CHƯƠNG 15. CẶN BÃ
Lâm Dực biết rõ cha Ôn sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới đầu mình, nhưng có điều y không nghĩ tới chính là, ngày đó lại xảy đến nhanh như vậy.
Khoảng cách từ đây đến chiếc xe vẫn còn một đoạn ngắn, muốn cưỡng chế bỏ chạy e rằng là chuyện không thể rồi, Lâm Dực nhìn nhìn đám người trước mặt, dứt khoát bỏ luôn ý định chạy trốn.
Sau khi khiến cho bản thân trấn định, Lâm Dực lễ phép mở miệng hỏi thăm: “Xin hỏi ngài là —— “
“Tôi là ai chắc cậu cũng đã biết rõ,” không chút tình cảm đánh gãy lời Lâm Dực, Ôn Minh cười đến cực kỳ vô lại, “Cậu cũng chớ khẩn trương, tôi mà muốn làm gì thì đã sớm động thủ rồi, chứ chẳng rãnh rang ra đây gặp mặt cậu đâu.”
“…” Lâm Dực khẽ nhíu mày, trầm mặc không nói.
Đường nhìn xoay chuyển, đối phương làm như lơ đãng quét mắt đến tiểu nha đầu đang núp phía sau lưng Lâm Dực: “Con gái của cậu? Chậc chậc, xem bộ dạng có thể bán được giá tốt lắm đây.”
Lâm Dực vô ý thức cầm chặt tay của nhóc con thêm một chút, dừng lại vài giây, mới có thể hòa hoãn được sắc mặt: “Ngài nói đùa thôi.”
“Đương nhiên là nói giỡn rồi, tôi có thiếu gì cách để bắt đứa nhỏ này trong lúc cậu không chú ý chứ, không cần phải ăn cướp trắng trợn trước mặt cậu như vậy, đúng không?”
Không đợi cho Lâm Dực đáp lời, Ôn Minh tiếp tục nói: “Tôi hôm nay tới tìm cậu, đơn giản là muốn thương lượng với cậu chuyện này, nếu thương lượng đạt thành, tôi sẽ không so đo với cậu nữa, càng không cần phải làm khó dễ một người trẻ tuổi như cậu Lâm đây.”
Lâm Dực không còn lựa chọn nào khác, trầm mặc vài giây, mới khẽ thở dài: “… Ngài muốn tìm tôi thương lượng chuyện gì?”
“Muốn vào trong xe của cậu nói không?”
“… Tốt.”
Rồi sau đó, sự thật đã chứng minh, Ôn Minh người này…thật đúng y như những lời mà Tô Âm đã nói, một kẻ cặn bã.
Lâm Dực nghĩ không ra sinh hoạt của Ôn Kỳ trước khi được Lục gia thu dưỡng sẽ như thế nào, y cũng không dám suy nghĩ, càng không muốn biết đến.
“Ôn Kỳ không có bằng hữu, ngoại trừ Lục Nhiên, cậu là người duy nhất có thể tiếp cận được nó, hơn nữa cậu đã giúp đỡ Ôn Kỳ, nó đối với cậu sẽ không có quá nhiều cảnh giác, chỉ cần cậu không nói cho nó tôi đi tìm cậu, chuyện mà tôi giao cho cậu làm sẽ rất dễ dàng xử lý xong.”
Lúc Ôn Minh nói ra lời này, Lâm Dực đã mơ hồ đoán ra được ý đồ của đối phương, nhưng khi nghe được từ chính miệng hắn ta nói ra, Lâm Dực vẫn cảm thấy không khỏi kinh tâm.
“Quan hệ của tôi và nó cậu cũng thấy rồi đấy, muốn nói với nó một câu cũng không biết phải gây ồn ào biết bao nhiêu,” móc ra một túi đồ phóng tới trước mặt Lâm Dực, Ôn Mĩnh chậm rãi tiếp tục: “Chỉ là gần đây nhận được một cuộc mua bán, cần phải có sự phối hợp của Ôn Kỳ, người ta đã chỉ mặt gọi tên nó, tôi cũng không có biện pháp nào khác, nói sau chuyện này vốn cũng không có gì lớn lao, cậu đem cái này cho nó ăn hết, sau đó lập tức báo cho tôi biết, chuyện còn lại cứ để cho tôi xử lý —— yên tâm, không phải độc dược gì đâu, quý lắm, đổi lại những người khác tôi còn không nở dùng đến là.”
Thấy Lâm Dực không lên tiếng, Ôn Minh cười cười: “Sau khi chuyện thành công, đương nhiên sẽ không thiếu phần của cậu. Cậu tiếp cận Ôn Kỳ bất quá cũng chỉ vì tướng mạo của nó, nếu như cậu giúp tôi làm xong việc này, ngoại trừ tiền thù lao tương ứng, tôi cũng sẽ để mặc cho cậu chơi đùa với nó, cũng không thu một phần tiền nào từ cậu đâu.”
“…”
Lâm Dực nhìn sang Ôn Minh, lần đầu tiên trong đời cảm thấy kinh nghiệm sống của mình thực cmn quá thiếu sót.
“Tôi biết cậu đang nghĩ như thế nào về tôi,” Ôn Minh vẫn tươi cười rạng rỡ như trước, “Bất quá Ôn Kỳ là con của tôi, không có tôi nó sẽ không có khả năng sống được trên đời này, để cho tôi sử dụng một chút cũng là chuyện đương nhiên—— huống chi chuyện này cũng không phải lần đầu tiên, nó sẽ tiếp nhận thôi.”
Phát giác được sự kinh ngạc của Lâm Dực, Ôn Minh vậy mà cũng không giấu diếm: “Nếu không cậu thực cho rằng bằng tính tình của nó sẽ chịu quan hệ cùng thiên kim Lục gia sao?”
Lâm Dực khẽ giật mình, giây tiếp theo, khuôn mặt cậu đã tràn đầy sự ngạc nhiên: “…ông lúc ấy đã hạ thuốc Ôn Kỳ?”
“May mà thiên kim Lục gia vốn yêu thích Ôn Kỳ nên vẫn một mực thay nó dấu giếm chuyện này, ngay cả mang thai cũng không nói ra, còn buộc Lục gia đồng ý chuyện kết hôn của chúng nó, đáng tiếc cô gái kia mệnh quá ngắn, thằng nhóc Lục Nhiên lại nhiều chuyện truy xét ra việc chị gái của nó mang thai là do người ta ép buộc, mấy năm ăn cơm tù của tôi cũng là do cái bọn Lục gia đó ban tặng đấy.”
“…”
Lâm Dực cưỡng chế xúc động muốn vung một quyền thật mạnh vào cái bản mặt của tên khốn kiếp này, ôm chặt tiểu nha đầu trong ngực, cố gắng khống chế sự phẫn nộ mãnh liệt nơi đáy lòng.
Y rốt cuộc đã biết vì sao Lục Nhiên lại đối xử với Ôn Kỳ như thế, mà Ôn Kỳ, vì sao lại luôn nhường nhịn tên kia, thậm chí từ bỏ hết tôn nghiêm vui vẻ tiếp nhận mọi hành vi quá đáng của hắn.
“Hiện tại tôi cho cậu thời gian nữa tháng, để làm thỏa đáng chuyện này. Như thế nào? Thời gian như vậy có đủ không?” Ánh mắt rơi lên túi đồ nho nhỏ đang nằm trước mặt Lâm Dực, Ôn Minh quay trở về chuyện chính.
Nói là thương lượng, kỳ thật ý tứ của Ôn Minh rõ ràng là——ép buộc Lâm Dực phải đáp ứng.
Lâm Dực hiển nhiên đã hiểu rõ ý tứ của hắn, bỏ qua sự phẫn nộ trong lòng, y sớm đã không còn là thằng ranh chưa hiểu đời rồi, với lại tiểu nha đầu còn ở trong xe, cho nên mặc kệ có nghe theo đối phương hay không, y trước mắt chỉ có một lựa chọn.
“… được.”
Đem túi nhỏ bỏ vào túi quần, Lâm Dực dứt khoát đáp lời.
“Anh bạn trẻ, đã đáp ứng rồi, ngàn vạn lần đừng nghĩ đến chuyện đấu trí với tôi, cậu dù có muốn chơi tôi, cũng chơi không nổi đâu. Tôi có thể tìm tới cậu lúc này, dĩ nhiên là có thể tìm tới cậu vào những ngày khác, ” hữu ý vô ý liếc mắt về tiểu nha đầu đang ở trong ngực Lâm Dực, những lời tiếp theo của Ôn Minh tràn ngập sự cảnh cáo, “Chuyện thương thiên hại lí nhiều hơn tôi cũng đã làm qua không ít.” (thương thiên hại lí=tàn nhẫn)
“Tôi đã biết rõ.” Lâm Dực trả lời không chút đổi sắc mặt.
“Xem bộ dáng cũng biết cậu là người thông minh, làm như thế nào thì cậu tự suy nghĩ đi, hôm nay cũng không còn sớm, không trì hoãn quá nhiều thời gian của cậu, chúng ta sẽ gặp lại sau khi mọi chuyện đã thành công.”
Nói xong, Ôn Minh quay người đẩy cửa xe ra, nhưng trước khi bước xuống, như là đột nhiên nhớ tới cái gì, hắn lại quay đầu nói: “Cô vợ trước đang làm ở tờ soạn báo kia, cậu nhớ nói cô ta kiềm chế lại một chút, đừng trách tôi không có nhắc nhở, tinh thần trọng nghĩa quá mạnh mẽ cuối cùng gặp báo ứng chỉ có thể là bản thân cô ta.”
Nói xong, Ôn Minh rời đi thập phần dứt khoát.