CHƯƠNG 1. GẶP GỠ NỮ VƯƠNG KHÓ CHỊU.
Cúp điện thoại, Lâm Dực nôn nóng chạy đến nhà trẻ.Vừa nãy, hiệu trưởng đã rất ngượng ngùng giải thích trong điện thoại rằng bọn họ thật sự đã hết cách, bằng không cũng sẽ không phiền toái Lâm Dực tự mình đi một chuyến này.
Lâm Dực cũng hiểu rõ tính tình của con gái mình, ngoại trừ một mình Nam đại ca ra thì mọi thứ còn lại đều bị bé xem như mây bay.Nam đại ca tên gọi là Lâm Hạo Nam, là cha của Lâm Dực, ông giống như một nhân vật thần kì vậy, về sau sẽ kể rõ hơn.Và cứ thế, Lâm Dực tự ước đoán phần số may mắn của mình hôm nay, rồi đem xe dừng ở trước cổng nhà trẻ, sờ sờ quai hàm, chỉ hy vọng tí nữa con gái đừng tính số với y là được.
Lâm Dực không phải là một người cha biết cách dạy dỗ con cái đạt yêu cầu, không nói khoa trương chút nào, ngay cả một cọng tóc của con gái y cũng không nỡ động vào, cho nên tới tận giờ, mấy cái chuyện gây mất lòng với con gái đều giao cho Nam đại ca đảm nhận hết. Lâm Dực chỉ cần giả bộ câm điếc chờ cho bão tố qua đi, rồi tìm thời cơ thích hợp xuất hiện, sau đó lôi kéo bàn tay nhỏ nhỏ của con gái dạy bé hát, trên đời chỉ có ba ba là tốt nhất.
Chà chà tay, Lâm Dực cúi đầu kiểm tra lại một phen, xác định quần áo chỉnh tề, hình tượng hoàn hảo, lúc này mới dùng sức hít một hơi dài, đẩy cửa đi vào.
Trong văn phòng của nhà trẻ, Lâm Tư Văn năm tuổi đang oa ở một góc sô-pha, trên đùi còn đặt một cái chậu nhựa màu đỏ, một bên khóc một bên ói, một bên còn không ngừng vung vẩy bàn tay nhỏ không cho các thầy cô giáo khác tới gần.
“Xin chào, ngài Lâm phải không?”
Hiệu trưởng là một người đàn ông trung niên, vừa thấy Lâm Dực tiến đến, lập tức đứng dậy chào hỏi.
Lâm Dực gật đầu: “Thầy khỏe chứ, tôi là cha cuả Lâm Tư Văn, Lâm Dực.”
Có lẽ vì nghe thấy được tiếng nói quen thuộc, tiểu nha đầu lập tức cười toe toét ngẩng đầu lên, vừa xác định là Lâm Dực tới, vẻ mặt cô nhóc trong nháy mắt liền ngưng trệ, ngay sau đó, không ngoài dự đoán, khóc càng thêm lợi hại hơn.
Thở dài một hơi, Lâm Dực vội vàng đi qua.
Mà cách đó không xa, y mới chợt phát hiện, kế bên bàn công tác kỳ thật còn có một đứa bé khác đang đứng ôm tay, ngửa đầu nhìn y.
Sờ sờ đầu con gái mấy cái an ủi, Lâm Dực xoay người sang, hao tốn vài phút đồng hồ, nghe hiệu trưởng tỉ mỉ kể lại một lần chuyện đã xảy ra.
Nguyên lai là bé con vừa ý quả bong bóng của cậu bé bàn kế bên, ngang ngược đòi cầm quả bóng chơi cho bằng được, cậu bé không chịu đưa, tiểu nha đầu dứt khoát chìa tay giựt lấy, vì thế mà chọc xù lông mao của cậu bé, chẳng những đem tiểu nha đầu đẩy ngã không nói, mà còn ở trước mặt cô bé giẫm nát quả bong bóng.
Có thể nhóc con là bị ngã đau người, cũng có khả nhăng là bị thanh âm giẫm nát quả bóng hù sợ, tóm lại, tình huống trước mắt chính là như vậy.
Ho nhẹ một tiếng, Lâm Dực vừa tiến về trước vừa đẩy đẩy kính mắt, đè xuống một tia bất mãn dưới đáy lòng.
Tiểu nha đâu vẫn như cũ khóc bù lu bù loa, mỗi lần đều kêu khóc đến nức nghẹn, cuối cùng dẫn đến thảm trạng đau sốc hông rồi nôn mửa như hiện tại. Lâm Dực dựa vào một bên vỗ nhẹ lưng của bé, một bên giương mắt dò xét cậu bé đối diện thêm lần nữa.
Không thể nghi ngờ, nhóc này chính là đứa bé đã tự giẫm nát quả bóng của mình.
Nói thật, Lâm Dực từ trước đến nay không hề có bất kì nguyên tắc gì trong việc xử lý chuyện tình của con gái, mà bản thân y, cũng không thể tính là có chủ kiến gì.
Cho nên, dù việc này thấy thế nào cũng là tiểu nha đầu nhà y tự làm tự chịu, có thể bạn muốn hỏi nội tâm của Lâm Dực thật sự đang nghĩ cái gì, y thật ra đặc biệt muốn chọc vào cái đầu dưa của thằng nhóc trước mặt này, dùng hết âm lương mà rống lên ——một thằng con trai như nhóc, chỉ vì bị cướp một quả bóng mà đã phát cuồng như vậy sao? Cha chả? Cái thể loại tính cách gì đây? Mai mốt xem ai còn dám gả cho nhóc nữa?
Đương nhiên, y cũng chỉ tưởng tượng như vậy thôi, Lâm Dực chính là cái kiểu người, từ trước đến nay…trong ngoài không đồng nhất.
Trên thực tế, Lâm Dực đang hướng cậu bé cười mỉm chi beo, thái độ hữu hảo đến độ có thể đem làm hình tượng đại sứ quảng cáo: “Cháu tên là gì?”
Cậu bé mím môi, trước nhìn thoáng qua lão sư ở bên cạnh, sau đó mới nhỏ giọng đáp: “Ôn Lục.”
Lâm Dực đang tò mò về cái tên hai chữ kia thì cửa phòng làm việc bất thình lình bị gõ vang.
Vô ý thức ngẩng đầu, Lâm Dực hướng phía cửa nhìn sang.
“… Ôn Kỳ.”
Trong thanh âm lộ ra vài phần không kiên nhẫn, nam nhân ở cửa ra vào chỉ đơn giản giới thiệu vài lời, tay phải nhét ở trong túi quần tây, cái cằm khẽ nhếch, trực tiếp dưới ánh sáng chói chang mà đi vào.
Khả năng là vì nguyên nhân thời tiết ảnh hưởng, làm cho ánh sáng trong phòng không được tốt cho lắm, nhưng mà, giờ này khắc này y nhất định phải thuyết minh rằng——Người đàn ông tên Ôn Kỳ này, thật sự đã tàn nhẫn giày xéo tâm hồn của những người cao tuổi đang có mặt trong văn phòng bằng sự kinh diễm của bản thân.
Đúng vậy, kinh diễm, chỉ vì một người nam nhân.
Nói như thế nào đây, giống như để diễn tả toàn bộ vẻ đẹp đỉnh cao của Ôn Kỳ thì cho dù có dùng cách lý giải nào đi nữa thì cũng đều khiến nó trở nên dong chi tục phấn(tầm thường) mà thôi. Lâm Dực hiện là một giảng viên đại học, chủ giảng môn lý luận nghệ thuật, đối với việc định nghĩa hai từ “xinh đẹp” này của y có thể nói là đã nghiêm khắc đến nước biến thái. Hiện tại, y chỉ có thể nói, sự yêu nghiệt của người trước mặt này dù có dùng bao nhiêu toa xe đi nữa cũng không thể chở đủ, hết lần này tới lần khác, khuôn mặt của Ôn Kỳ đích xác đã đâm thẳng vào trong đáy lòng của hắn. Sử dụng cách so sánh khác để nói, Lâm Dực cảm thấy Ôn Kỳ tựa như là ‘Kẻ hủy diệt’ vậy, bất kể ai muốn nổi tiếng, chỉ cần ngày ngày kè kè bên cạnh hắn thì xác định là điện thoại sẽ không ngừng reo liên tục luôn, chẳng cần quản hắn là nam hay là nữ.
Cho nên, Lâm Dực sau vài phút đồng hồ ngây ngốc, mới đột nhiên nheo mắt nhớ tới, con mẹ nó chính mình đã sớm gặp qua hắn ta!—— không chỉ gặp qua, mà ấn tượng còn phi thường sâu sắc!
Đáng tiếc, chưa để cho Lâm Dực có thời gian ôn lại tình hình lúc đó, Ôn Kỳ đã hừ nhẹ một tiếng, nhìn hiệu trưởng trước mặt, ngữ khí lại cực kỳ lãnh đạm: “Thực không có ý tứ, đã gây cho thầy thêm phiền toái.”
Nói xong, ánh mắt dời về trên người cậu bé đang đứng bên bàn giáo viên: “Tới đây.”
Lâm Dực không khỏi giật mình, thấy điệu bộ này còn tưởng rằng đối phương muốn ngay tại chỗ trình diễn một màn dạy con đầy bạo lực, nên vội vàng ho khan hai tiếng, giả vờ giả vịt mà thò tay ra: “Xin chào, tôi —— “
“Không biết xấu hổ,” không nghĩ tới đối phương cứ như vậy trực tiếp đánh gãy lời của Lâm Dực, kéo tay cậu nhóc qua, hời hợt nói mấy câu, “Con của tôi đã làm sai, tôi xin thay nó lời xin lỗi.”
Lâm Dực liền sững sờ, chớp chớp hai hàng lông mi, trong tư tưởng không ngừng la hét không phải y nên khởi binh vấn tội hắn sao?
Bò qua ánh mắt chung quanh, Ôn Kỳ cúi đầu hỏi cậu bé: “Túi sách để ở đâu?”
“… Ở phòng học.”
“Đi thôi, về nhà!”
Xoay người, đơn giản đối hiệu trưởng gật gật đầu coi như lời tạm biệt, cũng không thèm liếc nhìn chung quanh, Ôn Kỳ cứ thế kéo lấy tay cậu nhóc rời đi
Tất cả mọi người trong phòng đều trưng ra vẻ mặt thập phần kinh ngạc, không nhờ sự tình cứ thể giải quyết xong, một người trông đường hoàng như vậy, làm sao vừa nói đi là đi liền như vậy cơ chứ?
Chính vì thế, cơ hồ tất cả mọi người đều không chú ý đến một điểm rất quan trọng, chính là một người cho dù có đẹp trai đến đâu…tính cách thật sự của người đó có khi còn kinh khủng đến nổi khiến cho không có ma nào dám tiếp đón hắn.
Lâm Dực thu hồi bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của mình, sờ sờ chóp mũi, lễ độ theo sát hiệu trưởng hàn huyên vài câu, sau đó ôm lấy tiểu nha đầu vẫn ngồi thu lu ở một góc, quay người ly khai.
Cô nhóc từ sau khi Ôn Kỳ bước vào phòng đã không còn khóc nữa, ngay cả ừ hử một tiếng cũng không dám, chỉ trừng to hai con mắt, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào mặt người ta.
Lâm Dực vừa đi vừa nhẹ nhàng thở ra, xem như một ải này của con gái có thể lật qua rồi.
Cúi đầu nhịn không được vuốt xuôi mặt bé con, Lâm Dực lại cảm thấy buồn cười, mới có tí tẹo chừng này mà đã biết mê trai đẹp rồi, không tốt, không tốt.—— bất quá, xét thấy tình huống đặc thù, cũng có thể lý giải được.
Bầu trời bất ngờ trở nên âm u, Lâm Dực đi nhanh thêm vài bước, đem con gái bỏ vào ghế phụ, cài tốt dây an toàn, đang định đi tới cửa xe đối diện, lúc ngẫng đầu lại trông thấy một lớn một nhỏ ngừng lại cách đó không xa.
Liếc nhìn đồng hồ, trước mắt đang đúng vào giờ cao điểm giao ca của ban taxi, xe cộ ngay cả dừng một giây thôi cũng đều lười.
Vì vậy ma xui quỷ khiến thế nào, Lâm Dực liền như vậy đi tới.
Từ trước tới nay, Lâm Dực cũng không phải kiểu sẽ chủ động đi thận cận người khác, đa số tình huống, đều là y im lặng hướng đối tượng phát tín hiệu, sau đó ngồi đợi con mồi tự mình mắc câu, mà y tuy rằng không thích chủ động, nhưng cũng rất ít cự tuyệt ai, dù sao mắt thấy duyên phận đã đến, thuận theo tự nhiên không phải là chuyện nên làm sao?
Mà nói đến đây thì không thể không làm rõ một điều ——
Đúng vậy, Lâm Dực là một gay chính hiệu.
Cho dù y đã kết hôn, còn có một cô con gái năm tuổi, nhưng chuyện này vẫn như trước không ảnh hưởng đến sự thật y là một người đồng tính.
Y đối với Ôn Kỳ có hảo cảm, y cũng xác định Ôn Kỳ và mình chính là cùng một loại người, cho nên y muốn tiếp cận hắn, nhưng điều duy nhất mà y không nghĩ tới chính là, chính mình sẽ không kìm lòng được. Kìm lòng không được mà trở thành phe chủ động.
“Xin chào, Ôn tiên sinh.”
Trên mặt mang theo tươi cười, Lâm Dực cố gắng ức chế cảm xúc ở đáy lòng, thoạt nhìn coi như trấn định mà lên tiếng chào hỏi.
Ôn Kỳ hơi nghiêng đầu, mắt tà tà nhìn qua, lại không nói chuyện.
Lâm Dực cũng không cảm thấy xấu hổ, tiếp tục mỉm cười, giơ một ngón tay chỉ về hướng chiếc xe của mình đang đỗ: “Anh nhìn xem, sắp tới trời có lẽ sẽ mưa to, không bằng để tôi thuận đường đưa hai người về, tiểu hài tử mắc mưa đặc biệt dễ sinh bệnh lắm.”
Vừa dứt lời, vài tiếng sấm rền liền phụ họa nện xuống, Lâm Dực mặt không đổi sắc, trong nội tâm lại vui như mở cờ, cảm giác chính mình trong cái khó ló cái khôn, lý do còn đưa ra thực cmn đầy đủ.
Ôn Kỳ ngẩng đầu, nắm thật chặt tay của cậu bé, rồi bỗng nhiên như là hiểu được cái gì, quay đầu chuyển hướng Lâm Dực.
Lâm Dực lúc này đây chính là một bộ dạng cả người lẫn vật đều vô hại, thình lình tương hội với ánh mắt của Ôn Kỳ, y không khỏi đánh cái rùng mình, trong lòng nổi lên một trận chột dạ khó hiểu.
Ôn Kỳ tiền gần đến nhìn y, trong ánh mắt lại nhiều thêm vài phần trêu chọc cùng khinh thường, như là nhìn thấu cái điệu bộ giả vờ trấn định của Lâm Dực, cách một hồi lâu, hắn mới chớp mắt mở miệng: “Vậy thì làm phiền anh rồi.”
Lâm Dực lấy đôi bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi của mình, lặng lẽ hướng sau lưng chà lau, rồi nghiêm trang đi theo sau Ôn Kỳ: ” Ngài Ôn khách khí, khách khí.”
Vì vậy, chính là bởi vì như vậy, Lâm Dực cuối cùng đã được như nguyện biết được địa chỉ nhà của đối phương.
Chỉ tiếc…
Lâm Dực căng thẳng một đường, vì ngăn ngừa chính mình thể hiện quá rõ ràng biểu tình muốn lôi kéo làm quen, cho nên thẳng đến khi đối phương xuống xe y mới nheo mắt, nhìn như tùy ý mà hỏi thăm: “Không biết làm thế nào để liên hệ với ngài Ôn đây? Để tiện liên lạc thì nên lưu —— “
“Phiền phức.”
Ôn Kỳ trả lời dị thường dứt khoát.
A, quả nhiên, tính cách không phải kém cỏi một cách bình thường nha.