“Sau đó thì sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Sở Vĩnh Du, Tường Vi lè lưỡi, tinh nghịch nói.
"Này! Không vui chút nào, anh không thể biểu hiện kinh ngạc một chút hay sao?"
Sở Vĩnh Du càng bất lực, Tường Vi vậy mà bộc lộ ra tâm lý thiếu nữ, cũng muốn nghĩ đến chuyện đùa giỡn anh.
"Được rồi, được rồi, vấn đề mấu chốt là nhà họ Ôn đã giao toàn quyền cho tổng bộ của Đội điều tra sự cố đặc biệt, không, tổng bộ cử đến một người, chủ quản đặc phái viên của chúng tôi, tên là Cao Kiện, rất lạnh lùng, tôi đã nói với anh ta những gì đã xảy ra, anh ta vậy mà nói rằng muốn hành động theo quy tắc. "
Vẫy vẫy tay, Sở Vĩnh Du bước vào nhà.
“Tôi biết rồi.”
Nhìn Sở Vĩnh Du đóng cửa lại, Tường Vi vô cùng tức giận, bĩu môi.
“Qủy keo kiệt, còn không biết mời người ta vào làm khách, mặc dù thật ra cũng có hơi muộn."
Xoay người lại, vừa mới bước đến chốt gác, vài chiếc ô tô đã chạy tới, lập tức có một thanh niên cao to nhảy khỏi ghế phó lái cau mày nhìn Tường Vi.
"Tường Vi, không phải bảo cô canh gác bên ngoài hay sao, sao cô lại vào đây?"
Người thanh niên cao lớn này là một chủ đặc phái viên được cử đến từ tổng bộ của Đội Điều tra Sự cố Đặc biệt, đương nhiên cũng coi như là sếp của Tường Vi.
“Cao chủ quản, tôi chỉ đi dạo một vòng và xem có manh mối nào khác không."
Tường Vi thật sự không nói nên lời, Sở Vĩnh Du không thèm xóa mấy video giám sát kia, cái gì cũng thấy rõ ràng, Từ Sở Vĩnh Du đưa bao nhiêu người và chó xông vào Vân Vụ Chi Hải, đến cuối cùng thì đưa người đi, quá trình chính là như vậy, cũng không biết còn có gì để điều tra.
Nực cười nhất là cô ta đã đưa bản báo cáo rồi, hiển nhiên lần này tổng bộ cử Cao Kiện đi, chính là cưỡi ngựa xem hoa, lúc về cứ tùy tiện đối phó với nhà họ Ôn một chút là được, Cao Kiện này hay, xem ra thật sự là muốn dùng lông gà làm mũi tên.
"Thật vô kỷ luật."
Sau khi phun ra bốn chữ, Cao Kiện đang định bước vào, nhưng bị thị vệ đứng gác trực tiếp chặn lại.
"Xin lỗi, phía trước là sở hữu tư nhân, không có sự đồng ý của chủ, không được vào."
Kế bên Cao Kiện, một người lập tức lấy giấy tờ tùy thân ra.
"Chúng tôi là người của Đội điều tra sự cố đặc biệt, anh cản nổi sao? Tránh sang một bên."
Người bảo vệ muốn nói gì đó nhưng lại bị Tường Vi kéo đi.
"Anh không ngăn được bọn họ đâu, đừng tự mình tìm phiền phức."
Ngay sau đó, Tường Vi cũng nối gót Cao Kiện, cô đoán chắc sẽ có một vở kịch hay cho mà xem.
Bước đến biệt thự Hồ Tâm, vừa mới định bấm chuông, thì cánh cửa đột nhiên mở ra.
"Con gái tôi đang ngủ, cứ nói ở đây đi."
Sở Vĩnh Du đi ra, ngoại trừ Cao Kiện ngoài ý muốn, tất cả những người trong Đội điều tra sự cố đặc biệt đều trở nên căng thẳng, dù sao bọn họ đều biết thân phận của Sở Vĩnh Du.
"Sở Vĩnh Du, thi thể được tìm thấy ở Biệt thự số 10, một người đàn ông trung niên, có phải anh giết không?"
"Đúng."
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du trả lời nhanh như vậy, trong lòng Cao Kiện cảm thấy có chút tự hào.
Chiến thần Địa ngục thì sao? Anh ta cầm theo Thượng phương bảo kiếm của tổng bộ đến, cho dù anh có là Chiến thần hay không, cũng phải ngoan ngoãn nghe lời
“Vậy bây giờ tôi hỏi anh, Ôn Hưng Hoa và Lương…”
"Cho chó ăn rồi."
Tiếng hít khí!
Những người đi theo đều hít một ngụm khí lạnh, câu trả lời quá phũ phàng.
Trong chốc lát, Cao Kiện sắp mở miệng, trong mắt Sở Vĩnh Du hiện lên một tia không kiên nhẫn.
"Tường Vi!"
Hai chữ được phun ra, Tường Vi nói.
"Chủ quản Cao, Ôn Hưng Hoa ngoài phạm tội buôn lậu còn giết người, trong bản tường trình tôi đã viết rất rõ ràng rồi, còn người phụ nữ họ Lương đó đổi tên còn phẩu thuật thẩm mĩ, trước đó cũng dính vào mấy vụ án mạng.”
"Câm miệng! Ở đây có chỗ cho cô nói sao?"
Cao Kiện hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn Sở Vĩnh Du bằng ánh mắt vô cùng bất thiện.
“Sở Vĩnh Du, tên tôi là Cao Kiện, tôi được tổng bộ của Đội điều tra sự cố đặc biệt cử đến để điều tra cái chết của Ôn Hưng Hoa, tất cả những gì anh cần làm bây giờ là hợp tác với tôi, hiểu chưa?"
Sở Vĩnh Du mỉm cười, nhìn Cao Kiện từ trên xuống dưới, nói.
“Khoe khoang thế này e rằng anh tìm sai chỗ rồi, tổ trưởng Phương của tổng bộ còn không dám nói với tôi như thế, công việc, tôi đã phối hợp với anh rồi, anh có thể đi.”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du xoay người định đi vào, Cao Kiện tức giận đến cực điểm, trước sự chứng kiến của nhiều thuộc hạ như vậy, hoàn toàn không chừa cho anh ta một chút mặt mũi nào.
"Sở Vĩnh Du!"
Một phút bộc phát, Sở Vĩnh Du đột nhiên xoay người, trực tiếp nhấc cổ Cao Kiện.
"Tôi từng nói, là nói con gái tôi đang ngủ, còn dám lên tiếng, tôi có thể xé nát miệng anh mà không cần bất kỳ sự xin phép nào, cút!”
Cao Kiện kịch liệt ho khan, cả người chấn động, bởi vì bộ dáng vừa rồi của Sở Vĩnh Du thật sự quá kinh khủng.
Thậm chí đến mấy thuộc hạ đi theo tới, ai nấy cũng đều có cảm giác hai chân cứng đờ.
Chỉ có Tường Vi trong mắt mang theo ý cười, nghe nói Cao Kiện này cậy thế tạo quan hệ, hay thích làm giá, bây giờ đụng trúng phải họng súng rồi.
Hoàn hồn lại, Cao Kiện nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp lấy điện thoại ra.
"Sở Vĩnh Du! Anh chết chắc rồi, cho dù là Chiến thần địa ngục, dám không hợp tác với công việc của tổng bộ Đội điều tra sự cố đặc biệt của chúng tôi, anh chết chắc rồi. "
Rất nhanh, đầu bên kia của điện thoại đã được kết nối.
"Tiểu Cao, muộn như vậy, đã xảy ra chuyện gì thế?"
Cao Kiện vội vàng cười.
"Lãnh đạo, để tôi báo cáo một chuyện với anh. Sở Vĩnh Du này quá kiêu ngạo, không hề để mắt tới Đội điều tra sự cố đặc biệt của chúng tôi, không hợp tác với công việc của tôi một chút nào."
Một lúc sau, giọng nói ấy lại vang lên, nhưng lạnh hơn trước rất nhiều.
"Cao Kiện! Lúc cậu đi, tội dặn cậu chưa đủ nhiều sao? Chuyện của Ôn Hưng Hoa, chết cũng chưa hết tội, tội danh rõ ràng, Sở dĩ tôi cử cậu đến là làm để cho nhà họ Ôn thấy mà thôi, để bọn họ không nói được gì nữa, cậu thì hay rồi, cậu thật sự muốn điều tra Sở Vĩnh Du sao? Anh ta là ai? Chiến thần địa ngục phương bắc, người đã có nhiều đóng góp cho đất nước, cậu có đủ tư cách để thẩm vấn không? Anh ta dù cho có tức lên giết chết cậu, cuối cùng chẳng qua bị trừ ít điểm là xong, có biết chưa? Nếu như cậu còn làm cao như vậy thì cút về đây đi.”
Tút tút tút!
Nghe được cúp máy, Cao Kiện hoàn toàn bối rối, nhất là câu nói vừa rồi, cho dù bị giết, Sở Vĩnh Du nhiều lắm cũng chỉ bị trừ điểm, đây là khái niệm gì vậy? Đã không còn khái niệm nữa rồi.
Anh ấy chưa bao giờ nghĩ rằng Chiến thần ghê gớm như vậy, hôm nay tiếp xúc rồi mới biết, bản thân nực cười biết bao nhiêu.
"Rút... rút."
Nhìn Cao Kiện bối rối, đám thuộc hạ muốn cười mà không dám cười, bọn họ thật sự chưa từng thấy việc Cao Kiện uất ức mà đến một cái rắm cũng không dám thả.
Luc đi ngang qua Tường Vi, nhìn thấy cô đang nín cười, sương mù trong lòng Cao Kiện nổi lên một cách điên cuồng.
“Mắc cười lắm sao?”
Tường Vi vội vàng lắc đầu, Cao Kiện lạnh lùng nói.
"Chờ mà xem, bên này chúng ta cũng không còn việc gì nữa, tam đại gia tộc ở Kim Cảng, chẳng ai là đèn cạn dầu, Chiến thần thì sao chứ? Chiến thần cũng là người!”