Bán Lộ Phu Phu

Chương 38: Chương 38: Sĩ Diện Cãi Láo, Lão Nam Nhân Sẽ Gặp Báo Ứng Ah! (Thượng)




CHƯƠNG 38. SĨ DIỆN CÃI LÁO, LÃO NAM NHÂN SẼ GẶP BÁO ỨNG AH! (THƯỢNG)

Có đôi khi thời gian trôi qua thiệt tình là quá nhanh, Lâm Dực còn chưa kịp ăn vụng thêm mấy hộp kem, nhoáng một cái, các bạn sinh viên đều đã nhanh tiến tới kì thi cuối kì.

Ở bên ngoài ăn cơm xong, thừa dịp Ôn Kỳ đang bận đỗ xe, Lâm Dực cẩn thận dò xét cánh tay phải đã dần chuyển biến tốt đẹp hơn, y biết rõ, y không còn lý do để ở lại nhà Ôn Kỳ nữa rồi.

Một đường trầm mặc lên lầu, Lâm Dực tránh không được có chút chua xót khổ sỡ, sau khi rời khỏi, Ôn Kỳ còn có thể chủ động liên hệ với y không?

—— y cũng sẽ không đơn thuần cho rằng sau khi xảy ra quan hệ thì hai người giống như đã gạo nấu thành cơm rồi, y cũng không muốn chỉ vào mũi Ôn Kỳ hô to, anh nha mau trả lại trong sạch cho em! Mấu chốt là y lấy trong sạch đâu ra chứ? Cái vòng luẩn quẩn của những người đồng chí như y, ai lại không có một xấp đối tượng trên giường? Lại nói y cũng không thể mang thai, ở đâu ra cơm đã mà chín chứ?

Đương nhiên, tiểu nha đầu vẫn sẽ tiếp tục học Piano, kết quả xấu nhất thì bất quá mỗi tuần chỉ gặp mặt một lần, giống như lúc vừa bắt đầu vậy.

Sờ sờ cằm, vào phòng, Lâm Dực trực tiếp ngã vào ghế sô pha —— nguyên lai có nhiều thứ thật sự không thể đụng vào, hậu quả của thực tủy biết vị thực cmn quá thương cảm, y lẽ ra nên thấy đủ rồi mới đúng.

Ánh mắt rơi lên bóng lưng của Ôn Kỳ, Lâm Dực nheo mắt lại, đối phương đang bế Ôn Lục đã ngủ quên từ lúc ngồi xe vào phòng nhỏ.

…tiểu nha đầu chắc cũng đã ngủ rồi đi?

Nghĩ như vậy, Lâm Dực khẽ giật mình, y đột nhiên cảm giác được, mình thật sự cần phải trở về, tiểu nha đầu vẫn còn đang chờ y.

Vì vậy, đứng thẳng người dậy, Lâm Dực nhìn nhìn Ôn Kỳ đang đóng cửa phòng Ôn Lục lại, ho nhẹ một tiếng: “Ôn Kỳ.”

Ôn Kỳ quay người, lại như đã sớm đoán được Lâm Dực sẽ gọi mình, hắn cũng không dừng lại mà đi thẳng tới, bình thản mà mở miệng: “Khi nào thì đi? Muốn tôi giúp thu dọn đồ không?”

Lâm Dực sửng sốt vài giây, lập tức hiểu được.

“Không cần.” Rủ mắt xuống, Lâm Dực cười cười đi vào phòng ngủ.

Y cũng nói không rõ tâm tư hiện tại của mình là gì, Ôn Kỳ luôn luôn có thể đoán được ý nghĩ của y, chuyện này căn bản không có gì phải xoắn xuýt, càng không có gì tốt đẹp để mong chờ.

Chỉ là ý định lúc ban đầu của Lâm Dực rõ ràng là hai ngày nữa mới ly khai, mà tình huống trước mắt đã rất rõ ràng, y phải quyết định đi khỏi nơi này ngay.

Mở rương đồ ra, Lâm Dực không nói một tiếng mà dọn dẹp đồ đạc, kỳ thật vật dụng của y rất đơn giản, ngoại trừ một Laptop thì chỉ có chút ít quần áo, chưa đến nữa giờ thì y đã thu thập thỏa đáng mọi thứ.

Ngắm nhìn bốn phía, Lâm Dực mấp máy miệng, cố ý giả bộ như điềm nhiên, không có việc gì.

Nói thật, từ khi Lâm Dực chuyển vào sống chung, Ôn Kỳ đã trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, đổi lại một cách nói khác —— hắn dường như đã ngày một sinh động hơn trước.

Lâm Dực là ai? Theo cách hình dung của Tần An chính là một tên thối tha làm nghệ thuật, mang theo một thân vi khuẩn nghệ thuật đầy người đi tới đâu là lây nhiễm tới đó. Cho nên vô luận là bức tranh hình nhân vật hoạt họa trong phòng Ôn Lục hay là tấm thảm ấm áp trong phòng khách, hoặc là khung hình trong suốt ngăn nắp sạch sẽ trong phòng piano, thậm chí là cái thùng rác hình thù kì quái trong toilet, toàn bộ mọi thứ trong nhà đều đã tràn ngập dấu vết sáng tác của ngài Lâm nghệ thuật gia.

Dù sao trong thời gian dưỡng thương lúc trước, mỗi ngày đều thật sự rất nhàm chán, một mình y không có việc gì làm đành vung tay tô điểm cho một vài thứ, tựa như ốc đồng cô nương vậy.

Đẩy đẩy gọng kính lên, Lâm Dực thu hồi ánh mắt, tận lực không đổi sắc mặt mà nhìn Ôn Kỳ: “Bất kể nói thế nào, vẫn phải…cảm ơn anh, đã khiến cho anh thêm phiền toái.”

“…” Ôn Kỳ vẫn chẳng hề nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào chiếc vali sau lưng Lâm Dực, rồi hừ nhẹ một tiếng, “Không cần khách khí.”

Lâm Dực gãi gãi chóp mũi, trầm mặc sau nửa ngày, đến cùng vẫn không thể nói nên lời, hỏi đối phương còn muốn tiếp tục dạy tiểu nha đầu học piano hay không!?

Có đôi khi, Lâm Dực thật sự rất tự ti, đặc biệt là khi đối mặt với Ôn Kỳ. Hơn nữa con người chính là như vậy, đạt được càng nhiều thì càng sợ hãi sẽ đánh mất thứ đó, càng không dám nói toạc mọi thứ, lo âu mình sẽ mất hết tất cả.

“Vậy…không quấy rầy anh nữa.”

Nói xong, Lâm Dực gật đầu cười khẽ, dáng tươi cười tao nhã đến cực điểm, cười xong cũng không dám nhìn biểu tình của đối phương, vội vội vàng vàng đi ra khỏi nhà.

Mà Ôn Kỳ, chỉ nheo nheo lông mày, cái gì cũng không làm, chỉ đưa mắt nhìn Lâm Dực ly khai.

Lâm Dực sẽ không biết, Ôn Kỳ sở dĩ lãnh đạm, đơn giản là muốn nhìn một chút, xem y đến tột cùng có thể giả bộ tới trình độ nào, đến tột cùng…y khi nào mới học được cách thành thật nói toạt những suy nghĩ đang che dấu nơi đáy lòng của mình đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.