Bán Lộ Phu Phu

Chương 53: Chương 53: Rời Đi?




CHƯƠNG 53. RỜI ĐI?

“… em ấy còn hôn mê bao lâu?”

“Khó nói, ít nhất một ngày nữa.”

Trong mơ màng, Lâm Dực giống như đã nghe được tiếng nói chuyện, thế nhưng vì đầu đang choáng váng đến lợi hại, nên y không có cách nào tập trung tinh thần, y nhớ không nổi chủ nhân của thanh âm kia là ai, mặc dù thanh âm kia rõ ràng rất quen thuộc.

“… Có thể hay không sẽ bị nghiện?” Trầm mặc vài giây, thanh âm của người lúc đầu lại vang lên. Dù giọng nói có vẻ nhàn nhạt, nhưng vẫn không thể hoàn toàn che dấu được sự run rẩy.

“Chắc có lẽ là không, lần đầu tiên tiếp xúc với ma túy rất ít khi sẽ dẫn đến tình huống bị nghiện, huống chi cậu ấy không bị tiêm thuốc vào tĩnh mạch, tuy trong dạ dày có một lượng ma túy lớn, nhưng dạ dày sẽ hấp thu rất chậm, đồng thời đã kịp thời súc ruột, phần ma túy bị huyết dịch hấp thu có thể dùng thuốc để ức chế,” nói xong dừng một chút, thanh âm giải thích bỗng nhiên trở nên kích động, “Nhưng phần bụng của cậu ấy tổn thương rất nghiêm trọng, không biết cậu ta làm sao có thể chống đỡ đến hiện tại, Ôn Minh đúng là thằng tró súc sinh!”

“…” Người còn lại không có nói gì, chỉ trầm mặc một hồi.

…Ôn Minh?

Lâm Dực cố gắng hồi tưởng, nhưng chỉ đổi lấy ý thức dần dần mơ hồ.

“…anh thật sự đã quyết định? Không cân nhắc suy nghĩ của Lâm Dực?”

“Tôi đã đáp ứng Hàn Ninh Cẩn,” ngữ khí không mang theo chút cảm xúc nào, nhàn nhạt nói tiếp, “Hơn nữa Lâm Dực cũng nên tỉnh táo một thời gian ngắn, một mình suy nghĩ về mọi chuyện.”

“Anh biết rõ cậu ấy quan tâm anh đến bao nhiêu cơ mà?”

“…điều tôi muốn không phải là quan tâm.”

Ai? Rốt cuộc là ai đang nói chuyện? Con mẹ nó ai đã đáp ứng ai cái gì?

Lâm Dực cảm thấy có điều gì rất trọng yếu đang ngày một cách mình thật xa, ngực vô cùng rầu rĩ khó chịu, y muốn ngăn cản người đó, lại phát hiện mình không thể nhúc nhích được.

Ngoại trừ lâm vào hôn mê lần nữa, y thật sự chẳng làm được gì khác.

“Tỉnh rồi?”

Đến khi trước mắt rốt cục hiện lên một tia sáng, Lâm Dực nghe thấy một thanh âm già nua quen thuộc vang lên bên tai.

Nam đại ca?Lâm Dực cố sức mà nghiêng đầu, nhưng dù đã tỉnh, đầu y vẫn loạn thành một mảnh như cũ, yết hầu khô rát, ý muốn há mồm nói gì, đáng tiếc dù đã cố gắng hết sức, y chỉ cảm thấy buồn nôn mà thôi.

“Trước đừng nói chuyện, bác sĩ lập tức tới ngay.”

Cho dù đã cực lực duy trì ngữ khí bình thản, nhưng bộ dáng của Nam đại ca rõ ràng đã già đi mấy tuổi, mới ba ngày ngắn ngủn, Lâm Dực đã làm cho nhiều người lo lắng như vậy, ngay cả lão nhân kiên cường này cũng chịu không nổi sự giày vò.Ký ức từng chút một dần hiện lên trong đầu, Lâm Dực lẳng lặng nằm yên ở trên giường bệnh, nhớ lại toàn bộ chuyện mình bị Ôn Minh bắt cóc.

…Y vậy mà thật sự được cứu thoát rồi? Ai đã tới cứu y? Ôn Minh đâu?

… Ôn Kỳ đâu?

Đau đầu quá!Ôm nghi vấn đầy bụng mà phối hợp với sự kiểm tra của các bác sĩ, Lâm Dực không hiểu sao lại dâng lên một trận bực bội.Mà chỉ chốc lát sau, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị mở ra——

“× đại gia mày đến đây!”

Rõ ràng là đã cuống cuồng chạy một đường từ tòa nhà phụ khoa bên kia, Tần An run run khóe miệng, đầu đầy mồ hôi: “Con mẹ nó cậu hù chết ——Lâm, Lâm thúc.”

Ánh mắt quét đến Nam đại ca đang ngồi ở một bên, động tác của Tần An lập tức đình trệ, tranh thủ thời gian mà khách khí chào hỏi.Nam đại ca chỉ gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía Lâm Dực, đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.

“…”

Vì vậy, Lâm Dực nhìn nhìn Tần An có cảm xúc không được ổn định cho lắm, giật giật khóe miệng muốn cười to.

“… Đừng cười, con mẹ nó cậu đều nhanh bị hủy luôn khuôn mặt bây giờ,” sắc mặt không tốt trừng mắt nhìn khóe miệng Lâm Dực, phát giác đối phương đã kéo đau vết thương, Tần An tức giận mắng, “Ôn Minh cái thằng tró súc sinh, ×!!”

Lâm Dực nháy con mắt hai cái, nghe sự căm ghét đang ngày một tăng cao của Tần An đối với Ôn Minh, hơi có chút thất thần.

Cho đến khi yết hầu đã dễ chịu không ít, Lâm Dực giật giật miệng, tiếng nói thập phần khàn khàn: “Ôn Kỳ…”

“Tui ×! Cậu nha!! trọng sắc khinh bạn cũng phải có cực hạn thôi chứ?” Dứt khoát bị Tần An đánh gãy câu hỏi, chỉ thấy đối phương lập tức trưng ra vẻ mặt ủy khuất, “Lão tử sao lại yêu phải cái người như cậu chứ? Cậu đó, cái đồ không có tim không có phổi! Bọn gay mấy người không có một ai tốt hết!”

“Ôn Kỳ ở đâu…”

Nhắc lại lần nữa, Lâm Dực không chút nào để ý tới Tần An đang ra sức che dấu, y vốn hiểu rất rõ về hắn.

Trong lúc hôn mê, y đã mơ hồ nghe thấy thanh âm của Ôn Kỳ, Ôn Kỳ cùng Tần An đã nói cái gì?

“… Hắn đi ra ngoài rồi, hắn còn phải chăm sóc cho đứa nhỏ, cũng không thể một mực ở trong bệnh viện được.” Ánh mắt né tránh, Tần An đã giải thích như vậy.

“…” Lâm Dực không nói lời nào, chỉ thẳng tắp nhìn vào Tần An.

Ho khan vài tiếng, Tần An rõ ràng nói sang chuyện khác: “Ôn Minh súc sinh kia bị bắt lại rồi, Tô Âm nói đang đợi phán quyết từ tóa án tối cao, bất quá tội của lão quá nhiều, bằng chứng chính xác cũng yêu cầu không ít, đoán chừng thời gian thẩm tra xử lí cũng sẽ không ngắn đâu. Chậc chậc, tôi thấy khỏi làm theo trình tự gì luôn đi, trực tiếp xử bắn con mẹ nó còn tiện nghi cho lão, cái loại người này —— “

“Tần An!” Lâm Dực trầm thấp mở miệng, “Ôn Kỳ ở đâu…”

Thần sắc khẽ phát hoảng, Tần An nhìn ánh mắt bỗng nhiên đỏ hồng của Lâm Dực, lời nói kẹt ở trong cổ họng, dù vô luận thế nào cũng nói không nên lời.

Thời gian dần trôi qua, cảm xúc nơi đáy mắt của Lâm Dực càng phát ra nồng đậm hơn, sắc mặt trông vô cùng chật vật, y có chút gian nan mà tiếp tục mở miệng: “Ôn Kỳ…”

“Ôn Kỳ đi rồi,” quay mặt đi chổ khác, Tần An không dám nhìn vào mắt cuả Lâm Dực, “Hàn Ninh Cẩn đã nói ra lời uy hiếp với cậu tối hôm trước cho Ôn Kỳ biết, chỉ có hắn mới biết rõ cậu ở đâu, hắn nói trừ khi Ôn Kỳ ly khai, bằng không thì cứ để cảnh sát chậm rãi tìm cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.