Bán Lộ Phu Phu

Chương 34: Chương 34: Cậu Chính Là Áng Mây Đẹp Nhất Trong Lòng Tôi (Thượng)




CHƯƠNG 34. CẬU CHÍNH LÀ ÁNG MÂY ĐẸP NHẤT TRONG LÒNG TÔI (THƯỢNG)

Liên tục nửa tháng, Lâm Dực ngoại trừ nằm trong nhà Ôn Kỳ truyền dịch, thì chuyện khiến y cao hứng nhất chính là cùng hắn đi đến bệnh viện gặp bác sĩ tâm lý vào mỗi chiều thứ ba.

Qua những lời của Lục Nhiên y mới biết được, trong thời gian một tuần mình nằm viện, Ôn Kỳ cơ hồ mỗi ngày đều phải đi tiếp nhận trị liệu, mà từng ấy năm tới nay, Ôn Kỳ chưa bao giờ chủ động như vậy bao giờ cả.

Đó là lý do, Lâm Dực tạm thời tự cho là đúng rồi suy diễn, Ôn Kỳ là lo lắng mai mốt khi ở cùng nhau, hắn sẽ lại thương tổn đến y nên mới làm như vậy.

Về phần chuyện tình xảy ra trong bao sương ngày hôm ấy, hết sức ăn ý, hai người ai cũng không có đề cập qua lần nào nữa.

Lâm Dực không biết Ôn Kỳ phải chăng đã hiểu được tâm tư của Lục Nhiên, nhưng vô luận thế nào, mang theo một chút tư tâm, y đã quyết định, chỉ cần Ôn Kỳ không hỏi, y vĩnh viễn sẽ không nhắc đến chuyện này.

Huống chi, coi như Ôn Kỳ đã biết rõ chân tướng, Lục Nhiên cũng không có khả năng thay đổi được điều gì nữa.

“Tôi nói cậu có thể khống chế cảm xúc của mình một chút được không?” Đứng chờ ở ngoài cửa phòng trị liệu lúc này, bên cạnh y còn có Tần An đang bĩu môi lên án, “Đã một bó tuổi to rồi mà còn bày đặt như mấy em hoa tươi trẻ trung mới biết yêu hạnh phúc vu vơ, thực mong một ngày nào đó cậu sẽ bị bầy ong vò vẽ châm cho chết luôn đi!”

Vào những lúc rãnh rổi, Tần An rất thích sủa bậy với Lâm Dực, mười câu thì có chín câu là sỉ nhục, cũng chẳng ngại khoa phụ sản cách khoa tâm thần tới tận hai toa nhà mà xống đến góp vui.

“Thời điểm cậu cùng Lâm tỷ kết hôn chắc không chỉ hạnh phúc như mấy em hoa tươi đâu nhỉ,” Lâm Dực hí mắt, cười phản kích đối phương, “Con phải như cầm thú nửa chứ.”

“Hứ…con me cậu mới là cầm thú! Cậu——” đang đè thấp giọng mắng hăng say, Tần An bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt rơi lên bàn tay phải vừa mới được tháo bỏ băng gạc của Lâm Dực, miệng vết thương đã bắt đầu hình thành vảy kết, vừa nhìn thiệt tình chẳng thấy đẹp chút nào.

Dò xét cả buổi, cuối cùng Tần An mới liếc mắt nói: “Cậu bây giờ thật đúng là không bằng cầm thú, cầm thú so với cậu còn thông mình hơn nhiều.”

Khẽ cười một tiếng, Lâm Dực hiển nhiên minh bạch Tần An là có ý tứ gì, nhưng cũng không phản bác lại. Bất kể nói như thế nào, Tần An thật lòng rất quan tâm y.

Có đôi khi Lâm Dực cảm giác mình rất may mắn, y cũng không biết mình tại sao lại dính vào một người bạn như Tần An, mặc dù cách nói năng thì chua ngoa như đàn bà nhưng tâm tư của hắn đối với y lại chẳng khác nào một người vợ yêu thương chồng mình hết mực, Lâm Dực y có tài có đức gì cơ chứ?

Bất quá cũng may Tần An là trai thẳng, bằng không thì Lâm Dực đã tưởng rằng hắn ta vẫn âm thầm che dấu tình yêu sâu nặng với thằng bạn thân này bấy lâu nay nữa.

Nghĩ như vậy, Lâm Dực tính trấn an mà vỗ vỗ bả vai Tần An, vẻ mặt buồn cười: “Đừng ghen tị, tôi xin thề cậu mới chính là áng mây đẹp nhất trong lòng tôi.”

“…” Tần An sững sờ, giây tiếp theo, khóe miệng đã bắt đầu phát run, “Con mẹ nó cậu đi nhảy quảng trường nhiều quá rồi sinh nông nổi hả?”

Lâm Dực vẫn như cũ ha ha cười, cười đến khóe mắt cong cong thành vầng trăng khuyết.

Sau đó Tần An chần chờ suy nghĩ vài giây, rốt cục bùng nổ ——

“Mẹ nó…cậu đang ám chỉ nhan sắc của lão tử chỉ là phù vâng đúng không?”

Lâm Dực bới lông tìm vết: “Cậu bây giờ có thể thành giáo viên dạy văn rồi ha ha!.”

“…” Tần An tức giận đến nhất thời không thể nói được gì, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt Lâm Dực.

Mà đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.

“Tần Tiếu?”

Buồn bực hô to một tiếng, Tần An lập tức nhận điện thoại.

Tiếng mở cửa truyền tới, Lâm Dực ngẩng đầu, trông thấy Ôn Kỳ đi ra khỏi phòng trị liệu.

“Đi thôi!”

Ngữ khí vẫn nhàn nhạt như cũ, Ôn Kỳ gọi Lâm Dực.

“Đợi, đợi lát nữa!” Chỉ thấy Tần An bỗng nhiên kéo tay Lâm Dực, sau đó nheo lông mày tiếp tục nói chuyện với Tần Tiếu ở bên kia đầu dây, “Em vừa mới nói ở chổ nào? Để anh nhờ Lâm Dực đưa qua cho em là được!”

Nói xong, tựa hồ đã đạt được câu trả lời đồng ý của đối phương, Tần An cúp điện thoại.

“Nữa giờ tới tôi còn có một cuộc phẫu thuật, nên nhờ cậu đến phòng làm việc của tôi một chuyện lấy tấm chi phiếu, sau đó đưa qua cho Tần Tiếu, ăn nhậu chơi bời cho đã rồi không mang đủ tiền, nên bị người ta bắt lại…” Sờ sờ quả đầu, Tần An cảm thấy có một đứa em trai như vậy quá mẹ nó mất mặt.

Lâm Dực khoát tay: “Không cần phiền toái, tôi cũng có tiền trong người đây, trực tiếp đi tìm hắn là được —— hắn ở đâu?”

” Ninh Hoàng quốc tế ở phía đông ——×!” Đang nói, đột nhiên chửi nhỏ một tiếng, Tần An mạnh liệt ngẩng đầu nhìn hướng Lâm Dực, “Ninh Hoàng quốc tế!?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.