Bàn Long

Chương 7: Q.4 - Chương 7: Cao thủ như vân (Thượng)




Bị huynh đệ trong nhà bức bách như vậy, cuối cùng Lâm Lôi cũng phải thành khẩn khai báo chuyện giữa mình và Ngải Lệ Tư. Điều này thực sự khiến cho ngay cả hai gã hoa hoa công tử như Da Lỗ và Lôi Nặc cũng phải kinh hãi mà thở than.

Từ sau khi mối quan hệ bạn bè nam nữ với Ngải Lệ Tư được xác nhận, hai người mặc dù phân cách 2 học viện khác nhau song cùng ước định cứ giữa và cuối mỗi tháng là lại hẹn hò gặp mặt.

Ngày 28 tháng 12, chớp mắt đã gần 1 tháng qua đi. Vì ngày mai mình sẽ tới Phân Lai thành và lại được gặp Ngải Lệ Tư, cho nên tâm tình Lâm Lôi vô cùng hưng phấn.

“Chào Lâm Lôi.”

“Ồ, Đái Duy.”

Thấy Lâm Lôi đang đi trên đường ở Ân Tư Đặc Học viện, một số bạn đồng học quen biết đều vô cùng nhiệt tình chào hỏi.

“Lão đại, huynh cùng Ngải Lệ Tư kia làm cái gì mà lại hưng phấn đến như vậy?” Ở trên vai Lâm Lôi, Bối Bối nhăn cái mũi lại, khinh thường nói: “Nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch của huynh kìa, suốt 1 tháng nay lúc nào cũng cứ cười ha ha a.”

“Cái tên tiểu tử ngươi thì biết cái gì?” Lâm Lôi không hề tức giận nhìn liếc qua Bối Bối, rồi sau đó lại cao hứng vui vẻ như cũ tiến vào đồ thư quán. Chọn lấy 2 bộ sách về Phong hệ ma pháp, Lâm Lôi bước vào phòng đọc rồi bắt đầu nghiên cứu.

Phòng đọc yên tĩnh phi thường, cả một phòng đọc rộng lớn mà cũng chỉ rải rác có hai ba mươi người mà thôi.

Lâm Lôi chọn một vị trí gần đó rồi bắt đầu lẳng lặng nghiên cứu. Tại đồ thư quán của Ân Tư Đặc Học viện, về lịch sử, ma thú, đại lục địa lý tình huống, các hệ ma pháp… Lâm Lôi dường như đều tìm hiểu. Sau đó, hắn hao phí tinh lực nhiều nhất dành cho Phong hệ ma pháp.

Dù sao thì Lâm Lôi cũng chủ tâm tu luyện Địa hệ, Phong hệ ma pháp. Mà Địa hệ ma pháp thì đã có Thánh vực ma đạo sư Đức Lâm Kha Ốc Đặc dạy, còn Phong hệ ma pháp thì không được như vậy.

Vừa đọc, Lâm Lôi đồng thời cũng có những sở ngộ, không khỏi gật đầu trong lòng thầm than thở.

Trong khi đọc, thời gian rất nhanh đã trôi đi được 2 canh giờ. Lâm Lôi gập quyển sách trong tay lại: “Đức Lâm gia gia, có thể hoàn toàn lý giải được Phong hệ ma pháp Áo nghĩa đã là rất khó rồi chứ đừng nói gì đến việc sáng tạo ra một số Phong hệ ma pháp nữa.”

Thi triển ma pháp, đa phần là phải nhớ kỹ được ma pháp chú ngữ, rồi theo đó mà thi triển ra. Rồi sau đó chẳng biết nguyên nhân là vì sao mà lĩnh ngộ ra được một chút ma pháp nguyên lý, thậm chí còn có thể làm tinh giản được ‘Ma Pháp Chú Ngữ’, hoặc trong khi dùng Tinh thần lực khống chế, có thể khiến cho hiệu suất lợi dụng Ma pháp lực triệt để càng cao.

“Đó là điều đương nhiên, ngươi nghĩ rằng ma pháp có thể dễ dàng sáng tạo ra như vậy sao?” Tiếng Đức Lâm Kha Ốc Đặc vang lên trong đầu Lâm Lôi.

“Sáng tạo, có thể khiến cho ta hiểu được chút ít về thất cấp ma pháp thì đã là tốt lắm rồi. Đáng tiếc là học viện lại quá dè sẻn, thất cấp, bát cấp, cửu cấp về phần cấm kỵ ma pháp thì đều không công khai.” Lâm Lôi đối với điều này rất là bất mãn, có điều Lâm Lôi cũng quá rành, sau lưng Ân Tư Đặc Học viện còn có Quang Minh giáo đình. Giáo đình đời nào lại đi đem ma pháp có uy lực lớn để truyền cho người của các quốc gia cơ chứ.

Lâm Lôi cũng còn có phần may mắn là bản thân còn có Đức Lâm gia gia chỉ bảo. Ít nhất về Địa hệ ma pháp là không cần phải phiền lòng.

Lật một quyển sách khác về Phong hệ ma pháp, Lâm Lôi lại tiếp tục nghiền ngẫm.

“Tổng kết lại, không đơn thuần chỉ có Phong hệ ma pháp, kỳ thực cao cấp ma pháp của các hệ ma pháp cũng đều giống như nhau. Phần lớn là từ các cơ sở ma pháp tôi luyện mà thành. Như ‘Phong Nhận’ của Phong hệ chúng ta, cao hơn một chút là ‘Phong Nhận Chi Liên’, cao hơn chút nữa là ‘Phong Nhận Tường Loạn Vũ’ cho đến cửu cấp Phong hệ ma pháp ‘Chân Không Thúc Phược Thuật’ đều là cùng một chi hệ. Đương nhiên Phong nhận khi phát triển đến một chi hệ khác, cuối cùng có thể biến thành cấm kỵ ma pháp cực mạnh ‘Thứ Nguyên Chi Nhận’…”

Quyển sách độc đáo này có miêu tả lại cặn kẽ về Phong nhận, khiến cho Lâm Lôi trong lòng vô cùng hưng phấn.

Những miêu tả trong quyển sách này là thuộc về ma pháp thế giới tối cao, sau đó thống nhất miêu tả lại. Quyển sách này chỉ đối với người nắm cực kỳ vững cơ sở thì mới có lợi ích, giúp cho bọn họ trong đầu có thể hình thành đầy đủ các thể hệ của ma pháp.

“Phiêu phù thuật kỳ thực là một loại ma pháp tương đối đơn giản. Tuy nhiên thi triển ra thì lại chẳng hề đơn giản chút nào. Điểm quan trọng nhất đối với loại ma pháp này chính là Phong hệ nguyên tố thân hòa lực. Thân hòa lực càng cao thì càng có thể khống chế Phong hệ ma pháp lực cùng Phong hệ nguyên tố thêm phần linh diệu, khiến cho Phong phù thuật tốc độ đạt tới mức cực nhanh. Mà ‘Phi Hành Thuật’ so với ‘Phiêu Phù Thuật’ thì còn cao hơn một bậc. Phiêu phù thuật chỉ là lúc lên lúc xuống, còn Phi hoành thuật thì có thể phi hành đi khắp các phía. So ra các phương hướng như vậy, thực chất chỉ là hơn Phiêu phù thuật ở ‘Trước Sau Tả Hữu hai bên’ bốn phương hướng mà thôi. Ví dụ như khi ngươi hướng về bên phải phía dưới mà phi hành, chỉ cần khống chế chính bản thân mình đồng thời chếch sang bên phải phía dưới mà phi hành là được. Kỳ thực từ nguyên lý này, cộng thêm ma pháp chú ngữ của Phiêu phù thuật, là có thể tương đối dễ dàng niệm Phi hành thuật ma pháp chú ngữ để đẩy đi rồi…”

Điểm độc đáo này, khiến trong đầu Lâm Lôi bỗng lóe lên một tia sáng.

Đúng, Phi hành thuật so với Phiêu phù thuật kỳ thực cũng chỉ là hơn về ‘Trước Sau, Tả Hữu hai bên’ phương hướng phi hành mà thôi. Thực chất đơn giản mà nói, thì chính là thông qua Phong hệ ma pháp lực để khống chế Phong hệ nguyên tố, khống chế thân thể xoay ‘Trước Sau, Tả Hữu hai bên’ phi hành mà thôi.

“Đúng, kỳ thật chỉ là hơn có mỗi trước sau, phải trái hai bên 4 luồng gió mà thôi. Nếu chỉ có vậy, xuất ra ‘Phi Hành Thuật’ ma pháp chú ngữ cũng không có gì là khó.” Lâm Lôi trong đầu lập tức nghĩ đến vài loại ma pháp chú ngữ.

Đương nhiên những loại ma pháp này có chính xác hay không thì còn phải trải qua thí nghiệm để kiểm định lại.

Trước đây Lâm Lôi cứ cho rằng Phi hành thuật là phải hướng ra các phương hướng mà phi hành, ma pháp chú ngữ nhất định là khó khăn.

Còn bây giờ xem ra Phi hành thuật so với ‘Phiêu Phù Thuật’ cũng chỉ hơn có 4 phương hướng mà thôi. Chỉ cần hơn có 4 cỗ Phong hệ khí lưu, điều này đối với Lâm Lôi mà nói thì cũng không quá khó khăn.

Lâm Lôi hưng phấn tiếp tục đọc xuống phía dưới.

“Đương nhiên, có thể dễ dàng đạt đến cao cấp ma pháp là điều cực kỳ hiếm có. Ví dụ như cao hơn ‘Phi Hành Thuật’ một bậc còn có ‘Phong Chi Tường Dực’. ‘Phong Chi Tường Dực’ là phải điều khiển gió để hình thành được 2 chiếc cánh vô hình, điều này thực sự là một khó khăn rất lớn. Ma pháp chú ngữ so với Phi hành thuật chú ngữ cách xa nhau đến cả ngàn dặm, căn bản là không thể nào xuất ra được.”

Lâm Lôi cũng khẽ gật đầu.

Nếu là người bình thường, chỉ cần thấy một ít ma pháp nguyên tố sắp xếp phức tạp như vậy thôi thì cũng đã chẳng buồn đọc quyển sách này nữa rồi.

Nhưng Lâm Lôi thì hiểu được. Chỉ cần hiểu được nguyên lý là đương nhiên sẽ biết khống chế ma pháp như thế nào. Còn nếu có thể đạt được một ma pháp tương tự, uy lực sẽ càng lớn hơn nữa.”

“Lâm Lôi.” Đang lúc Lâm Lôi vẫn còn đang đắm chìm trong cuốn sách, bên cạnh một thanh âm thánh thót vang lên.

Hắn ngẩng đầu nhìn sang bên, chỉ thấy một cô gái vóc dáng cao ráo, xinh đẹp đến động lòng người đang đứng bên cạnh. Chính là hảo bằng hữu Địch Lỵ Á của Lâm Lôi. Có điều sắc mặt của Địch Lỵ Á lúc này có vẻ không dễ coi chút nào.

“Địch Lỵ Á, sao vậy?” Lâm Lôi cười hỏi.

Địch Lỵ Á cắn môi, trầm mặc trong chốc lát rồi mới nói: “Lâm Lôi, nghe nói ngươi có bạn gái phải không?” Đôi mắt to lay động lòng người của Địch Lỵ Á cứ nhìm chằm chằm vào Lâm Lôi.

(Hết chương 7)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.