Bàn Long

Chương 36: Q.8 - Chương 36: Cường giả chân chính




Cuối năm, bận quá, gác kiếm một thời gian vậy, lượng thứ!

Một kiếm này của Thi Đặc Lặc cảnh giới cũng siêu việt như 'Thế', nếu 'Hắc ngọc trọng kiếm' xuất ra 'Đại Địa áo nghĩa' là một loại công kích đặc thù, thì một kiếm này của Thi Đặc Lặc chính là một chữ 'Nhanh'.

“Chết?” Lâm Lôi trong lòng mãnh liệt không cam lòng, hắn còn chưa muốn chết, hắn còn chưa đạt được mục tiêu trong lòng.

Nhưng trên đời này, rất nhiều người trước lúc chết đều không muốn chết, dù sao thế giới không phải chỉ vì mình hắn mà tồn tại, rất nhiều chuyện phi thường bất đắc dĩ.

“Lão Đại.”

Bối Bối nước mắt chảy ra.

Đột nhiên, Bối Bối như ngây ngốc,

Không chỉ là Bối Bối, Hắc Lỗ,Tái Tư Lặc, Hắc kỵ sĩ đội trường, Ba Khắc năm huynh đệ, thậm chí ngay cả đám người xa xa vây xem đều như ngây ngốc.

“Sao lại thế này?” mọi người trong lòng đều mê hoặc.

Lâm Lôi lúc này đứng trên mặt đất, còn Thi Đặc Lặc đang lăng không trước mặt Lâm Lôi. thanh trường kiếm cách mi tâm Lâm Lôi rất gần, rất gần.

Hai người bọn họ vẫn giữ nguyên tư thế đó

Ngay cả hổ khẩu tay phải của Lâm Lôi đang chảy máu cũng dừng lại ở giữa không trung, không nhúc nhích một phân.

Lúc này, Lâm Lôi, Thi Đặc Lặc vị trí giữa hai người không gian phảng phất như dừng lại, vô luận là người hoặc là vật thể đều không thể cử động.

không chỉ bọn họ, ngay cả bị vây trong đình viện Bối Bối, Hắc Lỗ, Tái Tư Lặc, Ba Khắc năm huynh đệ cũng đều không nhúc nhích.

Yên tĩnh!

Áp lực, yên tĩnh cực độ.

Trong mắt Thi Đặc Lặc xuất hiện sự sợ hãi trước đó chưa từng có.

“Lâm Lôi đại sư, đã lâu không gặp”

Chỉ nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng vang lên, một nam tử tóc dài màu đen, trường bào rộng thùng thình bộ dáng tầm ba mươi tuổi đi tới. Bộ dạng của hắn giống như là mới ngủ dậy vậy.

“Thi Đặc Lặc, đúng không, ài, bọn trẻ các ngươi đều đạt tới cảnh giới thánh vực đỉnh phong, ta nếu không tiến bộ, thật sự không mặt mũi nào gặp các người.” nam tử mặc trường bào rộng thùng thình vung tay lên, Thi Đặc Lặc tựu phảng phất bị một hòn núi đánh trúng, cả người bị đánh bay ra ngoài xa.

“bồng! "bồng!" "bồng!" "bồng!"……

Thân thể Thi Đặc Lặc liên tục đè đổ hơn mười vách tường mới rơi xuống mặt đất.

“Lâm Lôi, hơn ba năm không gặp” gã nam tử cười cười nhìn Lâm Lôi, tức thì Lâm Lôi cảm giác được chính mình có thể cử động được, Bối Bối, Hắc Lỗ, Tái Tư Lặc, Ba Khắc năm huynh đệ đều đã cử động được .

Áp lực kinh khủng biến mất.

“Hi Tắc đại nhân.” Lâm Lôi cảm kích khom người hành lễ, Lâm Lôi trước đó chưa từng có cảm kích Hi Tắc, vừa rồi hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng. Đối phương cứu tánh mạng của hắn, Lâm Lôi sao có thể không cảm kích rơi nước mắt cho được.

Người đến đúng là Hi Tắc, vị vua sát thủ.

Tái Tư Lặc bọn người còn lại trợn mắt há hốc mồm. Một màn vừa rồi thật là quá quỷ dị. Mọi người trước mặt Thi Đặc Lặc ngay cả khả năng chống cự cũng không có.

Vang lên âm thanh lạo xạo của đá tường vụn vỡ. Thi Đặc Lặc từ đống đổ nát đứng lên, mặc dù bụi đất đầy người, hắn cũng không phủi, đi về phía Hi Lặc, vẻ mặt khó tin nhìn ông vua sát thủ.

“Ngài, ngài .....đây......đây là……” Thi Đặc Lặc hoàn toàn bị chấn động.

“Ngươi muốn hỏi ta dùng chiêu gì đúng không?” Hi Tắc hà hà cười nhìn Thi Đặc Lặc.

Thi Đặc Lặc hoàn toàn mất hết khí thế của một cường giả, giật mình nhìn Hi Tắc, lắp bắp nói: “Thần, thần chi lĩnh vực?”

“Thần chi lĩnh vực?”

Bọn người Lâm Lôi, Tái Tư Lặc rất lấy làm kinh hãi.

Không trách Thi Đặc Lặc khiếp sợ như thế, “Thần chi lĩnh vực”, chỉ người nào đạt tới cảnh giới thần cấp mới có thể sử dụng.

Cho tới giờ Ngọc Lan đại lục Tứ đại cường giả - vũ thần áo bố lai ân, đại tế ti, hắc ám chi sâm cùng ma thú sơn mạch hai Đại vương giả.

Nhưng bây giờ. vua sát thủ 'Hi Tắc' cũng có thể sử dụng 'thần chi lĩnh vực'.

Ha ha …… Hi Tắc nở nụ cười.

“Hi Tắc đại nhân.” đám người Lâm Lôi đều giật mình nhìn Hi Tắc.

Hi Tắc mỉm cười: "Đừng kinh ngạc, Thi Đặc Lặc, đám gia hỏa các ngươi kẻ nào cũng phóng túng ngạo mạn, lão tử ta hơn năm ngàn năm trước đã đạt tới thánh vực đỉnh phong, tốc độ tu luyện của ta nhanh hơn các ngươi rất nhiều, ta thật sự là thiên tài."

Hi Tắc nhổ một đám nước bọt, nói: "Lão tử đã dậm chân tại thánh vực đỉnh phong hơn năm ngàn năm, không đột phá, làm lão tử mất thể diện quá, vì thế, hai năm trước, rốt cục lão tử cũng có đột phá."

Thi Đặc Lặc, Lâm Lôi, Tái Tư Lặc.... một đám người đều trầm ngâm.

Trời ạ, một thần cấp cường giả đã được đản sanh như vậy đó.

Lâm Lôi cũng có thể hiểu được, dựa theo lời kể Đức Lâm gia gia, Hi Tắc cùng thời với Đức Lâm Kha Ốc Đặc, hơn năm nghìn năm rồi, rốt cục bây giờ cũng đột phá, đạt tới thần cấp, cũng không có gì là bất ngờ.

“Hi Tắc đại nhân.”

Thi Đặc Lặc lập tức cung kính khom người.

Bất cứ một thần cấp cường giả nào, đều đủ để làm hắn phải cung kính. chỉ cần đạt tới thần cấp, liền có thể không quan tâm tới sự tồn tại của đế quốc, quốc gia, bọn họ là đẳng cấp cao nhất, một thần cấp cường giả một khi liều mạng, tiêu diệt Quang Minh giáo đình cũng không khó.

“Có chuyện gì không?” Hi Tắc nhìn Thi Đặc Lặc.

Thi Đặc Lặc cung kính nói: "Hi Tắc đại nhân, nhiều năm qua, Hi Tắc đại nhân đều có quan hệ tốt với Quang Minh giáo đình của chúng ta, đúng rồi, không biết Hi Tắc đại nhân có hay không nguyện ý gia nhập Quang Minh giáo đình, chỉ cần Hi Tắc đại nhân nguyện ý, tin tưởng giáo hoàng bệ hạ nguyện ý làm tất cả."

Thần cấp cường giả.

Muốn tới làm giáo hoàng, sợ rằng Hải Đình Tư cũng nguyện ý. Dù sao có thần cấp cường giả tọa trấn, thì vị trí của Quang Minh giáo đình tại đại lục đã khác rồi.

“Ta không có hứng thú.” Hi Tắc hừ một tiếng nói, "lão tử nhiều năm như vậy, ngay cả tổ chức của ta 'Quân Đao' mà ta còn lười không muốn quản. các ngươi còn muốn ta thay các ngươi làm việc sao?"

Thi Đặc Lặc xấu hổ cười hai tiếng.

Hi Tắc của ngày hôm nay, chỉ sợ rằng chửi vào mũi lão giáo hoàng, giáo hoàng cũng không dám lên tiếng. đây chính là sự uy nghiêm của thần cấp.

“Hi Tắc đại nhân không muốn, chúng ta cũng sẽ không miễn cưỡng. chỉ là Lâm Lôi hắn …… giết người của Quang Minh giáo đình không ít, Hi Tắc đại nhân có hay không có thể ……

“Thúi lắm.”

Ta có hai sở thích, một là mỹ nữ (Ồ, mình giống thằng cha này quá), sở thích thứ hai chính là thạch điêu. Ngươi muốn giết Lâm Lôi đại sư, nằm mơ."

Thi Đặc Lặc không dám nói gì nữa.

Thi Đặc Lặc đáy lòng rất phiền não, nhiệm vụ lần này của hắn là phải áp giải bằng được năm huynh đệ này về đảo. Đợi khi thiên sứ giáng lâm, Quang Minh giáo đình sẽ có thêm năm thánh vực cường giả đỉnh phong rồi.

“Hi Tắc đại nhân, được, hi vọng Hi Tắc đại nhân nể mặt mũi giáo đình chúng ta.” Thi Đặc Lặc cố tươi cười, "Năm gã hán tử này Quang Minh giáo đình chúng ta rất cần, không quản xảy ra chuyện gì, ta phải mang họ đi, hy vọng Hi Tắc đại nhân đáp ứng."

“Ồ, năm gã này à, mang chúng đi, ta đâu có biết bọn chúng” Hy Tắc tùy tiện nói.

Quang Minh giáo đình có quan hệ với Hi Tắc không tồi, dù sao hắn cũng nên cho Quang Minh giáo một chút thể diện chứ.

Ba Khắc năm huynh đệ lúc này không khỏi chấn động.

“Hi Tắc đại nhân.” Lâm Lôi lập tức lên tiếng.

“Lâm Lôi, ngươi có quan hệ với bọn chúng sao? Sao ta lại không biết nhỉ, thôi đừng quản chuyện đó nữa, chỉ cần mình sống vui vẻ, còn chuyện sống chết của kẻ khác, ngươi quan tâm làm gì?."

Tính cách của Hi Tắc, chính là chỉ cần bản thân mình tiêu diêu tự tại.

“Cám ơn Hi Tắc đại nhân.” Thi Đặc Lặc mừng rỡ thốt lên.

Hi Tắc cười cười gật đầu. rồi sau đó nhìn về phía Ba Khắc năm huynh đệ: "để ta xem, rốt cục vì cái gì năm người các ngươi được Quang Minh giáo đình coi trọng?" ánh mắt Hi Tắc phủ lên thân thể Ba Khắc năm người.

Thân thể năm huynh đệ Ba Khắc thật sự rất bắt mắt, thân cao hai thước hai.Thân thể cường tráng một cách đáng sợ, quả thực giống năm con gấu.

“Năm người các ngươi tốt nhất đừng phản kháng” Thi Đặc Lặc đi tới, còn Tái Tư Lặc, Lâm Lôi vẫn muốn ngăn cản. Nhưng Thi Đặc Lặc chỉ là mục quang lãnh hiện, Tái Tư Lặc, Lâm Lôi đáy lòng chỉ có thể cười khổ.

Bọn họ làm thế nào có thể cản trở một thánh vực cường giả đỉnh phong đây.

Lâm Lôi vừa rồi sử dụng tử huyết nhuyễn kiếm ẩn núp sát khí, cùng với hắc ngọc trọng kiếm công kích, chỉ làm Thi Đặc Lặc bị thương ngoài da mà thôi.

“Lâm Lôi, lần này chuyện gì xảy ra đi nữa, năm huynh đệ chúng ta đều cảm ơn ngươi. Lão Đại 'Ba Khắc' nghẹn ngào nói.

“Năm cái gã nam tử thô tráng này” Tiếng nói của Hi Tắc vang lên.

Thi Đặc Lặc lập tức ứng tiếng: "Thật sự bọn chúng rất tráng kiện đó."

Hi Tắc nhìn Ba Khắc năm người, vẻ mặt dần dần thay đổi, sắc mặt dần dần trở lên âm trầm, sau đó hướng Ba Khắc năm huynh đệ,từng bước bước đi tới.

“Ngươi tới chỗ chúng ta làm gì?” Ba Khắc năm lão Tam trong năm huynh đệ 'Hắc Sa' gầm nhẹ.

“Tam đệ, không được vô lễ.” Ba Khắc gầm nhẹ một tiếng.

“Lão Đại.” Một tráng hán khác bất mãn nói.

Hi Tắc cứ thế trầm mặc nhìn năm huynh đệ, Thi Đặc Lặc kinh ngạc, thấp giọng dò hỏi: "Hi Tắc đại nhân, ngài đây là....?"

“Thi Đặc Lặc, ngươi có thể đi.” Hi Tắc lạnh nhạt nói.

“Vậy xin cáo từ, Hi Tắc đại nhân” Thi Đặc Lặc cung kính nói, rồi quay lại quát Ba Khắc năm huynh đệ, "các ngươi năm người, đi về phía trước."

“Ta nói ngươi lặn đi, bọn họ năm người lưu lại.” Hi Tắc giọng lạnh tanh nói.

Thi Đặc Lặc ngẩn người.

Bọn Lâm Lôi đều bị lời này làm cho ngẩn người ra, không hiểu.

“Hi Tắc đại nhân, ngài?” Thi Đặc Lặc giật mình nhìn Hi Tắc, Hi Tắc vừa mới đáp ứng để cho hắn mang đi năm huynh đệ này, tại sao vừa mới chớp mắt, lại thay đổi quyết định như vậy.

Hi Tắc vẻ mặt lạnh lẽo chưa từng có, lạnh lùng nhìn Thi Đặc Lặc: "Thi Đặc Lặc, ngươi nghe rõ ta nói rồi chứ, trở về nói cho hải đình tư. nếu sau này người của giáo đình, còn có ý định bắt năm huynh đệ bọn chúng, đừng trách ta Hi Tắc không lưu lại thể diện, trực tiếp tới huyết sát thánh đảo của các ngươi đó”

Thi Đặc Lặc nghe xong lời này chấn động.

“ngươi bây giờ biến đi, ta coi như sự tình không có phát sinh gì cả, nếu không …… Hi Tắc ánh mắt hàn quang lòe lòe, lập tức sát khí tràn ngập.

Hi Tắc vốn chính là sát thủ vua, am hiểu ám sát chi đạo.

Mà Hi Tắc của ngày hôm nay, chính là thần cấp cường giả.

một khi Hi Tắc quyết định đối phó quang minh giáo đình, chỉ cần tiến hành ám sát, sợ rằng hoàn toàn có thể không bị tổn thương tí gì đã có thể giết chết toàn bộ thánh vực cường giả của Quang Minh giáo đình.

Giáo đình vô luận như thế nào, cũng không dám đắc tội với một thần cấp cường giả, càng không dám đắc tội với một thần cấp cường giả am hiểu thuật ám sát.

“Vâng.” Thi Đặc Lặc trong lòng tràn đầy đau khổ.

Hắn đáy lòng cũng rất phẫn nộ, phẫn nộ Hi Tắc bá đạo, quá đáng. Nhưng Thi Đặc Lặc cũng hiểu được, đối phương là thần cấp cường giả, có tư cách nói được làm được, hắn cũng không dám tức giận phản kháng.

“Hi Tắc đại nhân, ta trước hết cáo từ.” Thi Đặc Lặc thi lễ, rồi sau đó hóa thành một ảo ảnh biến mất giữa đám đông.

Lâm Lôi, Tái Tư Lặc, Ba Khắc năm huynh đệ đều nghi hoặc nhìn Hi Tắc.

Hi Tắc lúc trước bộ dạng tiêu diêu tự tại, thân ngoại thế vật, nhưng mà như thế nào khi nhìn thấy Ba Khắc năm huynh đệ,lại trở nên nghiêm túc như vậy? Lâm Lôi đáy lòng cũng nghi hoặc phi thường.

Hi Tắc liếc nhìn đám người Lâm Lôi: "Mọi người trước tiên hãy theo ta rời khỏi chỗ này, chỗ này người xem không ít, với lại...ta đoán chừng có thánh vực cường giả cảm giác được sự ba động của cuộc chiến, sẽ sớm có mặt ở đây đó."

Chung quanh Đức Khoa quận thành, không có thánh vực cường giả.

Cường giả gần nhất cũng hơn một ngàn dặm, tuy vậy, khoảng cách ngàn dặm, thánh vực cường giả phi hành chỉ trong chốc lát.

Đám người Lâm Lôi đi theo Hi Tắc, rất nhanh rời khỏi chiến trường, trong đêm đã ra khỏi Đức Khoa thành, đi tới hoang sơn dã ngoại, Hi Tắc mới để cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi.

“Nghỉ qua đêm ở đây thôi”. Hi Tắc thán khí nói.

Vào lúc này, Hi Tắc không còn bộ dạng ung dung tự tại, mà lại có biểu tình tang thương, làm cho Lâm Lôi ở bên cạnh đoán rằng lão nhất định có chút quan hệ với năm huynh đệ đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.