Bàn Long

Chương 17: Q.2 - Chương 17: Học tập sanh nhai (Thượng)




Xuân qua thu tới, thoáng chốc Lâm Lôi ở tại Ân Tư Đặc Học viện cũng đã được hơn nửa năm rồi.

Sống tại nơi đây, Lâm Lôi như một kẻ lữ hành đói khát đang đi trên sa mạc, khát khao học tập các cơ sở tri thức của ma pháp sư. Trên phương diện Phong hệ ma pháp, nhận thức cùng thực lực của nó cũng không ngừng tăng tiến. Bên cạnh đó còn có Đức Lâm Kha Ốc Đặc thỉnh thoảng cũng đưa ra một số ý kiến của riêng mình.

Hôm nay, ánh nắng thật là đẹp.

Sau khi ăn xong bữa trưa, 4 huynh đệ của túc xá số 1987 đều vận một bộ lam sắc trường bào thường ngày. Trường bào này chính là trang phục chung do học viện phát. Bởi trường kỳ rèn luyện, vóc người thon dài của Lâm Lôi nổi rõ trên nền lam sắc trường bào, toát ra một thứ mị lực rất đặc thù. Cũng khó trách mấy vị tiểu cô nương của Phong hệ cứ sau mỗi khóa học lại thích thú xì xào bàn tán về anh chàng.

Lúc này, 4 huynh đệ vừa tản bộ vừa cùng đàm luận.

“Đúng rồi, Lâm Lôi, chiều nay chúng ta đi tham gia Tân sinh liên nghị hội, ngươi đi không?” Kiều Trì cười ha ha nói.

Cái gã Kiều Trì này là người vô cùng nhiệt huyết với các hoạt động quần chúng, hơn nữa lại rất chịu khó tìm hiểu tin tức, sở trường kết giao với các học viên. Mặc dù chỉ mới nhập học được có nửa năm, hắn ở trong đám một năm cấp tại Ân Tư Đặc Học viện đã được coi như một nhân vật phong vân rồi.

“Không đi.” Lâm Lôi trả lời rất dứt khoát.

“Ha ha, ta biết Lâm Lôi chắc chắn sẽ không tham gia mà.” Lôi Nặc ở bên cạnh cười to nói.

Da Lỗ khoác vai Lâm Lôi cảm thán than vãn: “Ta nói này Lâm Lôi, ngươi tu luyện đừng nên quá khắc khổ a, với tư chất của ngươi, chỉ cần cố gắng một chút thôi thì việc trong vòng 30 năm trở thành một lục cấp ma pháp sư tuyệt đối không có vấn đề gì, vậy thì ngươi cứ liều mạng để làm gì? Cần phải biết hưởng thụ nhân sinh a. Ở Liên nghị hội, những tiểu mỹ nữ khả ái chắc chắn là không ít đâu.”

“Đúng a, rất là đáng yêu.” Lôi Nặc cũng ở bên cạnh tròn xoe 2 mắt phụ họa.

Lâm Lôi bất đắc dĩ cười.

Lôi Nặc vốn là một thiếu niên thuần khiết, dưới sự “dìu dắt” của Da Lỗ đã ‘Ngộ Nhập Kỳ Đồ’ rồi.

“Da Lỗ, cái tên sắc quỷ ngươi đừng có lôi kéo ta, đúng rồi, ta nên đi tu luyện thôi. Mai là cuối tháng, ngày mai ta đi chơi với các ngươi cũng không muộn.” Lâm Lôi cười nói. Cuối mỗi tháng đều có 2 ngày, cũng chính là 2 ngày mà Lâm Lôi cho phép mình được nghỉ ngơi.

Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì đều biết tính khí của Lâm Lôi nên đều gật đầu.

Lâm Lôi bắt đầu tăng cước bộ, nhanh chóng chạy về hướng ngọn núi phía sau học viện. Cả Ân Tư Đặc Học viện đệ tử tính ra cũng đã có đến mấy ngàn người, đó là chưa kể đến những ma pháp sư tiến hành nghiên cứu thí nghiệm tại nơi đây cùng những nhân viên phục vụ. Tại đây thực sự là rất đông người.

Dọc đường đi cũng thấy không ít những học viên mặc lam y trường bào thường ngày.

“Hống…” Một tiếng gầm nhẹ vang lên.

Lâm Lôi theo tiếng gầm ngoảnh lại, đôi mắt không khỏi sáng lên: “Ma thú!”

Đám lông ở cổ bay phất phơ, làn da màu xanh bóng loáng, tứ chi tráng kiện rất mạnh mẽ, một đôi mắt lạnh lẽo tràn ngập dã tính ẩn chứa sự tàn nhẫn đặc thù của loài sói, những chiếc móng vuốt sắc lạnh lóe ra kim quang càng khiến cho người ta không khỏi phải ớn lạnh.

Ma thú ‘Phong Lang’.

Loài ma thú có tốc độ kinh khủng nhanh như gió.

Điều kinh khủng nhất khi đi trong Ma Thú sâm lâm chính là gặp phải một đám Phong lang. Một khi đụng phải, với tốc độ của chúng, có muốn trốn chạy cũng là điều vô cùng khó khăn.

Lúc này, trên cơ thể hùng tráng của Phong lang có một gã thanh niên tóc đen anh tuấn đang ngồi. Hắn đưa mắt nhìn quanh 4 phía, có vẻ rất là đắc ý với ma thú của mình.

“Đây chắc là học viên 5 năm cấp hoặc 6 năm cấp.” Lâm Lôi trong lòng phán đoán.

Tại Ân Tư Đặc Học viện, người có ma thú riêng đích xác là không ít. Trừ các ma pháp sư mà Ân Tư Đặc Học viện đặc biệt mời đến ra, thì còn có 1 số học viên 5 năm cấp, 6 năm cấp. Đám học viên này mua được Linh hồn khế ước quyển trục, thu phục ma thú đem làm tọa kỵ.

“Bất quá cũng chỉ là 1 ma thú thôi mà, làm gì mà kiêu ngạo vậy chứ.” Lâm Lôi chẳng buồn quan tâm đến cái vẻ đắc ý của gã thanh niên tóc đen kia.

Ra khỏi cửa sau học viện, đi về phía sau núi.

Ân Tư Đặc Học viện phía sau núi vô cùng rộng lớn. Đã từ rất lâu rồi, phía sau núi này không còn thấy xuất hiện ma thú nữa. Có lẽ là toàn bộ đám ma thú ở đây đều đã bị các ma pháp sư của học viện đem giết sạch sẽ rồi. Cho tới bây giờ, tại nơi đây chỉ còn sót lại một ít dã thú bình thường.

Vừa tiến vào vùng rừng núi, Lâm Lôi toàn thân tốc độ đột nhiên nhanh vụt lên.

Phong hệ phụ trợ ma pháp ‘Cực tốc’ bỗng nhiên thi triển ra. Lâm Lôi toàn thân nhẹ nhàng như một chiếc lá rơi, linh xảo len lỏi xuyên qua núi rừng, đại khái là chạy được chừng vài dặm, Lâm Lôi đã đạt được mục đích do chính mình đề ra, tới một khoảng đất trống gần khe nước.

“Chi chi…” Bối Bối kêu loạn cả lên với Lâm Lôi.

Lâm Lôi nhắc nhở: “Lại muốn ra ngoài chơi phải không? Được, nhưng không được chạy ra ngoài quá xa đâu đấy.” Lâm Lôi rất yên tâm về Bối Bối, nên cho phép nó đi chơi một lúc. Hiện tại mặc dù thân thể nó không lớn thêm, vẫn dài 20 ly thước y như cũ, nhưng tốc độ thì lại siêu nhanh.

“Ma pháp sư? Nếu là bát cấp, cửu cấp chiến sĩ thì mới có thể bắt được tiểu Ảnh thử, còn nếu là ma pháp sư thì chỉ trừ phi là Thánh vực ma pháp sư.” Lâm Lôi hiểu rất rõ thể chất của ma pháp sư.

Tiểu Ảnh thử ‘Bối Bối’ thoắt cái đã biến vào trong núi rừng.

Một đạo mây khói bay ra, biến thành Đức Lâm Kha Ốc Đặc. Ông ta chăm chú nhìn Lâm Lôi: “Lâm Lôi, hôm nay có chuyện gì vậy? Thông thường chẳng phải đều Minh tường rèn luyện không hề để ý đến lão nhân này hay sao? Bây giờ sao lại tìm ta vậy? Ta vừa chợp mắt được một lúc, ài, bị ngươi phá hỏng mất giấc mộng đẹp.”

Lâm Lôi bĩu môi.

Đức Lâm gia gia, đừng thấy ông ta là một Thánh vực ma đạo sư, chỉ cần qua một thời gian tiếp xúc thì sẽ biết ngay bề ngoài thì thân thiết hiền lành, nhưng nội tâm thì chẳng khác nào một đứa trẻ nhỏ vậy.

“Đức Lâm gia gia, ta hiện tại cảm thấy mình đã đạt đến cảnh giới của nhị cấp ma pháp sư, ta muốn người giúp ta thử kiểm tra lại xem.” Lâm Lôi lúc này mới đề xuất mục đích.

“Nhị cấp ma pháp sư?”

Đức Lâm Kha Ốc Đặc cảm thấy thú vị bèn tính toán một chút: “Ồ, từ khi ngươi theo ta bắt đầu học tập ma pháp, mới đi được có một năm rưỡi, ừ, ngươi thử sử dụng sơ cấp ma pháp ‘Toái Liệt Chi Thạch’ để ta xem xem ngươi có thể đạt tới cực hạn nào rồi, biết không hả?”

Toái liệt chi thạch, đây được xem như một loại ma pháp có tính phát triển.

Tại Địa hệ nhất cấp ma pháp, cấm kỵ ma pháp ‘Toái Liệt Chi Thạch’ được gọi là ‘Toái Liệt Chi Thạch’, còn sau này thì có tên gọi là… ‘Vẫn Thạch Thiên Hàng’. Nếu Địa hệ ma pháp sư thực lực gia tăng thì uy lực của ‘Toái Liệt Chi Thạch’ tự nhiên cũng gia tăng theo.

“Vâng, Đức Lâm gia gia.”

Lâm Lôi lập tức niệm ra những ma pháp chú ngữ, những chú ngữ trong miệng đó được Lâm Lôi niệm thuần thục tới mức chẳng cần nghĩ trong đầu cũng có thể niệm ra được. Theo ma pháp chú ngữ được niệm ra, Lâm Lôi cảm thấy toàn bộ linh hồn mình cũng tiến vào một dạng trạng thái đặc thù.

Từ trong miệng, Địa hệ Ma pháp lực lập tức bắt đầu được khởi động, nguyên tố trong thiên địa cũng đã bị hấp dẫn.

Đột nhiên đất xung quanh bỗng nứt ra.

Chỉ thấy 5 tảng đá cỡ to bằng cái đầu bay thẳng lên, sau đó lơ lửng trên đỉnh đầu Lâm Lôi. 5 tảng đá này mặt ngoài đều có thổ hoàng quang mang vờn quanh. Đột nhiên đôi mắt Lâm Lôi lóe sáng, miệng quát khẽ 1 tiếng, 5 tảng đá liền nhắm về phía xa cùng lao tới, gây ra một trận kình phong.

“Ầm!”

5 khối đá có thổ hoàng quang mang bao quanh đồng thời nện thẳng vào những nhánh trên gốc của một cây cổ thụ, thân cây rung mạnh nhưng vẫn y nguyên không hề gãy đổ, rốt cuộc là cả 5 tảng đá cùng rớt xuống đất.

“Ừ, không sai đâu.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc mắt sáng lên. “Có thể đồng thời khống chế được 5 khối đá vỡ vụn, tốc độ phi hành cũng rất chính xác, đích thị là thực lực của nhị cấp ma pháp sư.” Biểu hiện vừa rồi của Lâm Lôi, Đức Lâm Kha Ốc Đặc rất hài lòng.

Lâm Lôi trên mặt cũng không khỏi nở nụ cười rạng rỡ.

Khoảng cách tới mục tiêu vậy là đã gần lại thêm 1 chút.

Khi Lâm Lôi đi, những lời phụ thân từng nói nó vĩnh viễn không thể quên được: “Nếu con không đoạt được về, ta dẫu có chết cũng sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho con.” Những lời này cứ phảng phất tựa như 1 lưỡi đao gắn chặt trên trái tim Lâm Lôi, mọi nơi mọi lúc đều cứa vào lòng nó.

Tuy nhiên ngay lúc đó, Đức Lâm Kha Ốc Đặc lại cười ha ha mà nói: “Tuy nhiên Lâm Lôi ngươi phải biết rằng, nhị cấp ma pháp sư vẫn chưa là cái gì. Dựa theo sự phân cấp của ma pháp sư, nhất cấp hay nhị cấp thì đều là sơ cấp, tam cấp tứ cấp mới là trung cấp, ngũ cấp lục cấp là cao cấp. Còn thất cấp ma pháp sư thì được gọi là ‘Đại Ma Pháp Sư’, bát cấp ma pháp sư được xưng tụng là ‘Ma Đạo Sư’, cửu cấp ma pháp sư được gọi là ‘Đại Ma Đạo Sư’. Từ thất cấp đến cửu cấp mới là lợi hại nhất. Con đường mà ngươi phải đi vẫn còn xa lắm.”

“Ta biết.” Lâm Lôi gật gật đầu.

“Ừ, ngươi tự mình tu luyện cho tốt.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc dứt lời lại bay vào Bàn Long chi giới.

Lâm Lôi tạm gác lại niềm hưng phấn đạt đến nhị cấp ma pháp sư, bình tĩnh ngồi xuống đất bắt đầu tiến hành Minh tường. Cường giả chính là phải từ nhỏ từng bước một dựa vào nỗ lực tích lũy mới có thể đạt được.

Tại một nơi cách chỗ Lâm Lôi đại khái chừng 2, 3 dặm.

Phong hệ ma pháp sư phụ của Lâm Lôi, lục cấp ma pháp sư Đặc Lôi lúc này bỗng nhíu mày: “Ủa? Địa hệ ma pháp ‘Toái Liệt Chi Thạch’? Nhìn uy lực thì hẳn là trình độ của nhị cấp ma pháp sư. Sơ cấp ma pháp sư lại chạy ra sau núi để tu luyện? Là ai nhỉ?”

Đặc Lôi vừa rồi trong lúc thi triển Phong hệ ma pháp ‘Tham Tri Chi Phong’ thì vừa vặn cảm ứng được ba động của ma pháp do Lâm Lôi thi triển cách đó 2, 3 dặm.

Từ ma pháp ba động, Đặc Lôi có thể phán đoán được về ma pháp.

Hắn tò mò tìm đi về hướng đó. Với thực lực lục cấp ma pháp sư của Đặc Lôi, thi triển ra phụ trợ ma pháp ‘Cực Tốc’ thì Lâm Lôi sao có thể so sánh được. Chỉ thấy Đặc Lôi tựa như 1 đám mây, khinh xảo cực tốc phiêu đãng giữa núi rừng.

Chỉ trong chốc lát, Đặc Lôi đã xuất hiện tại khoảng bên ngoài cách Lâm Lôi chừng trăm thước.

Đứng bên một gốc cây đại thụ, Đặc Lôi quan sát Lâm Lôi ở phía xa xa.

“Lại là nó?”

Đặc Lôi đương nhiên là nhận ra đệ tử của mình. “Tên tiểu tử tên là Lâm Lôi này tại khóa đường chẳng bao giờ thấy lên tiếng, trong lúc tiến hành thử nghiệm ma pháp, khi những người khác đều thi triển thử ma pháp thì nó đều đứng ở đằng xa, tới tận bây giờ vẫn không biểu hiện thực lực… Lâm Lôi tiểu tử này hóa ra lại là một nhị cấp ma pháp sư rồi, ta nhớ rõ nó chính là tân đệ tử mà. Không ngờ rằng lại là một thiên tài.”

Lương Lôi đương nhiên là không muốn khoe khoang ma pháp, cho nên tại khóa đường khi sư phụ để các đệ tử thi triển thử ma pháp, nó luôn chỉ đứng một bên để nhìn.

Không tham gia các hoạt động tập thể khiến Lâm Lôi trở nên thần bí. Đó là điều mà tất cả các học viên khác đều công nhận.

“Ha ha, trong đám đệ tử của ta lại có một thiên tài như vậy, lần này trong cuộc thi đấu thường niên, ta nhất định sẽ được thưởng chút kim tệ rồi.” Trên mặt Đặc Lôi nở ra một nụ cười sáng lạn. Mà lúc này khi đã tiến vào Minh tường trạng thái, Lâm Lôi căn bản không thể cảm nhận được sự tồn tại của Đặc Lôi ở cách đó hơn trăm trượng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.