Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 458: Chương 458: Trả tiền




“Không hổ là đại đội trưởng của tổng bộ, những lời tôi nói trong lúc chiến đấu, ông đều có thể nhớ?”

Đi vào trong đại sảnh, lời nói của Sở Vĩnh Du thật sự đã khiến sống lưng Phàn Tinh Thiên toát mồ hôi hột, huống chi là trên trán.

“Đại nhân, đây là do tôi không làm tròn bổn phận, quản lý kém, tôi sẽ viết một bản kiểm điểm với bên trên.”

Ông ta thực sự sợ hãi, cho dù là Chiến Thần Địa Ngục Sở Vĩnh Du trước đây, ông ta cũng chọc không nổi, chứ đừng nói đến hiện tại anh đã là Chiến Thần nước R rồi, chỉ cần tuỳ tiện một lời nói, thì vị trí đại đội trưởng của ông ta có thể thay người rồi.

Những người khác trong trụ sở của đội điều tra sự cố đặc biệt trong sảnh đều kinh ngạc đến tột cùng khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Đùa à, đại đội trưởng, phó đội trưởng và những quản lý cấp cao trong trụ sở toàn bộ đều run rẩy thận trọng đi cùng một thanh niên, đây là khái niệm gì? Họ chưa bao giờ nhìn thấy một trận thế đáng sợ như vậy trước đây.

Vậy thanh niên này rốt cuộc có thân phận gì, chỉ e là con em phú nhị đại cũng không đạt được hiệu quả như vậy.

Trong dòng suy đoán, mọi người đã lên thang máy, đến tầng mười tám.

Khi cửa thang máy mở ra, Thượng Quan Vô Địch sững sờ.

Gần như ngay khi cửa được mở ra, một luồng khí lạnh cường đại xông thẳng vào mặt, toàn bộ tầng mười tám cho người ta cảm giác vô cùng âm lãnh.

“Wow wow! Đây là tầng địa ngục 18 à!

Thượng Quan Vô Địch nhả một câu, lập tức che miệng, đây là trụ sở của đội điều tra sự cố đặc biệt, cho dù là người nhà Thượng Quan cũng không thể suồng sã bất cẩn như vậy.

“Cậu chủ Thượng Quan ví von thật sống động ha ha. Tầng mười tám là nơi trụ sở chúng tôi tạm thời giam giữ nhiều tù nhân khác nhau, vì vậy nó trông lạnh lẽo và mờ tối một chút.”

Phàn Tinh Thiên hùa theo một câu, nếu không phải có Sở Vĩnh Du ở đây, ông ta chả quan tâm Thượng Quan Vô Địch đâu.

Ra khỏi thang máy, Sở Vĩnh Du xua xua tay.

“Ông đi theo tôi là được, những người khác không cần.” Nhìn Sở Vĩnh Du, Cao Kiện đột nhiên tự giễu cười một tiếng.

“Tư Đồ Yến? Ha ha, Sở Vĩnh Du, tôi thù hằn anh, chẳng qua chỉ là đố kỵ mà thôi, dựa vào đâu mà anh và tôi xêm xêm tuổi nhau, mà đã có thể trở thành Chiến Thần bảo vệ một phương, còn tôi phải dựa vào quan hệ mới miễn cưỡng leo lên được vị trí chủ quản đặc phái viên, không công bằng, ông trời không công bằng, hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt ở Tỉnh Thành, anh đã có thái độ đó với tôi, Cao Kiện tôi…”

Những lời sau đó, Sở Vĩnh Du cũng lười nghe, trực tiếp đi thẳng ra khỏi phòng, bản thân anh thậm chí còn không ngờ rằng nguyên nhân khiến Cao Kiến thù hằn vậy mà lại giống với Tư Đồ Yến, quả nhiên không phải người một nhà thì không vào cùng một nhà.

“Đại nhân…”

“Tuân theo các quy tắc và quy định để xử lý là được, ông cũng không cần phải viết bản kiểm điểm lên bên trên, mọi người đều là con người, không phải là thần thánh, ai có thể đảm bảo rằng mình hoặc cấp dưới của mình sẽ không phạm sai lầm chứ, đi thôi.”

Nghe thấy lời của Sở Vĩnh Du, Phàn Tinh Thiên sửng sốt tại chỗ, trong lòng càng thêm hỗn loạn, thật sự chỉ có loại người này mới có thể trở thành Chiến Thần của nước R, mới có thể khiến tất cả mọi người tâm phục khẩu phục.

Ra khỏi trụ sở của đội điều tra sự cố đặc biệt, từ chối chiếc xe mà bọn họ sắp xếp, bởi vì Thượng Quan Vô Địch đã cho người đưa chiếc Cayenne đến.

Vừa lên ghế lái phụ, một tin nhắn hiện ra, đó là một số lạ, nội dung tin nhắn cũng rất đơn giản.

Anh Sở, tôi là Liêu Thông Tâm, xin hãy trả lời điện thoại một lát.

Quả nhiên, chỉ sau mười mấy giây thì đã có cuộc gọi đến, Sở Vĩnh Du cũng chọn bắt máy.

“Anh Sở, không có làm phiền anh chứ?”

“Có chuyện gì vậy?”

Lời nói của Liêu Thông Tâm có vẻ căng thẳng hơn ngày hôm qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.