Bàn Long

Chương 9: Q.3 - Chương 9: Ma Thú sơn mạch (Thượng)




Trong chương trước, không ít người nói Lâm Lôi chỉ lo chạy trốn mà không hề để ý gì đến Mã Đặc. Trên thực tế thì Mã Đặc cũng là một ngũ cấp chiến sĩ, hơn nữa với tính linh mẫn của một chiến sĩ, so với Lâm Lôi thậm chí còn nhạy bén hơn, đã chuồn đi từ trước đó rồi. Bất quá, trong quyển sách này không đề cập đến mà thôi. Cũng có người nói là đồng môn gì đó. Tạp Ngõa cùng Mã Đặc đều là chiến sĩ, căn bản không phải là học viên của Ân Tư Đặc Học viện, đương nhiên không phải là đồng môn rồi. (Lời tác giả)

_________________________

Ma thú sơn mạch vô cùng vô tận.

Bước vào trong đó, có một gốc cổ thụ không biết đã mấy trăm hay thậm chí phải đến mấy ngàn năm tuổi sừng sững hiên ngang che phủ cả đất trời, cỏ dại mọc um tùm trên mặt đất, những bụi gai mọc thành búi dầy đặc. Lá khô rụng khắp nơi, chân đạp trên mặt đất lập tức phát ra tiếng, chung quanh, cây leo cỏ dại mọc rậm rạp.

“Loại thâm sơn lão lâm này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, cỏ dại, cây leo thực quá dày đặc, xem chừng kể cả có ma thú mai phục ở cách mười thước cũng không thể nhìn ra.” Lâm Lôi trong lòng bất chợt lo lắng.

Đức Lâm Kha Ốc Đặc ở bên cạnh cười nói:

“Đừng nói là ngoài mười thước, không chừng ngay trong đám cỏ dại trước mặt ngươi cũng có một con đại mãng xà đang ẩn núp ấy chứ.”

Lâm Lôi không khỏi liếc nhìn đám cỏ dại xum xuê phải cao đến nửa thân người ở trước mắt, trong đó rất có thể có một con mãng xà đang ẩn náu thật. Hít một hơi thật sâu, Lâm Lôi đứng tại chỗ, miệng khẽ niệm ma pháp chú ngữ.

Bỗng nhiên, một làn gió nhẹ từ Lâm Lôi tỏa ra bốn phương tám hướng rồi biến mất trong không gian.

Phong hệ ma pháp – Tham tri chi phong!

Thông thường khi đã đạt tới cảnh giới tam cấp ma pháp sư thì đã có thể thi triển ‘Tham Tri Chi Phong’, tuy nhiên, thực lực càng mạnh thì cự ly do thám lại càng rộng, ‘Tham Chi Tri Phong’ tam cấp chỉ có thể do thám trong vòng chục thước trong khi ngũ cấp có thể quét qua phạm vi hơn trăm thước.

¬Trong phạm vi hai trăm thước, chỉ có một con nhất cấp ma thú Phao phao thỏ và một con nhị cấp ma thú Thổ hạt tử mà thôi.” Lâm Lôi tự tin nói.

Tham tri chi phong có thể cảm nhận được hình dạng và hơi thở của sinh vật.

“Đừng quá tự tin như vậy, ma thú cường đại có thể độn thổ, thậm chí một số Thánh vực ma thú còn có khả năng tự ngụy trang.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc nhắc nhở rồi cười nói, “Đương nhiên, đối diện với một tiểu nhân vật như ngươi, ma thú cường đại hoàn toàn không cần ngụy trang hay ẩn thân gì cả.”

Lâm Lôi nghe Đức Lâm Kha Ốc Đặc nói, trong lòng càng thêm phần cẩn trọng.

“Ẩn thân? Ngụy trang? Trong sách có nói về những loại ma thú có trí tuệ tiếp cận với loài người, xem ra không phải là giả?” Lâm Lôi thầm nghĩ, liếc mắt nhìn tiểu Ảnh thử ‘Bối Bối’ trên vai, “Tiểu tử Bối Bối này trí tuệ cũng đã rất kinh người rồi, không thể khinh thường được.”

Khí lưu cuộn xung quanh chân Lâm Lôi, chính là hiệu quả của Phong hệ phụ trợ ma pháp ‘Cực Tốc’.

Lâm Lôi lặng lẽ tiến bước trong Ma Thú sơn mạch, cẩn thận chú ý xung quanh, tiểu Ảnh thử trên vai cũng cùng một dạng, quét đôi mắt nhỏ bé về bốn phương, một người, một ma thú cứ như thế dần dần thâm nhập vào Ma Thú sơn mạch.

“Ma Thú sơn mạch dài hơn vạn dặm, rộng khoảng bảy đến tám trăm dặm, tại phạm vi một trăm dặm ngoài cùng, hầu như chỉ có ma thú nhị cấp, đi vào thêm trăm dặm nữa chính là địa bàn cư ngụ của ma thú cấp năm hoặc cấp sáu. Nếu tiếp tục tiến vào, ma thú cấp bảy, tám, chín sẽ rất nhiều, thậm chí có thể xuất hiện cả Thánh vực ma thú.”

Đức Lâm Kha Ốc Đặc quay sang chỉ bảo cho Lâm Lôi một chút thông tin về Ma Thú sơn mạch.

“Đương nhiên, điều này không phải là tuyệt đối, nói không chừng, cửu cấp ma thú thấy buồn chán cũng chạy ra ngoài dạo chơi một chuyến.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc đùa cợt, “Cũng có thể vô tình rơi vào giữa bầy Lang hình ma thú số lượng lớn đến hơn vạn con, nếu điều đó thật sự xảy ra, chỉ có thể trách là số ngươi không tốt.”

Nghe Đức Lâm Kha Ốc Đặc nói vậy, Lâm Lôi không khỏi bĩu môi.

Nói nhảm!

Ma Thú sơn mạch phạm vi lớn như vậy, chẳng lẽ mình lại đen đủi đến thế sao? Hơn nữa một khi sự tình phát sinh, linh hồn Đức Lâm Kha Ốc Đặc ở bên cũng chẳng giúp được gì. Thánh vực ma pháp sư mà không có ma pháp lực thì còn nói gì đến lực công kích?

“Đức Lâm gia gia, ta biết rồi, người hãy yên lặng đi, đừng làm ta phân tâm nữa.” Lâm Lôi bất mãn nói.

Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười ha hả vuốt ve chòm râu bạc, rồi không nói nữa.

Ở giữa chốn thâm sơn lão lâm như Ma Thú sơn mạch này, lá cây cổ thụ ken dày cơ hồ kể cả mưa rơi cũng không lọt, chỉ có một ít hạt mưa ngẫu nhiên len lỏi rơi được xuống đất. Lâm Lôi hành tẩu giữa Ma Thú sơn mạch được một lúc cũng có thể nhận ra vòng ngoài của Ma thú sơn mạch này không được tính là nguy hiểm.

Hai chân hắn nhẹ nhàng dụng lực, toàn thân liền phiêu dật bay lên một chạc cây cao chừng bảy tám thước, cẩn thận quan sát phía đằng xa.

“Lão Đại, xa xa đằng sau bên phải có một con dã trư.” Tiếng của Bối Bối vang lên trong đầu Lâm Lôi.

Lâm Lôi nghe xong quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy cách khoảng trăm mét có một con dã trư đang chăm chú liếc quanh bốn phía, nếu không phải là hắn đang đứng ở trên cao thì căn bản không thể nhìn thấy con dã trư một sừng này.

“Độc giác dã trư, là Địa hệ ma thú cấp ba, gần đủ khả năng thi triển Địa đột thương.” Trong đầu Lâm Lôi lập tực hiện ra thông tin liên quan tới Độc giác dã trư.

“Mặc dù chỉ là một tam cấp ma thú, ‘Độc giác dã trư’ cũng có thể dùng làm bữa trưa đây, thịt dã trư cũng ngon lắm chứ bộ.” Lâm Lôi bò rạp xuống ẩn mình giữa núi rừng lặng lẽ tiếp cận dã trư, do cỏ dại cùng những bụi gai quá dày đặc, con dã trư kia căn bản cũng không hề để ý đến hắn.

Khi chỉ còn cách Độc giác dã trư gần mười thước, Lâm Lôi nấp trong một bụi cỏ, xuyên qua đám cỏ cũng có thể lờ mờ nhìn thấy con Độc giác dã trư ở gần đó.

“Hây!”

Lâm Lôi toàn thân như giao long xuất động, đột nhiên từ giữa đám cỏ dại nhảy phốc ra, đến khi Độc giác dã trư vừa mới cảnh giác quay đầu lại nhìn thì Lâm Lôi đã như từ trên trời giáng xuống, mang theo kình phong mạnh mẽ đánh tới người nó. Con dã trư lập tức rống lên một tiếng điên cuồng, chiếc sừng vừa thô vừa dài trên đỉnh đầu lập tức nhằm Lâm Lôi đâm tới.

“Hây a!” Lâm Lôi tay phải nắm lấy sừng dã trư, dùng sức nhấc bổng nó lên.

Con Độc giác dã trư nặng đến mấy trăm cân đã bị Lâm Lôi nâng bổng lên tới bảy tám thước, hắn nhấc chân lên, chân phải giống như đại trảm đao hung hăng lên gối, chẳng khác nào lôi điện nện thẳng vào vị trí đại não của Độc giác dã trư.

“Ầm!” Một âm thanh rợn người vang lên, xương đầu vỡ vụn, Độc giác dã trư bị ném đập thật mạnh vào một gốc cây cổ thụ rồi nặng nề rơi xuống. Ngay cả mặt đất cũng phải rung lên. Chỉ thấy đầu của Độc giác dã trư đã vỡ vụn, não tương từ khe vỡ thấm ra, miệng không ngừng thổ máu tươi, tứ chi giãy dụa run rẩy, một lúc sau đã không còn động tĩnh gì nữa.

Chỉ dựa vào thực lực của một chiến sĩ, giết chết tam cấp ma thú đối với Lâm Lôi mà nói cũng không có gì là khó.

“Mặc dù ma tinh hạch của tam cấp ma thú chỉ đáng giá có mười kim tệ nhưng cũng không thể lãng phí.” Lâm Lôi rút từ bao da sau lưng ra một thanh bình đao, chỉ 2, 3 phát là đã có thể dễ dàng nậy xương đầu lên, bình đao nhẹ nhàng gẩy một cái, một ma thú tinh hạch màu thổ hoàng đã bật ra, Lâm Lôi một tay cầm ma tinh hạch lau vào có dại dưới đất một chút rồi cất vào trong bao.

Sau đó, bình đao trong tay Lâm Lôi vô cùng thuần thục lột da Độc giác dã trư, cắt lấy bốn chân.

Chặt đại một ít nhành cây, Lâm Lôi khẽ vung tay lên phát ra một ngọn lửa, làm qua loa một cái vỉ nướng đơn giản, hắn bắt đầu nướng chân dã trư.

Tiểu Ảnh thử ‘Bối Bối’ chảy cả nước miếng, hai mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm mấy cái chân giò: “Chân giò lợn ăn là ngon nhất a, lão Đại, nhanh lên một chút, ngươi hãy dùng Hỏa hệ ma pháp trực tiếp nướng cho mau chín có được không?”

“Hỏa hệ ma pháp? Ta đối với Hỏa hệ ma pháp chỉ biết sơ sơ, hơn nữa nướng thịt không phải cứ nhiệt độ càng cao là tốt đâu.” Lâm Lôi bĩu môi đáp, đồng thời lấy một ít muối thô rắc lên miếng thịt.

Lâm Lôi trước đây trong lúc trắc nghiệm ma pháp thiên phú, Địa hệ, Phong hệ thân hòa lực của Lâm Lôi đều là siêu đẳng, còn Hỏa hệ chỉ là trung đẳng. Kỳ thực với người bình thường mà nói thì trung đăng cũng đã là tốt lắm rồi. Nhưng Lâm Lôi thì lại khác, hắn không muốn lãng phí tinh lực vào việc luyện tập Hỏa hệ ma pháp.

Dù sao thì muốn cho thành tựu trong Hỏa hệ ma pháp của mình vượt qua hai hệ Địa và Phong, phỏng chừng phải hao phí tinh lực gấp bội a.

Cho nên, bình thường Lâm Lôi chỉ là thỉnh thoảng luyện tập chút ít Hỏa hệ ma pháp lực mà thôi, tuy nhiên việc phóng ra hỏa cầu thuật là rất dễ dàng.

Nướng chín hai cái chân giò, Lâm Lôi và Bối Bối mỗi tên một cái, đồng thời lại tiếp tục nướng thêm hai cái nữa.

“Oa, chân giò ngon.” Bối Bối ở bên cạnh vừa hào hứng ăn, vừa nói chuyện với Lâm Lôi, “Chân dã trư này đúng là ngon hơn so với chân lợn nhà a, đương nhiên còn phải kể đến công phu nướng thịt đầy nghệ thuật của lão Đại nữa.” Bối Bối cũng biết vỗ mông ngựa Lâm Lôi một chút a.

Lâm Lôi bật cười.

“Lão Đại, ta còn muốn ăn nữa.” Bối Bối mới ăn được một cái, đôi mắt tỏ vẻ đáng thương nhìn Lâm Lôi.

Nhìn ánh mắt đáng thương của nó, Lâm Lôi chẳng chút mềm lòng, khiển trách: “Chân giò dã trư so với một con gà nướng còn to hơn nhiều, một cái là đủ rồi. Còn hai cái phải để dành cho bữa tối chứ.” Nói xong, Lâm Lôi liền bỏ qua ánh mắt đáng thương của Bối Bối.

Đợi khi đã nướng chín 2 cái chân giò, Lâm Lôi liền đem hai nhánh tiều du diệp gói riêng thật kỹ từng chiếc, cất vào bao rồi cùng Bối Bối tiếp tục lên đường.

(Hết chương 9)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.