Bàn Long

Chương 19: Q.9 - Chương 19: Lựa chọn




“Vị diện Giám thủ giả?”

Nghe thấy danh tự này, trong lòng Lâm Lôi đã có chút minh bạch. Giám thủ, Giám khán, nghĩa là giữ nhà vậy. Khó trách Hoắc Đan này có thực lực đáng sợ như vậy.

“Lâm Lôi, ngươi vẫn chưa trả lời, có muốn đi đến vị diện nào hay không?” Hoắc Đan thúc dục nói.

Thánh vực cường giả có muốn đi đến vị diện cao hơn hay không, đều là do tự mình quyết định. Vị diện giám thủ giả chỉ có nhiệm vụ nói cho đối phương biết việc này mà thôi.

Lâm Lôi ngược lại rất tỉnh táo.

“Hoắc Đan tiên sinh, nói thật, ta đối với các vị diện khác hầu như một chút cũng chẳng biết gì, không biết ngươi có thể nói lại cho ta biết không?” Lâm Lôi khiêm nhường hỏi.

Kỳ thật Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng biết sự tồn tại của Vị diện Giám thủ giả, chỉ vì lúc đó thực lực của Lâm Lôi còn quá yếu, Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng không phải vội vã nói cho Lâm Lôi biết. Bất quá, đúng là chuyện về Tứ đại Chí cao vị diện thì Đức Lâm Kha Ốc Đặc có nói qua.

“Vật chất vị diện như Ngọc Lan vị diện này thật nhiều vô cùng. Vật chất vị diện loại này đều gần giống nhau, chỉ có điều, có vật chất vị diện thì ma thú là chính, hoặc là một chủng loại nào đó của nó là chính, còn ở vị diện này thì loài người là chính… còn về bản chất của vị diện thì đều giống nhau, không có gì khác”. Hoắc Đan liền đem những nội dung tri thức căn bản nhất tại Chí cao vị diện nói ra.

“Trên vật chất vị diện một chút, là Tứ đại Chí cao vị diện và Thất Đại thần vị diện”. Hoắc Đan cười nói : “Như Thất Đại thần vị diện, là do Thất đại Nguyên tố Chủ thần sáng tạo, còn Tứ đại Chí cao vị diện là do Tứ đại Chí cao thần sáng tạo.”

Lâm Lôi gật gật đầu.

“Thất Đại thần vị diện cùng với Tứ đại Chí cao vị diện. Có gì khác nhau?” Lâm Lôi lại hỏi tới.

Hoắc Đan cười xòa một tiếng, nói: “Thất Đại thần vị diện, phân biệt là Địa, Hỏa, Thủy, Phong, Lôi điện, Quang minh, Hắc ám Thất Đại thần vị diện. Ví dụ như ngươi tu luyện theo hướng lĩnh ngộ địa hệ pháp tắc, nếu tiến vào Đại Địa Thần vị diện tu luyện thì thành tựu thu được sẽ gấp bội”.

“Nhưng mà, Thất Đại thần vị diện lại không bằng được Tứ đại Chí cao vị diện. Ngươi nếu tiến vào Tứ đại Chí cao vị diện mới đúng là tốt”. Hoắc Đan lại dụ dỗ. “Lâm Lôi, ngươi phải biết rằng Chí cao vị diện là do Chí cao thần sáng tạo. Tứ đại Chí cao thần, có thể nói là Chủ thần cao nhất tồn tại.”

“Chí cao thần? Có người có thể tu luyện thành Chí cao thần sao?” Lâm Lôi đột nhiên hỏi dò.

Hoắc Đan ngạc nhiên nhìn Lâm Lôi.

“Ha ha… “ Hoắc Đan cười to, như thể nghe được lời nói không thể buồn cười hơn.

Lâm Lôi nhìn Hoắc Đan nghi hoặc.

“Lâm Lôi, xem ra ngươi thật sự không biết a”. Hoắc Đan cười nói, “căn bản là ngươi không biết, Chí cao thần này, căn bản không phải là người tu luyện thành được. Ta nói cho ngươi nhé, ví như các chủ thần, mỗi một chủng tộc đều có cơ hội để tu luyện thành chủ thần, chỉ là xác suất rất thấp, rất thấp… “

“Thấp thế nào?” Lâm Lôi hỏi tới.

“Lấy một ví dụ, trong một ức vị thần bình thường, cũng không nhất thiết là có được một vị chủ thần”. Hoắc Đan cười nói, “tỷ như trong Quang minh thần vị diện, Hạ vị thần, trung vị thần, thượng vị thần đều rất nhiều. Nhưng trải qua ngàn vạn năm, trong số bọn họ cũng rất khó có thể xuất hiện một vị chủ thần.”

Sắc mặt Lâm Lôi trầm lại.

“Hạ vị thần, trung vị thần, thượng vị thần?” Lâm Lôi nhướng mày nhìn Hoắc Đan vẻ nghi hoặc.

Lúc trước, Đức Lâm gia gia cũng chỉ là nói qua về thần, chứ chưa nói đến những thứ khác.

“Đương nhiên, thần cũng có cách phân chia cấp bậc của thần”. Hoắc Đan nghiêm nét mặt nói. “Nếu như lĩnh ngộ pháp tắc của ngươi đạt tới một trình độ nhất định, được chính Nguyên tố pháp tắc thừa nhận, tự nhiên sẽ có được thần cách phủ xuống, lúc đó ngươi đã thành thần rồi. Nhưng đó chỉ là mới bắt đầu, chỉ mới là hạ vị thần mà thôi. Tùy theo sự gia tăng lĩnh ngộ của ngươi… đạt đến một giới hạn nhất định, liền bước vào cảnh giới trung vị thần.”

Lúc này Lâm Lôi mới hiểu được.

“Vũ Thần là thần cấp bậc nào?” Lâm Lôi tò mò hỏi dò.

Hoắc Đan không chút tức giận, liếc nhìn Lâm Lôi một cái, cười nói: “Nể mặt giao tình với tổ tiên ngươi trước đây, ta nói cho ngươi biết, Vũ Thần… bất quá cũng chỉ là hạ vị thần mà thôi.”

“Hạ vị thần?” Hai mắt Lâm Lôi giật giật.

Trời ạ, Vũ Thần hơn năm ngàn năm trước đã tiến vào thần cấp rồi, lại có thiên phú, bây giờ hẳn phải là rất đáng sợ, như thế nào mà lại chỉ là hạ vị thần?

“Ha ha, Lâm Lôi, ngươi tưởng rằng từ hạ vị thần đến trung vị thần rất dễ dàng sao?” Hoắc Đan lắc đầu nói.

“Nhưng Vũ Thần từ hơn năm ngàn năm trước đã là hạ vị thần rồi”. Lâm Lôi nói ngay lập tức.

“Khi đó, hắn đúng là hạ vị thần. Nhưng mà cùng là hạ vị thần thì chênh lệch cũng là rất lớn. Giả như lĩnh ngộ nguyên tố pháp tắc được một phần trăm, thì là hạ vị thần, còn lĩnh ngộ nguyên tố pháp tắc được một phần mười thì mới là trung vị thần. Tức là nếu hắn lĩnh ngộ được chín phần trăm rồi, thì cũng vẫn là hạ vị thần như trước thôi. Ngươi nói xem, lĩnh ngộ một phần trăm và lĩnh ngộ chín phần trăm, có giống nhau không? Mặc dù bọn họ đều là hạ vị thần!” Hoắc Đan giải thích một cách đơn giản.

Lâm Lôi bỗng phát hoảng trong lòng.

“Lâm Lôi, đừng tham lam quá. Trên con đường của thần, mỗi một bước đi tới đều cực kỳ khó khăn. Trong Tứ đại Chí cao vị diện, mười vạn, trăm vạn năm trôi qua mà không thể từ hạ vị thần đạt tới trung vị thần nhiều không kể xiết.”

Hoắc Đan cảm khái nói: “Chủ thần phía trên chúng thần, chính là vô địch rồi.”

“Không phải còn có Chí cao thần sao?” Lâm Lôi nói ngay.

“Chí cao thần?” Hoắc Đan chợt bật cười ha hả, “không phải vừa rồi ngươi mới hỏi ta là con người có thể tu luyện đến Chí cao thần không hay sao, giờ ta nói cho ngươi biết…”

“Chí cao thần…” Hoắc Đan cười dài nhìn Lâm Lôi nói, “ Lâm Lôi, Chí cao thần tuyệt không phải do người tu luyện mà thành, bọn họ không có giới tính, thậm chí không có cả thân thể.”

“A?” Lâm Lôi giật mình nhìn Hoắc Đan.

“Tứ đại Chí cao thần, bọn họ thật ra là do Tứ đại chí cao quy tắc biến ảo mà thành. Chính bản thân họ là quy tắc vận hành của vô số vị diện. Tử Vong Chí cao thần, chính là quy tắc tử vong, Hủy Diệt Chí cao thần, chính là quy tắc hủy diệt, Vận Mệnh Chí cao thần, chính là quy tắc vận mệnh, Tánh Mạng Chí cao thần,chính là quy tắc tánh mạng!”

Hoắc Đan nhìn Lâm Lôi cười, nói: “Ngươi nói xem, có thể tu luyện thành Chí cao thần không?”

Lâm Lôi đã hiểu ra.

Tứ đại Chí cao thần, căn bản vốn là một bộ phận của thiên địa của các vị diện. Bản thân họ chính là “thiên”, chính là “địa”… họ tuyệt đối vượt lên trên tất cả sinh linh.

Bản thân họ là quy tắc.

“Bản thân Chí cao thần là quy tắc. Bọn họ không có thứ cảm tình như ái, hận, tình, thù. Bọn họ rất lạnh nhạt, ngươi có chửi mắng Chí cao thần, Chí cao thần cũng không để ý tới, ngươi lấy lòng Chí cao thần, Chí cao thần cũng không ban thưởng cho ngươi.

Nhưng… nếu ngươi muốn phá hỏng sự vận hành của vị diện, Chí cao thần sẽ trừng phạt ngươi ngay lập tức.”

Lâm Lôi nở một nụ cười.

Chí cao thần, tuy bọn họ tồn tại, nhưng chỉ cần quy tắc của họ vẫn biến ảo, họ căn bản không để ý đến chuyện gì.

“Mắng Chí cao thần? Có người dám mắng Chí cao thần sao?” Lâm Lôi cười, hỏi.

Hoắc Đan ngạc nhiên, vừa cười vừa mắng: “Ta chỉ là nói như vậy thôi, cho dù ta sống trong Địa Ngục nhiều năm như vậy nhưng vẫn không nghe nói qua Chí cao thần hiện thân. Ngươi bay giờ chỉ cần biết rằng vô địch tối cường giả chính là chủ thần. Ý muốn của Chủ thần là không thể chống cự.”

Lâm Lôi gật đâu tỏ vẻ đã hiểu được.

“Lâm Lôi, Thất Đại thần vị diện, chỉ có tu luyện theo đúng loại nguyên tố pháp tắc đó mới có lợi. Còn Tứ đại Chí cao vị diện thì lại khác. Không cần biết ngươi tu luyện loại pháp tắc nào, khi tu luyện tại Tứ đại Chí cao vị diện thì tốc độ tu luyện so với Thất Đại thần vị diện đều hơn nhiều”. Hoắc Đan dụ hoặc nói, “ cho nên, Tứ đại Chí cao vị diện mới chính là lựa chọn tốt nhất.”

Tứ đại Chí cao vị diện – Thiên giới, Minh giới, Địa ngục giới, Tánh mạng giới.

“Lâm Lôi, tiền bối trong gia tộc ngươi đều đến Địa Ngục giới, chi bằng ngươi cũng đi Địa Ngục đi”. Hoắc Đan lại nói tiếp. (má ơi, thằng ông nụi này cứ kêu đi Địa Ngục quoài)

Đi ư?

Lâm Lôi trong lòng đã sớm có quyết định rồi. Trong Địa Ngục giới chỉ có các tiền bối trong gia tộc chưa gặp bao giờ, liệu có đáng không? Mà tại Ngọc Lan đại lục này, còn có đệ đệ của mình Ốc Đốn, còn có hảo huynh đệ Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì, lại có rất nhiều hảo bằng hữu, hảo huynh đệ khác như năm huynh đệ Ba Khắc, như bọn Chiêm Ni.(hình như sót một em ^_^ . ND)

Huống chi, còn…

Bản thân còn có một mục tiêu – nhổ tận gốc Quang Minh giáo đình!

Hoắc Đan thấy Lâm Lôi trù trừ, lại tiếp tục dụ dỗ, nói: “Lâm Lôi, trong Địa Ngục có rất nhiều chủng tộc, có rất nhiều loại chủng tộc rất lợi hại, rất cường đại cùng rất nhiều loại công kích kỳ lạ. Đến đó tu luyện mới thật kích thích a.”(không có mỹ nhân a >.

“Không được .”

Lâm Lôi lắc đầu cười, nói: “Hoắc Đan tiên sinh, cám ơn ngươi đã nói với ta nhiều việc như vậy, nhưng ta bây giờ hãy còn trẻ, lại chưa kết hôn . Ta cũng không muốn vội đi như vậy.”(đó, thấy chưa, biết ngay mà! ND)

Hoắc Đan nghe Lâm Lôi nói vậy, chỉ có thể gật đầu mà chẳng biết nói làm sao. Thân là Vị diện Giám thủ giả, thì không thể bắt buộc người ta rời khỏi vị diện của mình. Nếu người khác không muốn đi, thì có thể ở lại vật chất vị diện này mà tiếp tục tu luyện đến khi thành thần.

“Hoắc Đan tiên sinh, ta muốn hỏi một chút, nếu đi Chí cao vị diện rồi thì có thể trở về không?” Lâm Lôi bất ngờ hỏi.

Hoắc Đan lắc đầu đáp: “Hầu như không có khả năng. Mười vạn người tiến vào Chí cao vị diện, sợ rằng đều chưa có một người có thể trở lại quê nhà. Bởi vì nếu muốn trở về, thì cái giá phải trả rất đáng sợ.”

Lâm Lôi cũng hiểu được điều đó.

Khó trách cả Vũ Thần, Đại Tế ti cũng đều không muốn đi Chí cao vị diện. Đến thần cấp cao thủ cũng không muốn đi thì có thể tưởng tượng trở về khó khăn đến mức nào.

Mười vạn người đi, cũng khó có một người trở về.

Xác suất như thế thật quá thấp.

“Hoắc Đan tiên sinh, xin lỗi, khiến cho ngươi phải về tay không rồi”. Lâm Lôi khiêm tốn nói.

“Đã như vậy, thế thì ta đi đây”. Hoắc Đan đứng dậy, “Lâm Lôi, nếu một ngày nào đó ngươi muốn đi khỏi vật chất vị diện này, thì có thể đến Bắc Cực băng nguyên ở tận cùng Bắc Hải mà tìm ta. Ta ở trên đỉnh ngọn băng sơn cao nhất nơi ấy”.

Lâm Lôi cả kinh.

“Bắc Cực băng nguyên?” Lâm Lôi lần đầu tiên được biết ở tận cùng của Bắc Hải còn có một Bắc Cực băng nguyên.(cánh đồng băng ở Bắc Cực- ND)

“Hoắc Đan tiên sinh, vậy ở tận cùng của Nam Hải là gì?” Lâm Lôi hiếu kỳ hỏi.

“Nam Hải so với Bắc Hải lớn hơn nhiều, cơ hồ rộng lớn vô cùng, ở tận cùng của nó chính là tận cùng của Ngọc Lan vị diện, là vùng không gian loạn lưu rồi.

Lâm Lôi giật mình.

Liền sau đó, Hoắc Đan trực tiếp bay lên không, hướng về phương Bắc mà phi hành, rất nhanh đã biến mất ở cuối chân trời. Lâm Lôi đứng hồi lâu mà chẳng buồn cử động.

Cuộc nói chuyện với Hoắc Đan đã ảnh hưởng rất lớn đến Lâm Lôi. “Lão Đại, kỳ thật ta đối với Chí cao vị diện cũng rất tò mò đó, oa, các dạng, các loài chủng tộc kỳ lạ, thánh vực cũng chỉ là hạng bình thường, ở đó nhất định là rất xôm tụ a”. Hai mắt của Bối Bối đều phát sáng.

Lâm Lôi vỗ cái đầu nhỏ của Bối Bối: “Ngươi muốn đi chết hả? Ở đó sợ rằng tùy tiện đưa ra một cường giả nào cũng đều có thể giết chết ngươi”.

Trong lòng Lâm Lôi đã xác định được con đường tu luyện sau này rồi.

Chủ thần? Quả là rất xa vời. Hiện tại chỉ có thể tiến từng bước, từng bước… trước tiên đạt đến hạ vị thần rồi hẵng nói. Hơn nữa, một khi trở thành hạ vị thần thì Lâm Lôi cũng đã có tự tin để tiêu diệt Quang Minh giáo đình rồi.

Lâm Lôi rất tự biết mình, với thực lực của hắn hôm nay, trên vũ đài khổng lồ của Ngọc Lan đại lục, tuyệt không có tư cách để kiêu ngạo.

“Cũng giống như với Áo Lợi Duy Á vậy, ta so với hắn thật khó biết được”. Lâm Lôi đối với linh hồn công kích của Hắc Thạch kiếm thật không có chút nắm chắc. Linh hồn công kích ư?

Lâm Lôi không khỏi nghĩ đến Bàn Long giới chỉ. Năm đó, khi một luồng tín ngưỡng lực phủ xuống người Lâm Lôi, trong Bàn Long giới chỉ đã xuất hiện một lực lượng dũng mãnh ngăn lại.

“Nhưng Đức Lâm gia gia năm đó cũng là chủ nhân của Bàn Long giới chỉ, tại sao khi ông chết Bàn Long giới chỉ lại không cứu giúp?” Tự đáy lòng Lâm Lôi chợt có nỗi hoài nghi.

Năng lượng thần bí trong Bàn Long giới chỉ cần phải có thứ gì đó dẫn đạo!

Tia tín ngưỡng lực đó của Quang Minh chủ thần đã khiến cho năng lượng trong Bàn Long giới chỉ trỗi dậy mà ngăn trở. Nhưng công kích của Áo Lợi Duy Á không nhất định có thể dẫn xuất năng lượng trong Bàn Long giới chỉ.

“Bàn Long giới chỉ rốt cuộc là ẩn tàng bí mật gì, ta cũng không biết, mặc kệ thế nào, cũng không thể gửi gắm hy vọng vào Bàn Long giới chỉ. Nếu chiến đấu, phải dựa vào chính mình.”

Giờ phút này, tại đại sảnh của phủ bá tước đều là quý tộc, phú hào và các đại nhân vật, mà Lâm Lôi và hai ma thú của hắn lại ở trong sân luyện công tại hậu viện không người vẫn không để ý, băt đầu tu luyện.

“Đến Địa Ngục rồi thì khó có thể trở về. Ta cũng khó có thể nhờ đến sự giúp đỡ của các tiền bối trong gia tộc được. Tại Ngọc Lan đại lục này, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình.”

Nhưng hôm nay Lâm Lôi lại quên mất một chuyện. Hơn mười vị Long huyết chiến sĩ của Long Huyết chiến sĩ gia tộc cùng với tam đại Chung Cực chiến sĩ gia tộc khác tại sao lại thống nhất với nhau rời khỏi Ngọc Lan đại lục? Ngay cả một người cũng không ở lại để chiếu cố cho đời sau?

Bí ẩn của Ngọc Lan đại lục, so với sự tưởng tượng của Lâm Lôi càng lớn hơn nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.