CHƯƠNG 20. NHÂN SINH CÓ THỂ GẶP ĐƯỢC MỘT AUTO NHƯ VẬY LÀ ĐỦ LẮM RỒI.
(Auto là chỉ những người lợi dụng sở trường kỹ thuật máy tính nhằm vào một trò hay nhiều trò game online, thông qua biến đổi phần chương trình của phần mềm game online, làm thành một chương trình ăn gian- tangthuvien)
Nói không bối rối tuyệt đối là giả dối, Lâm Dực không biết vì sao Ôn Kỳ lại có được tin Ôn Minh đi tìm mình, y cũng không xác định Ôn Kỳ đã biết được những chuyện còn lại. Y lúc này chỉ có thể tận lực bất động thanh sắc quan sát Ôn Kỳ, một bên suy nghĩ phải làm thế nào để giải thích cho đối phương hiểu.
“Ngày hôm đó anh đã quên một món đồ, lúc đến bãi đỗ xe, tôi đã nhìn thấy anh ở cùng ông ta trong xe.” Ôn Kỳ nheo mắt lại, ý tứ rất rõ ràng, Lâm Dực đừng hy vọng phủ nhận chuyện này.
Nghĩ đến mình lúc đó đã để quên laptop ở nhà Ôn Kỳ, Lâm Dực nhanh chóng mím môi, biết rõ chính mình hôm nay nhất định là tránh không khỏi.
Bất quá cũng rất tốt, y từ trước đến nay cũng chẳng phải là kiểu sẽ trung thực giao phó mình cho người khác, y chỉ đang ngấm ngầm tìm một con đường thuận lợi hơn, ví dụ như —— đảo ngược trình tự chủ thứ của câu chuyện.
Kỳ thật y cũng không tính là nói dối, y chỉ đem mấy chuyện Tô Âm điều tra được về Ôn Minh thêm mắm thêm muối rồi biến nó trở thành nội dung chính khiến cho Ôn Minh tìm tới mình, sau đó thuận tiện lấy thêm mấy lời cảnh cáo mà Ôn Minh đã nói với y, đương nhiên, cái gọi là cảnh cáo là do y nói bừa thôi, hắn chỉ đơn giản giải thích nói Ôn Minh không cho phép mình được nhúng tay vào chuyện của Ôn Kỳ.
Tóm lại, Lâm Dực đã quyết tâm không để cho Ôn Kỳ biết đến những việc có liên quan đến ma túy nữa, dù sao người bị uy hiếp chính là y, không phải Ôn Kỳ, y sợ một khi Ôn Kỳ biết được chuyện này sẽ không kiềm chế được kích động. Hơn nữa còn thêm vài phần tư tâm ở bên trong, Lâm Dực cảm thấy nếu Ôn Kỳ biết rõ việc này thì mình nhất định sẽ không thể sống yên ổn được, dù sao ngươi bắt y phải bỏ thuốc chính là Ôn Minh, y không muốn Ôn Kỳ chỉ vì một người cha cặn bã như mà phải chịu tổn thương thêm một lần nữa.
Sau khi đã đem tất cả những thứ có thể nói được đều nói xong, Lâm Dực liền cẩn thận từng li từng tí mà nghĩ nghĩ, cảm giác mình kỳ thật có lẽ thích hợp với môn ngữ văn hơn thì phải, xem coi, nguyên câu chuyện vòng vèo như lọt vào trong sương mù như vậy , thậm chí ngay cả bản thân y còn tin nữa cơ mà.
Quay đầu, Lâm Dực nhìn sang Ôn Kỳ: “… bây giờ về được chứ?”
Ôn Kỳ trầm mặc một hồi, Lâm Dực đoán không ra đối phương đang nghĩ gì, chỉ nhìn thấy hắn như có điều suy nghĩ mà nhìn mình chằm chằm vào mặt mình, một tay khoác lên trên tay lái, hình dạng ngón tay xinh đẹp đến chói mắt.
Như bừng tỉnh, Lâm Dực lần đầu tiên không có vì Ôn Kỳ nhìn thẳng vào mình mà chột dạ, y chỉ đột nhiên nhớ đến đôi bàn tay xinh đẹp tựa như phụ nữ trước mắt này đã ôm mình ra khỏi quán bar, ngay cả run cũng chưa từng run lấy một cái.
Chẹp, vụ buôn bán này coi như lời lớn rồi.
Khóe miệng giật giật, Lâm Dực ngoài việc cao hứng, thì ngay cả một chút mất mặt dĩ nhiên cũng không có.
“Đi thôi.” Ôn Kỳ đột nhiên mở miệng quay người, không hề nhìn về phía y nữa.
Lâm Dực sờ sờ gọng kính, tâm tình thật tốt.
Y chỉ còn thời gian một tuần này, y sẽ mau chóng nghĩ biện pháp để giúp Ôn Kỳ giải quyết chuyện của Ôn Minh.
Xe nhanh chóng ngừng dưới lầu của Ôn Kỳ, sau khi cùng Ôn Kỳ tạm biệt xong, Lâm Dực liền ngồi ở trong xe, cân nhắc nhiều lần, mới bấm số điện thoại của Tần An.
Sau đó i như trong dự liệu——
“× đại gia mày!” Đầu dây điện thoại bên kia liền truyền đến một tiếng gầm giận dữ.
Lâm Dực cười, cười xong lại liếc nhìn đồng hồ, đúng 23 giờ.
“Xuất hiện đi, dũng sĩ Sparta, con dân khốn khổ đang cần ngài cứu giúp đây.”
Đối với mạng lưới quan hệ của Tần An, Lâm Dực không thể chỉ dùng một câu hai câu là có thể nói rõ ràng được, thậm chí Lâm Dực trước kia còn từng nghĩ rằng có khi Tần An là một con nhện tinh bỉ bựa chăng, niềm vui lớn nhất trong sinh mệnh của hắn chính là dùng mình làm trung tâm rồi ra sức cám dỗ quyến rũ mọi người bu vào, làm cho phạm vi vài trăm dặm xung quanh đây đều đang bị yêu nghiệt hoành hành dân chúng lầm than.
Mà vào lúc này, Lâm Dực phát hiện chỉ có thể dùng một câu để hình dung Tần An ——thật sự con mẹ nó mình đang có chuyện chính sự cần làm mà!
Vì vậy sau khi cúp điện thoại, Lâm Dực liền mắt nhìn danh bạ, dừng lại vài giây, sau đó đem cái tên “Tần An” trong danh bạ điện thoại chỉ sữa một chút.
… Tần auto.
Nhân sinh có thể gặp được một auto như vậy là đủ lắm rồi.
Chu chu mỏ, lúc Lâm Dực định vặn chìa khóa ly khai, thì tay lại run lên, giật thót người một cái.
Cách tấm kính chắn gió, Lâm Dực nhìn người nào đó đang đứng thẳng tắp trước mặt, đáy lòng ngoại trừ áy náy, không còn điều gì khác.
Hàn Ninh Cẩn.
Lâm Dực cơ hồ chỉ trong một giây đã đoán được, theo như tính cách của đứa nhỏ này, hắn nhất định là đã theo đuôi mình cả ngày rồi đây.