CHƯƠNG 30. EM YÊU ANH (HẠ)
Lúc đến sân bay thì đã hơn nữa đêm, trầm mặc vài giây, Lâm Dực ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Ôn Kỳ: “Anh…ở trong xe chờ tôi hả?”
Hừ lạnh một tiếng, Ôn Kỳ quay đầu, ngón tay nhẹ gõ lên tay lái: “10 phút.”
Lâm Dực giật mình: “Cái gì?” haehyuk8683
Ôn Kỳ không nói thêm gì nữa, cũng không thèm nhìn sang Lâm Dực.
“…” Nháy mắt hai cái, đợi một hồi lâu sau, Lâm Dực như là bỗng nhiên minh bạch cái gì, trang nhã đến cực điểm cong cong khóe miệng tươi cười, đồng thời nơi đáy mắt cũng không chút che dấu lóe lên tia sáng vui vẻ, “Ôn Lục còn ở một mình trong nhà, tôi sẽ không trì hoãn quá lâu.”
Nói xong, cố ý xem nhẹ vẻ mặt hờ hững của Ôn Kỳ, Lâm Dực nhẹ cười rời khỏi bãi đỗ xe.
Y đoán không ra tâm tư của Ôn Kỳ đối với mình đến tột cùng là dạng gì, nhưng y cũng không muốn nhanh như vậy đã nói toạc tất cả ra, tóm lại, y rất hài lòng với mối quan hệ trước mắt.
“Lâm Dực.”
Mới tiến vào đại sảnh, lúc y đang nhìn qua nhìn lại chung quanh vài lòng, sau lưng bỗng nhiên vang lên thanh âm của Hàn Ninh Cẩn.
Hơi chút chỉnh sữa lại cảm xúc, Lâm Dực quay người đối diện với người phía sau.
“Anh thật sự đến rồi à!?” khẩu khí của đối phương vẫn tràn ngập sự khiêu khích như trước, “Đã được sự đồng ý của hắn?”
“…” Lâm Dực không nói lời nào, chỉ một mực quan sát đối phương, ánh mắt nhàn nhạt.
Dường như đã ý thức được lời nói của mình có bao nhiêu ngây thơ cùng chua xót, đối phương chợt tái mặt, sau đó dẫn đầu hướng đến hàng ghế ngồi.
Khẽ thở dài, Lâm Dực đuổi theo Hàn Ninh Cẩn.haehyuk8683
“…cậu muốn đi đâu?” Không muốn cho bầu không khí trở nên quá xấu hổ, lức vừa ngồi xuống, Lâm Dực liền lên tiếng.
Ánh mắt của đối phương rõ ràng đã có sự trốn tránh trong thoáng chốc, Hàn Ninh Cẩn không có trả lời, chỉ trầm mặc nhìn đến cánh tay phải đang băng bó của Lâm Dực.
Lâm Dực rủ mắt, y không có biện pháp mỉm cười nói câu tha thứ như vụ này không có gì lớn lao chẳng cần quan tâm cả, nếu như y không quan tâm, cũng sẽ không phát sinh chuyện ở bảy năm trước. Y chỉ là đã tận lực thu liễm sự mất mác nơi đáy lòng trong thời gian nằm viện, y sợ Ôn Kỳ sẽ áy náy, cũng sợ Tần An vẫn một mực thủ bên người mình sẽ lo lắng.
Cho nên vào thời khắc hiện tại, Lâm Dực ngoại trừ không oán trách không nổi giận thì y chẳng biết nên làm gì với Hàn Ninh Cẩn nữa.
“… chuyến bay khi nào sẽ khởi hành?” Lâm Dực thấp giọng hỏi.
“Tôi nên sớm đoán được, ngay vào cái lần đầu tiên trông thấy hắn.” Ngoài ý muốn, Hàn Ninh Cẩn lại đột nhiên nói một câu vô cùng kì quái như vậy.
Lâm Dực khẽ nhíu mày, không rõ ý tứ của đối phương.haehyuk8683
“Biểu tình của anh ngay lúc đó thật đúng là…” Cũng không nói cho hết câu, Hàn Ninh Cẩn nheo mắt lại, ánh mắt khinh thường dò xét Lâm Dực hết nửa ngày, rốt cục mới mở miệng, “Thời gian mà tôi về nước kỳ thật so với anh biết còn sớm hơn rất nhiều.”
Lâm Dực sửng sốt: “Cậu muốn nói cái gì?”
Dừng lại trong chốc lát, Hàn Ninh Cẩn hơi nghiêng nghiêng đầu: “Ôn Minh vốn sẽ ở trong ngục giam cả đời, chẳng còn hy vọng đi ra, là tôi đã tìm người thả hắn…từ sau lần đầu tiên anh gặp mặt Ôn Kỳ.”
“…”
Lâm Dực sợ run mà nhìn đối phương, trách không được Tô Âm không rõ vì sao Ôn Minh lại đột nhiên được thả ra, nguyên lai là vì Hàn Ninh Cẩn, vậy mà lại là Hàn Ninh Cẩn.
Cùng lúc đó, nơi đáy lòng của Lâm Dực dần dần nguội lạnh.
—— hắn vẫn một mực chú ý đến y, ở tại một nơi mà y chẳng thể nhìn tới được.
Lâm Dực đột nhiên không biết là nên tức giận hắn không hiểu chuyện hay là nên đau lòng cho hắn đây…thật là một đứa nhỏ ngông cuồng.
Lại nói tiếp, về phần Ôn Kỳ, thật ra lần đầu tiên Lâm Dực gặp gỡ Ôn Kỳ, không là vì chuyện Ôn Lục cùng Lâm Tư Văn đánh nhau, mà là tại một hoàn cảnh ở một địa điểm khác, y chưa từng nói chuyện này với bất luận kẻ nào, thậm chí là cả Ôn Kỳ, y vẫn cho rằng chỉ có mình mình mới biết rõ về điều đó thôi.
Giương mắt, Lâm Dực thở dài: “Nhưng là… tôi khi đó còn không biết Ôn Kỳ là ai, tôi càng không nghĩ có thể gặp lại hắn, cậu vì cái gì —— “
“Bởi vì tôi không thích hắn!”haehyuk8683
Lâm Dực vô cùng kinh ngạc, y không nghĩ tới đối phương sẽ cố chấp như vậy.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, Lâm Dực dường như có thể lý giải được, y hiểu rất rõ Hàn Ninh Cẩn, cái người này vẫn luôn là bá đạo duy ngã độc tôn như vậy, vô luận là thời còn đi học hay là hiện tại, chỉ cần người khác liếc mắt nhìn hắn nhiều một chút thì đều dễ dàng rước lấy tai họa vào người, hung hăng càn quấy giống như là một đứa nhỏ vĩnh viễn cũng không trưởng thành. (duy ngã độc tôn kiểu như chỉ có mình là duy nhất, cao quý nhất)
Cho nên…Lâm Dực chợt phát hiện, đến cuối cùng, vẫn là chính mình liên lụy đến Ôn Kỳ. Nếu như không phải vì mình, Ôn Minh căn bản sẽ không có cơ hội quấy rầy cuộc sống của Ôn Kỳ nữa.
Mím chặt môi một cái, Lâm Dực mở miệng: “Cậu không nên thả Ôn Minh ra, hắn ta kẻ bán ma—— “
“Tôi đương nhiên biết rõ hắn buôn lậu thuốc phiện, không riêng gì cái này, tôi còn biết hắn là tội phạm giết người,” con mắt biến lạnh, Hàn Ninh Cẩn nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Dực, “Không cần anh dạy tôi nên làm cái gì hay không nên làm cái gì, tôi có thể đem hắn ra khỏi đó, đương nhiên có thể dễ dàng đưa hắn trở vào.”
“Tội phạm giết người?” Hiển nhiên, Lâm Dực không có ý định cùng đối phương tiếp tục tranh luận vấn đề đạo đức này nọ.
Lại vượt ra ngoài dự kiến, ánh mắt của Hàn Ninh Cẩn lại trở nên ý vị thâm trường: “Tôi đoán anh…nhất định không biết tại sao Ôn Kỳ lại có chứng sợ hãi phải không?”
“…” Hô hấp như bị xiết chặt, Lâm Dực cơ hồ đã không thể khống chế nổi tâm tình của mình, “Cậu biết được cái gì?”
“Muốn biết rõ một người kỳ thật rất dễ dàng, còn phải xem anh điều tra thế nào mới được, người vợ trước này của anh có vài thủ đoạn như vậy thì chỉ có thể truy xét được đến thế thôi, cách tôi tìm người nếu so với cô ta còn khôn khéo hơn rất nhiều.”
Nói xong, Hàn Ninh Cẩn nhìn đồng hồ trên tay một chút: “Sắp tới giờ rồi, tôi phải đi đây, nếu như anh muốn biết —— thì chờ tôi trở lại rồi liên hệ với tôi.”
“Đợi —— “haehyuk8683
Vội đứng dậy, còn chưa nói xong, Lâm Dực bỗng nhiên ngừng lại tại chỗ: “Trở về?”
“Công ty đã đến lúc cần chỉnh đốn một vài thứ, tôi sẽ đi công tác khoảng một tuần.” Ngữ khí coi như lạnh lùng đấy, nói xong, Hàn Ninh Cẩn cũng không quay đầu lại rời đi.
“…”
Thời điểm trở lại bãi đỗ xe, sắc mặt của Lâm Dực cực kỳ không tốt.
Y đương nhiên sẽ không đơn thuần chủ động đi tìm Hàn Ninh Cẩn, bởi vì y biết rõ, đối phương bất quá chỉ là đang cầm giữ quá khứ của Ôn Kỳ làm lợi thế của mình, chỉ vì chút tâm tình trẻ con của hắn mà thôi, Lâm Dực đã không còn có lý do dây dưa cùng hắn, về tình về lý đối với ai cũng đều không công bằng.
Lâm Dực chỉ là đau đầu, đau đầu Hàn Ninh Cẩn vì sao lại xúc động và cố chấp đến như vậy!?
Một đường im lặng, từ lúc ngồi trở lại trong xe, Lâm Dực đều chưa từng lên tiếng, Ôn Kỳ cũng không hỏi y điều gì.
Thẳng cho đến khi hai người cùng tiến bước lên lầu, Lâm Dực rốt cục lấy lại tinh thần, y không biết vì cái gì, trong tích tắc nhìn thấy Ôn Kỳ cầm chìa khóa vặn mở cửa lớn, nơi đáy lòng y lại nổi lên một trận không an lòng.
Ôn Lục vẫn một mình an giấc trong phòng nhỏ, Lâm Dực nhìn chằm chằm thật lâu vào gương mặt non nớt của bé, y bỗng nhiên cảm thấy không thể tin nổi —— Ôn Lục chỉ là một đứa nhóc mới năm tuổi, năm tuổi mà thôi.
Cẩn thận từng li từng tí mà khép lại cửa phòng của Ôn Lục, Lâm Dực quay đầu, đang định hỏi xem sáng mai Ôn Kỳ sẽ có sắp xếp gì, thì cơ thể đã mạnh mẽ bị người kéo vào phòng ngủ bên cạnh.
Tấm lưng dán lên ván cửa bằng gỗ, Lâm Dực vẫn không nhúc nhích chỉ bình thản tựa vào phía sau, ngẩng đầu, không ngoài ý muốn liền chống lại một đôi đồng tử màu hổ phách của Ôn Kỳ.
“Em yêu anh.”haehyuk8683
Lâm Dực từng cho là mình sẽ không có dũng khí nói câu này với bất kỳ ai nữa, vậy mà một cách vô cùng tự nhiên, y đã bật thốt lên bốn chữ ấy với người trước mặt.
Vì vậy, ngay vào lúc Ôn Kỳ cúi đầu hôn lên môi Lâm Dực, Lâm Dực chỉ vô thức mà —— vươn tay trái vào quần túi lục lọi một hồi…móc pin điện thoại ra.