Bàn Long

Chương 7: Q.3 - Chương 7: Lộ đồ (Thượng)




Ngày 5 tháng 6 cuối cùng đã đến

Sáng hôm đó, sau khi từ biệt ba hảo huynh đệ, Lâm Lôi lưng đeo túi da tiến bước thẳng trên con đường đi vào Ma Thú sơn mạch

“Chít chít …” tiểu Ảnh thử ngồi trên vai Lâm Lôi vui sướng kêu loạn cả lên.

“Lão Đại, cuối cùng chúng ta cũng xuất phát đi Ma Thú sơn mạch, ha ha, ta hứng thú quá”. Tiếng nói tiểu Ảnh thử vang lên trong lòng Lâm Lôi, Lâm Lôi cũng mỉm cười, lúc này Đức Lâm Kha Ốc Đặc râu tóc bạc phơ trong bộ trường bào màu trắng cũng đi bên cạnh Lâm Lôi.

Ông ta nhắc nhở: “Lâm Lôi, một thân một mình nhất định phải thật cẩn thận, nói không chừng dễ gặp đạo tặc lắm.”

“Ta biết rồi, Đức Lâm gia gia.” Lâm Lôi cười đáp.

Đi một mình ở bên ngoài, trên tất cả phương diện đều cần phải chú ý mọi sự việc, Đức Lâm gia gia dặn đi dặn lại nhiều lần. Lúc này, Lâm Lôi trên người mặc một chiếc quần dài ma bố cùng chiếc áo cộc tay. Thân hình phô ra, nhìn từ ngoài vào thật không khác gì một chiến sĩ cả.

Căn cứ theo lời Đức Lâm Kha Ốc Đặc nói, tại trung tâm Ma Thú sơn mạch mà mặc ma pháp sư trường bào là thất sách, phải mặc như hiện tại mới tốt.

Tốc độ Lâm Lôi quả thật rất nhanh cho dù đường từ Ân Tư Đặc Học viện đến Ma Thú sơn mạch là tương đối khó đi. Có thể do hắn có thực lực tương đương một tứ cấp chiến sĩ nên một giờ có thể đi được bốn mươi dặm đường.

Lúc này phía trước Lâm Lôi bất chợt xuất hiện ba bóng người.

“A?” Ánh mắt Lâm Lôi chợt hướng về một người trong số đó.

Bởi vì người đó khoác trên người một bộ trường bào đặc trưng chỉ có thể là được may tại Ân Tư Đặc Học viện. Hai trong ba người còn lại, một người vóc dáng to khoẻ vác trên vai một thanh đại đao, trong khi người còn lại thì gầy ốm, lưng đeo một thanh đoản kiếm.

Tên thanh niên gầy ốm cảnh giác quay đầu nhìn về phía Lâm Lôi.

Lâm Lôi cũng không muốn chạm mặt ba người, tăng tốc chuẩn bị vượt qua ba người họ mà đi tiếp.

“Lâm Lôi, là ngươi?” Đột nhiên một đạo âm thanh vang lên.

Lâm Lôi nghi hoặc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tên mặc trường bào của Ân Tư Đặc Học viện cười la lên “Lâm Lôi, ta là Đức Sa Đặc, có nhớ ta không?”

“Đức Sa Đặc, là ngươi?” Lâm Lôi dừng lại.

Lâm Lôi nhận ra người này.

Đức Sa Đặc cũng giống như hắn, đều là học viên ngũ cấp Phong hệ, hai người mặc dù không tính là thâm giao nhưng dù sao cũng đều là học viên cùng ban.

Đức Sa Đặc bèn dắt theo hai chiến sĩ cùng đi tới, nhiệt tình nói: “Lâm Lôi, thực không nghĩ là ngươi, một thân ma pháp sư lại mặc trang phục như thế, ta thiếu chút nữa là không nhận ra được ngươi a. Nhìn tiểu Ảnh thử trên vai ngươi, ta cẩn thận chú ý một chút nên mới nhận ra được”.

“Tạp Ngoã, Mã Đặc, để ta giới thiệu một chút, vị này là học viên của Ân Tư Đặc Học viện chúng ta, được coi là một trong hai vị siêu cấp thiên tài của học viện, Lâm Lôi, năm nay mới 15 tuổi đã trở thành ngũ cấp ma pháp sư rồi” Đức Sa Đặc nhiệt tình đứng ra giới thiệu.

Tạp Ngoã chính là thanh niên cường tráng, so với một con gấu có lẽ cũng phải cường tráng tương đương, Mã Đặc còn lại là chiến sĩ gầy ốm.

“Ân Tư Đặc học viện lưỡng đại siêu cấp thiên tài, ta cũng đã nghe Đức Sa Đặc từng nói qua, không nghĩ hôm nay lại có thể may mắn được gặp mặt”. Mã Đặc vô cùng lễ phép nói. Tạp Ngoã thì chớp đôi mắt trâu bò kinh ngạc thốt: “Ngươi là ma pháp sư? Sao ta nhìn ngươi lại chẳng thấy khác một chiến sĩ là bao?”

Lâm Lôi không có nhiều lời, dò hỏi: “Các ngươi cũng là tiến vào Ma Thú sơn mạch?”

Đức Sa Đặc gật đầu đáp: “Đúng vậy, Tạp Ngoã cùng Mã Đặc năm ngoái đã theo ta ra ngoài thí luyện qua, phối hợp rất ăn ý. Năm nay chúng ta chuẩn bị tiến vào bên rìa Ma Thú sơn mạch thăm dò. Lâm Lôi, ngươi cũng nên đi cùng chúng ta thôi, đi cùng nhau sẽ an toàn hơn”

Lâm Lôi gật đầu.

“Tạm thời đi cùng bọn họ, Đức Sa Đặc hắn cùng mình là đồng môn, ngẫm có thể tin tưởng được, khi nào vào tới Ma Thú sơn mạch ta tách ra khỏi bọn họ cũng được.” Quyết định như vậy, Lâm Lôi liền cùng Đức Sa Đặc ba người cùng nhau hướng về Ma Thú sơn mạch đi tới.

Tiến trình cả bốn người tốc độ cực nhanh.

Cho dù thân thể tố chất kém cỏi nhất là Đức Sa Đặc cũng có thể mượn lực ma pháp “Cực Tốc” thi triển mà đi, đoàn người tốc độ tiến nhanh trên con đường hoang mạc.

Tạp Ngoã lớn tiếng nói: “Lâm Lôi, nếu ngươi gia nhập bọn ta, chúng ta thành ra có hai ngũ cấp ma pháp sư, đến lúc đó chúng ta bốn người liên thủ có thể hạ sát được lục cấp ma thú, ma tinh hạch của lục cấp ma thú giá trị có thể đến một ngàn kim tệ, giết được nhiều nhiều thì chi phí sinh hoạt trăm năm không có gì đáng lo nghĩ cả.”

Một người bình thường sinh sống, một năm sinh hoạt phí chừng mười kim tệ tuyệt đối là đủ.

Một ngàn kim tệ, đó đích thực là một khoản tài phú khổng lồ.

Lâm Lôi trong lòng chợt động, trong đầu nhớ lại tại Ân Tư Đặc thư viện đã tìm thấy một bộ sách có liên quan đến ma thú, bộ sách cũng giới thiệu đến nguồn năng lượng trung tâm của ma thú – ma tinh hạch.

“Nói đến ma tinh hạch, chỉ có tam cấp ma thú hoặc ma thú cấp cao hơn từ trong não ngưng kết mới có thể hình thành. Bất quá, từ lục cấp ma thú trở lại, giá cả không được cao, e rằng còn thua giá trị thạch điêu của ta.” Lâm Lôi trong lòng thầm nghĩ.

Lục cấp ma tinh hạch bình thường chỉ đạt mức một ngàn kim tệ mà thôi.

Mà dựa theo Đức Lâm Kha Ốc Đặc phán đoán, một bức thạch điêu Lâm Lôi chế tác tuyệt đối có thể có tư cách cùng Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán cao thủ so bì, giá trị đương nhiên đạt tới hàng ngàn kim tệ. So với việc chém giết lục cấp ma thú, mức độ khó khăn, nguy hiểm có thể nói là hơn rất nhiều so với việc chế tác ra một bức thạch điêu.

“Đến Ma Thú sơn mạch, cái chính là để rèn luyện bản thân. Ma tinh hạch bất quá là thuận tay thu hoạch mà thôi.” Lâm Lôi trong lòng thầm nghĩ, đồng thời nhìn về phía ba người còn lại.

Đức Sa Đặc ba người thảo luận vô cùng sôi nổi, hiển nhiên đối với ma tinh hạch có phần chờ mong vô cùng.

“Tam cấp, tứ cấp, ngũ cấp ma tinh hạch của ma thú giá trị hoàn toàn không cao, lục cấp cũng chỉ một ngàn kim tệ.” Đức Sa Đặc lắc đầu nói tiếp: “Nếu chúng ta có thể giết được một thất cấp ma thú, đó mới thực sự là phát tài.” Nói đến đây, hai mắt Đức Sa Đặc cũng bừng sáng.

Cũng giống như loài người từ lục cấp ma pháp sư lên thất cấp ma pháp sư là một bước tiến dài, từ một lục cấp ma thú trở thành một thất cấp ma thú thực lực cũng là một bước nhảy vọt.

Một ma tinh hạch của thất cấp ma thú giá trị lên đến vài vạn kim tệ.

Chỉ cần hạ sát một con, thật sự ở tại quê nhà có thể trở thành một đại phú hào, sống cả đời không cần lo lắng.

“Thất cấp ma thú? Với thực lực của bốn người chúng ta, e là chỉ có con đường chết.” Lâm Lôi lơ đãng nói.

Đối với thất cấp ma thú Tấn Mãnh Long, Lâm Lôi đã từng nhìn thấy qua, thực lực phòng ngự kinh người e rằng như Lâm Lôi hiện tại cũng khó có thể phá vỡ được. Phá vỡ lực phòng ngự còn không nổi mà còn nghĩ đến chuyện giết nó sao? Sao có khả năng như vậy được?

Trong ba người, người tinh minh nhất như Mã Đặc cũng gật đầu nói: “Bốn người chúng ta nếu gặp một lục cấp ma thú, thắng hay không cũng là điều khó nói, nếu chiến đấu với thất cấp ma thú thì tuyệt đối là chết chắc”

“Ta cũng chỉ là nói cho vui mà thôi.” Tạp Ngoã sờ sờ đầu mấp máy môi nói.

Bốn người nói chuyện phiếm rôm rả. Phía sau xa xa bốn người khoảng hơn một trăm thước giữa núi rừng, một gã nam tử khoác trên người bộ đồ xanh biếc, mặt cũng trát đầy một màu xanh, tay cầm một cây phục hợp cường lực trường cung lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đoàn người Lâm Lôi.

Tên nam tử này môi mấp máy không ngừng, tựa hồ như là đang niệm ma pháp chú ngữ.

Đồng thời trường cung cũng trong tư thế được kéo căng lên, rồi đột nhiên một mũi tên cực nhanh bắn ra, trên đầu mũi tên ẩn hiện một thứ ánh sáng xanh lóng lánh. Mũi tên bắn ra với một tốc độ cực kỳ kinh khủng, xé toạc không khí, phá nát không gian, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách hơn trăm thước.

Lâm Lôi đang nói chuyện với Đức Sa Đặc, trong thoáng chốc, toàn thân chợt nổi da gà lạnh ngắt, tim đập nhanh dồn dập.

“Nguy hiểm!”

Lâm Lôi né sang bên cạnh cực nhanh. “Phập!…” Mũi tên nhanh như một tia chớp từ phía sau bắn thủng trường bào Ân Tư Đặc Học viện của Đức Sa Đặc, mũi tên xuyên qua người Đức Sa Đặc từ sau ra trước tạo thành một lỗ thủng, dư lực còn lao tới trước mấy chục thước phía trước rồi mới rơi xuống.

Đức Sa Đặc tay bụm yết hầu, hai mắt mở trừng trừng, trong miệng phát ra những thanh âm không rõ ràng, máu tươi không ngừng từ lỗ thủng ở yết hầu chảy ra.

“A, a ……” Trong ánh mắt Đức Sa Đặc toát lên có lúc là một chút khát vọng sự sống, có khi lại là một nỗi sợ hãi vô tận, tất cả theo máu tươi từ lỗ thủng ở yết hầu chảy xuống, gần như trong chốc lát đôi mắt hắn hoàn toàn trở nên ảm đạm, cả người vô lực đổ ập xuống.

Lâm Lôi, Tạp Ngoã, Mã Đặc ba người nhanh chóng chạy trốn vào giữa lùm cỏ rậm rạp, kinh hãi nhìn lại phía sau.

(Hết chương 7)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.