Bán Lộ Phu Phu

Chương 11: Chương 11: Tiện Tay Tắt Đèn Sẽ Lĩnh Ngộ Được Đau Đớn Đến Cỡ Nào…




CHƯƠNG 11. TIỆN TAY TẮT ĐÈN SẼ LĨNH NGỘ ĐƯỢC ĐAU ĐỚN ĐẾN CỠ NÀO…

Tìm được chỗ ở mới, Ôn Kỳ rất nhanh liền chuyển đến.

Mà hôm nay lúc về nhà đón Ôn Lục, sự tình diễn ra khi ấy đã vượt quá dự kiến của Lâm Dực, tiểu nha đầu thế mà lại ôm chặt cứng Ôn Lục, kéo căng cuống họng gào to đến mức không ra hơi, dù khuyên như thế nào nhóc con vẫn không chịu buông người ta ra. Ôn Lục cũng không ngại cả người bị chét đầy nước mắt nước mũi vẫn đứng nguyên tại chổ, thậm chí còn ngẫu nhiên vươn tay vỗ vỗ lưng trấn an tiểu nha đầu.

Lâm Dực nhịn không được tắc luỡi, y nhớ rõ mới vài phút trước, hai đứa nhóc này còn vì cái xẻng đồ chơi bị nứt mà cấu véo đến thủy hỏa bất dung, không nghĩ tới mới chỉ trong chốc lát, hai nhỏ vô tư đã đạt tới trình độ củi khô bốc cháy thế này.

Vì vậy, lúc ra cửa, Lâm Dực ho nhẹ một tiếng: “Này…”

“Mỗi cuối tuần nhớ mang con gái anh tới, ” đoán được Lâm Dực muốn nói cái gì, Ôn Kỳ quay đầu lại nhìn y, “Tôi không bảo đảm sẽ dạy được bao lâu, giống như những gì tôi đã nói lúc trước, tôi không có nhiều thời gian rãnh.”

“Đã biết,” Lâm Dực cười cười, “Thật làm phiền anh quá, về phần học học phí tôi —— “

“Lâm Dực,” Ôn Kỳ hừ lạnh, “Đừng làm cho tôi đổi ý.”

“… Lên xe đi!”

Nhanh chóng mở cửa xe ra, Lâm Dực cũng coi như thức thời mà không nói thêm gì nữa.

Y chỉ là theo thói quen cân nhắc chu đáo những vấn đề còn ứ động một lượt thôi, y cũng biết, thói quen này đôi khi có thể được xem như một ưu điểm, nhưng đôi khí nó lại trở thành một nhược điểm trí mạng cho mình.

Nhà mới của Ôn Kỳ nằm ở một chung cư vừa mới xây không bao lâu, chủ nhà bởi vì phải đi du học, nên một thời gian lâu sau mới có thể về nước. Tiền thuê cũng tương đối phù hợp, mà trên thực tế, nơi này chỉ cách trường đại học của Lâm Dực khoảng một hai trạm dừng, Lâm Dực đối với điểm này rất phi thường hài lòng.

Đơn giản dọn dẹp gian phòng qua một lượt, đang định dựa vào vách tường nghỉ một lát, trong lúc lơ đãng giương mắt, Lâm Dực liền nhìn thấy một chiếc piano đã được sẵn nơi góc phòng, ngẩn người, còn có thêm vài phần thất thần.

—— Đó là chiếc piano đứng(Upright Piano) màu cánh gián trông cực kỳ đơn giản.

Lâm Dực còn tưởng rằng, người như Ôn Kỳ chắc sẽ rất kỹ tính trọng việc chon đàn dương cầm, tối thiểu cũng phải đạt đến trình độ như chiếc piano cánh (grand piano) ở nhà hàng Tây, hoặc ít nhất cũng phải như chiếc dương cầm trong sách tài liệu bài giảng của y, trắng tinh rực rỡ, trông vừa oai vệ vừa sang trọng. Nhưng mà vào giờ phút này, thứ thật sự đang bày ra trước mặt y đây, đích xác là một chiếc piano vô cùng phổ thông, bất luận là kiểu dáng hay là về màu sắc của nó.

Nheo mắt lại, Lâm Dực đột nhiên cảm giác cái người Ôn Kỳ này, càng tiếp xúc lại càng khiến cho người khác khó nắm bắt, rồi lại bất giác khiến cho đối phương không thể bỏ qua, giống như đã khắc sâu vào tâm khảm, chỉ cần lay động sẽ dậy lên sóng yêu thương, dù làm cách nào vẫn không thể quay về vị trí ban đầu được nữa.

Nhưng không hiểu sao, Lâm Dực lại có chút sợ hãi, còn sợ cái gì, y kỳ thật đã biết rõ, nhưng lại không muốn thừa nhận.

“Đừng nhìn nữa, thứ mà anh đang nghĩ đến trong đầu, không thể vào lọt qua cửa căn hộ này được.”

Tựa hồ đã nhìn thấu tâm tư của Lâm Dực, Ôn Kỳ đột nhiên lướt tới, cắt ngang suy nghĩ của y.

Vội vàng thu hồi ánh mắt, Lâm Dực cúi đầu khẽ đẩy gọng kính, chờ sau khi nghe hiểu được những gì Ôn Kỳ mới nói, mắt liếc sang cửa, chỉ cảm thấy những suy nghĩ vừa rồi của mình thực mẹ nó quái đản.

“Lâm thúc thúc.”

Ăn xong bữa tối, Lâm Dực ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, Ôn Lục không biết lúc nào đã tiếp cận y, bất thình lình nhỏ giọng kêu lên.

Cúi đầu xuống, Lâm Dực điều chỉnh tốt biểu lộ trên mặt: “Làm sao vậy?”

Kỳ thật y đã vụng trộm đắc ý từ nãy giờ rồi, cho dù cơm tối là gọi từ bên ngoài đưa tới, nhưng có thể ở lại nhà của Ôn Kỳ, ăn cơm chung với Ôn Kỳ trên cùng một cái bàn, Lâm Dực cảm thấy loại cảm giác này đặc biệt —— đặc biệt có hương vị gia đình mà!

“Thật ra, mấy ngày nữa nhà trẻ sẽ tổ chức một vài hoạt động chào mừng Lễ quốc khánh, mỗi bạn đều phải vẽ một bức tranh với đề tài tình yêu quê hương tổ quốc, ba ba nói hiện tại con còn chưa được đi nhà trẻ, thế nhưng con cũng muốn tham gia hoạt động cùng các bạn, mọi người đều nói Lâm thúc thúc biết vẽ tranh rất đẹp, thúc thúc có thể vẽ cho con một bức tranh không? Con không biết vẽ cái gì cả…” Thanh âm của Ôn Lục rất nhỏ, nhưng khi nói lại nhấn rõ từng chữ một, khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngẩng cao cũng tràn đầy vẻ chăm chú.

Nói thật, đây là lần đầu tiên Lâm Dực nghe thấy Ôn Lục nói nhiều như vậy…, trong ấn tượng của y, đứa nhỏ Ôn Lục này quả thực không khác gì với Ôn Kỳ, tuy ít lời, đối với ai cũng rất ôn hoà, nhưng một khi đã bắt đầu phát cáu thì bất kì ai cũng không thể trêu vào được. Hơn nữa Lâm Dực biết rõ, mỗi lần hai nhóc con nhao nhao cải vả, xét cho cùng đều là do con gái của y độc tài càn quấy, cho nên trong suốt thời gian qua, Lâm Dực đối với Ôn Lục đã hình thành nên một loại mong muốn bảo hộ nói không nên lời, tựa như đối với Ôn Kỳ vậy.

Đương nhiên, y và Ôn Kỳ, ai bảo vệ ai còn chưa xác định được à.

Chờ cho Lâm Dực đơn giản vẽ xong bức tranh, lúc quay đầu nhìn về phía Ôn Kỳ đang tựa trên ghế sô pha mãi không lên tiếng, mới phát hiện đối phương chẳng biết đã ngủ mất từ khi nào.

Ôn Lục bên người cũng đã ỉu xìu héo rũ, xem bộ dáng chắc là vì dọn nhà mà quá mệt mỏi đây.

“Ba ba của con…không sao chứ? Có nên gọi ba dậy vào phòng ngủ không?” Đem Ôn Lục ôm đến giường nhỏ trong phòng nhỏ, Lâm Dực thấp giọng hỏi bé.

Ôn Lục vuốt vuốt mắt lắc đầu: “Ba ba thường xuyên ngủ ở phòng khách, chỉ cần đắp thêm chăn là được rồi.”

“… À.”

Ngay sau đó, y liền nhẹ chân nhẹ tay cầm lấy cái mền to phủ lên người của Ôn Kỳ. Cúi đầu nhìn khuôn mặt yên tĩnh ngủ say của đối phương, nháy mắt mấy cái, Lâm Dực vô ý thức nuốt một ngụm nước miếng.

Cố gắng khắc chế ý niệm nào đó vừa đột nhiên xuất hiện trong nội tâm, Lâm Dực chột dạ quay đầu nhìn nhìn khắp nơi, xác định từ gian phòng của Ôn Lục sẽ không nhìn thấy được tình cảnh ở nơi này, y liền nhanh tay chọc nhẹ cái trán của Ôn Kỳ.

Để cho chút tình cảm không thể được vạch trần trong lòng mình được toát ra, vừa nghĩ, Lâm Dực một bên cảm thấy mỹ mãn mà cười khẽ vài tiếng, y cũng không phải không ghi hận người ta, lòng dạ của y trước giờ luôn đặc biệt hẹp hòi kia mà.

Đứng dậy rồi lại dừng vài giây, Lâm Dực sờ sờ cằm suy tư, tuy nói y vẫn như cũ không có can đảm thử nghiệm cái màn hôn trộm hay trình chiếu trên TV, bất quá không có sao, được trông thấy người thật như vậy là đủ thỏa mãn lắm rồi, thậm chí những việc nhỏ nhoi trong ngày hôm nay cũng đã làm cho y mừng rỡ đến sắp không thể phân biệt được phương hướng.

Nhìn nhìn hai bên một chút, thấy công tắc đèn đang nằm ngay trên đầu Ôn Kỳ, Lâm Dực cũng không nghĩ nhiều, dự định tắt đen xong sẽ trực tiếp mò đường ra về.

Bất quá, dùng bốn chữ “Vui quá hóa buồn” để hình dung tỉnh cảnh của Lâm Dực trong giờ phút này quả thực là thích hợp nhất rồi.

Sau khi không cẩn thận đụng ngã một món đồ nào đó, Lâm Dực lại càng hoảng sợ, đang ngồi xổm xuống cẩn thận từng li từng tí tìm tòi, không nghĩ tới sau lưng đột nhiên mát lạnh, hú cũng không kịp hú một tiếng thì cả người y đã bị một cước đạp bay ra ngoài.

Có cảm giác giống như đang bay lượn, Lâm Dực dù ngồi cáp treo cũng chưa từng có cảm giác kích thích như thế đâu.

Cũng không biết dập đầu vào chổ nào, Lâm Dực bụm cái xương mũi đang tê dại, vô ý thức hô to: “Ôn Kỳ —— “

Cũng không chờ câu được nói ra hết, Lâm Dực đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng lăn một vòng sang bên cạnh tẩu thoát, cũng chẳng quan tâm kính mắt đã bị đập vụn, chịu đựng lòng bàn tay bị mảnh kính đâm đến đau đớn, y gấp gáp đứng dậy chạy vội về hướng công tắc đèn trong phòng khách.

BA!

Ngọn đèn ớ cửa trước đột nhiên sáng lên, Lâm Dực quay đầu, thì ra là Ôn Lục đang ôm gối đầu đứng ở cửa ra vào.

“Ba ba không thể tắt đèn ngủ…” Tựa hồ cũng đã bị dọa không nhẹ, chỉ thấy Ôn Lục cũng đang trợn to mắt, nhỏ giọng nói ra.

Miệng hổn hển hớp lấy từng miếng lớn không khí, Lâm Dực nhíu mày, chợt nhớ đến những tình tiết chỉ xảy ra trọn vẹn trong phòng một phút đồng hồ vừa qua, y vội vàng nhìn về phía Ôn Kỳ ở sau lưng.

Y chưa từng thấy qua bộ dạng thất thần của Ôn Kỳ như thế bao giờ, trong mắt hắn không mang theo chút tiêu cự nào, cứ như vậy mà đứng thẳng tắp tại chỗ không nhúc nhích.

“…” Thở dài, Lâm Dực cố gắng ổn định lại tâm tình, đi qua, “Không sao chứ? Có hay không bị thương chỗ nào? Vừa rồi tiện tay tắt —— “

Đang nói, trong miệng đột nhiên lưa chuyển một mùi vị tanh mặn, Lâm Dực liền giật mình, mê mang giơ tay sờ sờ lên, ×, máu mũi…

————————

Upright Piano

Grand Piano

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.