu Tiêm rõ ràng mang theo sự sợ hãi và nghẹn ngào.

“Hiểu Tiêm, em đang ở đâu, em..."

Sở Vĩnh Du vẫn còn chưa nói dứt lời thì đã bị một giọng nói xa lạ đánh gãy.

“Mẹ nó đừng có kêu nữa! Anh rể hả? Vậy thì cũng coi như mày là người nhà của con nhỏ này. Nghe đây, tao chỉ cho mày mười phút thôi, lập tức sẽ có một số tài khoản gửi vào điện thoại di động của mày, nội trong mười phút mày phải chuyển khoản ba tỷ vào đó, nếu không thì chẳng những cô gái này sẽ phải chết, hơn nữa còn sẽ bị chúng tao chơi đùa đến chết.”

“Nhớ kỹ là chỉ cho mày mười phút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.