CHƯƠNG 27. CÙNG, Ở CHUNG!?
Thật lòng mà nói, cả đời ít nhất nên có một lần vì người nào đó mà quên mất chính mình, không cần đạt được kết quả, không cần đi chung đường, không cần có được người ấy, thậm chí không cần người ấy yêu mình, chỉ cần vào thời điểm rạng rỡ nhất trong cuộc đời, được có cơ hội tương phùng với người ấy một lần mà thôi.
Hiển nhiên, thời điểm Lâm Dực gặp phải Ôn Kỳ đã sớm không còn ở cái tuổi đẽp đẽ thơ mộng gì rồi, đừng nói là đẹp nhất, y ngay cả từ “niên hoa” cũng đều không dùng được rồi, mà vào cái tuổi hiện tại của y ấy, mọi thứ chỉ có thể diễn tả bằng mấy từ nhạt nhẽo hay đơn điệu thôi. (niên hoa=tuổi trẻ)
Cho nên từ sau khi làm việc nghĩa không chùn bước tới giờ, Lâm Dực có hơi mang chút tư tâm mà cân nhắc, y và Ôn Kỳ…có thể có một tí tẹo cơ hội nào ở bên nhau hay không.
Đáng tiếc, phản ứng của Ôn Kỳ lại để cho y thất vọng rồi.
Tính đến hiện tại, Lâm Dực tỉnh lại đã được một tuần, cuộc giải phẫu ở tay phải cũng tiến hành khá thuận lợi, cơ bản đã xem như thành công, chỉ là về sau có thể khôi phục lại như lúc ban đầu hay không, thì còn phải xem mức độ hồi phục thế nào trước đã. Mà ngoại trừ việc bàn tay phải tổn thương, toàn thân y cơ hồ không có chỗ nào là không bị thương cả, đám người của Ôn Minh thật đúng là chẳng hạ thủ lưu tình chút nào, tuyệt đối là muốn đem Lâm Dực đánh cho đến chết đây mà.
Động tác có chút cứng ngắc tiếp nhận đơn ra viện từ tay Tần An, Lâm Dực ăn mặc chỉnh tề cất bước rời đi, y không muốn cứ nằm mãi ở trong này, thật chất cũng không cần thiết như vậy.
“Hôm nay nghỉ làm hả?” Lúc đi ra ngoài, Lâm Dực thuận miệng hỏi.
Tần An nhe răng, chửi nhỏ một tiếng, rồi trợn trắng mắt lườm Lâm Dực: “Tôi có phải hay không đều phải giải thích qua một lượt cho cậu mỗi ngày? Tôi con mẹ nó đã xin nghỉ! Đã hầu hạ cậu ăn uống tắm rữa suốt tuần nay, cậu cmn còn có lương tâm không đấy?”
“…” Lâm Dực sợ run vài giây, rốt cục kịp phản ứng, ho nhẹ hai tiếng, “Tôi quên mất.”
Tần An bĩu môi, lại không nói thêm gì nữa, hắn tự nhiên biết rõ Lâm Dực vì chuyện gì mà lại một mực không yên lòng như vậy.
Nếu như Tần An nhớ không lầm, đêm đó lúc Lâm Dực bị đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, Ôn Kỳ còn canh giữ ngay cửa ra vào kia mà, hơn nữa người nọ còn ngồi ở bên giường Lâm Dực ít nhất một đêm. Chỉ tiếc là tới lúc Lâm Dực tỉnh dậy, Ôn Kỳ đã không còn bóng dáng, thậm chí vài hôm sau cũng chưa từng xuất hiện qua.
Đến quầy tiếp tân làm thủ tục xuất viện, Lâm Dực vô ý thức giơ tay lên sờ sống mũi, nhưng lại không đụng đến kính mắt —— bởi vì cặp kính ấy đã bị bọn người Ôn Minh giẫm đến không còn chút mảnh vụn nào trong nhà kho.
Rũ mắt, Lâm Dực vô cùng tiếc nuối thở dài, đây chính là món quà duy nhất mà Ôn Kỳ tặng cho y.
“Đây là chìa khóa nhà của tôi, cậu qua chổ tôi ở trước vài ngày đi, dù sao Cao Lâm cũng đã ra ngoài làm việc, ít nhất cũng phải một tuần mới về.” Đợi cho tất cả thủ tục đều làm thỏa đáng rồi, Tần An liền lôi ra một chùm chìa khóa đưa cho Lâm Dực.
Không thể nghi ngờ, Lâm Dực nào dám nói chuyện nằm viện cho Nam đại ca biết, y rất sợ Nam đại ca sẽ lại lo lắng và đau lòng cho mình, đương nhiên, còn có một phần nguyên nhân lớn hơn đó là y không biết nên làm sao giải thích với Nam đại ca về chuyện này, lão nhân kia vốn tinh mắt lanh tai lắm đó. Cho nên y chỉ đơn giản nói với Nam đại ca rằng mình đang thực hiện một công trình mới tại trường, y còn phải cùng các sinh viên của mình chỉnh sữa phim chụp suốt mấy đêm.
Về phần Lâm Tư Văn, kỳ thật vào ngay đêm hôm đó nhóc con đã bị người ta đuổi về nhà, đến hôm sau lúc Nam đại ca điện thoại cho y còn nhắc tới, hỏi Lâm Dực lúc nào đã quen biết được thêm một người bạn mới, chẳng những mang tiểu nha đầu đi đến khu vui chơi hết một ngày, trước khi rời đi người ta còn bị tiểu nha đầu ôm chân khóc lớn một hồi.
Lâm Dực phỏng đoán người Nam đại ca nhắc tới tám chín phần mười là Hàn Ninh Cẩn, y vẫn trấn định cười cười, nói đó là một học trò mà y từng dạy kèm trước kia, sau khi xuất ngoại vài năm thì trở lại quê nhà, cho nên mới ghé thăm y.
Lâm Dực không có nói sai cái gì, Hàn Ninh Cẩn chính là người mà y đã dạy kèm tại nhà trước kia, hai người cũng vì vậy mà quen biết nhau.
“Lâm Dực…”
Mạch suy nghĩ bỗng nhiên bị cắt đứt, Lâm Dực ngẩng đầu, biểu tình có chút kinh ngạc, Tần An cho tới bây giờ chưa từng nhăn nhó mà kêu tên y như vậy.
“Kỳ thật có một chuyện tôi chưa nói với cậu.” Dường như có tật giật mình ngó ngó Lâm Dực vài cái, Tần An muốn nói nhưng lại thôi.
Lâm Dực nheo nheo mắt, tiếp tục đứng tại chỗ chờ cho Tần An lên tiếng.
“… đêm cậu bị tên Ôn Kỳ đưa tới bệnh viện đó,” Tần An cười đến khóe miệng run run, “Cậu cũng không biết, cái bộ đức hạnh của cậu khi ấy chẳng khác nào một liệt sĩ, tôi lúc đó còn tưởng chỉ một giây sau cậu sẽ liền nhắm mắt xuôi tay như vậy, cho nên đã có hơi kích động…”
Hít sâu một hơi, Tần An nhanh chóng nói ra: “Nên tôi đã xông lên đụt cho tên kia một đấm ngay mặt.”
“…”
Sắc mặt khẽ biến, Lâm Dực nhìn Tần An im thin thít.
“×, cậu đừng nhìn tôi nữa, tôi lúc đó chỉ nghĩ cậu ra nông nổi này nhất định là do hắn làm hại, tôi cũng đâu có nghĩ nhiều như vậy, nói chung tất cả là vì xúc động —— “
“Dũng sĩ, đi nhanh đi, tôi đói bụng.”
“…”
Tần An sững sờ, hiển nhiên, hắn không có ngờ tới Lâm Dực sẽ phản ứng như thế.
Lâm Dực nháy mắt mấy cái, sau đó quay mặt đi nơi khác khẽ cười một tiếng, hỏi: “Cậu không sao chớ?”
Tần An không kịp phản ứng: “Tôi bị làm sao?”
Lâm Dực không nói lời nào, khoát khoát tay đi xuống lầu, y chẳng muốn cùng Tần An giải thích —— ai cùng Ôn Kỳ động thủ là tự tìm tai vạ vào mình, nhưng dù sao Tần An không có việc gì là tốt rồi, những thứ khác cũng chẳng có gì đáng quan tâm.
Lâm Dực không tin Ôn Kỳ sẽ vì Tần An mà không đến tìm y, Ôn Kỳ cũng không phải loại người hay ngại ngùng như vậy.
… Chậc chậc, lời này thiệt tình không chút giả dối à.
Tới lúc đặt chân xuống bậc thang cuối cùng, Lâm Dực đơ mặt nhìn chằm chằm vào người trước mặt, hai chân lại như đã cắm rễ sâu vào đất, làm thế nào vẫn không nhúc nhích.
“×, anh mới chui từ lỗ nào ra vậy hả?” sau lưng, Tần An với vẻ mặt không thể tin được, đang hốt hoảng kêu to.
“Chìa khóa.” Hơi hơi nhăn mày, Ôn Kỳ không thèm để ý tới Tần An, chỉ nhìn Lâm Dực mà nói.
“… Cái gì?” Giật mình, Lâm Dực đã vô ý thức đào ra chùm chìa khóa mà Tần An mới vừa đưa cho y.
“Chìa khóa xe của anh.”
“À?”
“Về sau anh muốn đi đâu tôi sẽ chở anh đi, cho đến khi tay lành hẳn thì thôi.” Bỏ qua sự khiếp sợ của Lâm Dực, Ôn Kỳ mặt không đổi sắc bổ sung thêm một câu, “Hiện tại thu dọn đồ đạc, từ đêm nay bắt đầu qua chổ tôi ở.”
Sau lưng vang lên thanh âm hút khí, Lâm Dực còn chưa kịp lấy lại tinh thần, người đầu tiên đã mất trật tự nhốn nháo lại là Tần An ——
“Cùng ở chung!?”