Bàn Long

Chương 48: Q.8 - Chương 48: Tứ dực Thiên sứ




Đêm trăng, ánh trăng rất sáng, chiếu sáng nơi hoang vu.

Mà tại đây một nơi hoang vu, bốn gã Thiên sứ lạnh lùng xẹt qua tạo thành một đạo hư ảnh, liền tới gần Lâm Lôi.

"Tốc độ nhanh thật." Lâm Lôi trong lòng cả kinh.

Lâm Lôi hôm nay chính là công kích mạnh, phòng ngự yếu. Công kích mạnh đến độ có thể giết chết thánh vực sơ giai cường giả, nhưng phòng ngự lại không được như vậy, dưới thánh vực còn có thể chống cự. Nhưng thánh vực sơ giai cường giả công kích tựu kháng không được.

"Hừ." Lâm Lôi đột nhiên rời khỏi mặt đất, 'Cực tốc' phụ trợ ma pháp, Lâm Lôi cả người phiêu dật hướng bên cạnh né tránh, luận về tốc độ, Lâm Lôi cũng là so với bốn gã Thiên sứ này còn chậm hơn một chút.

"U -"

Một tiếng rống vang lên, một bóng đen đột ngột xuất hiện, rồi sau đó bóng đen nọ trực tiếp hướng đến Thiên sứ gần Lâm Lôi nhất.

"Chết đi." Thiên sứ đó lạnh lùng tống một quyền về phía bóng đen.

"Bồng!" Nắm tay lóng lánh bạch quang hùng hổ nện lên thân thể bóng đen, bóng đen bị đánh rơi xuống mặt đất, nhưng chính là bắn ngược lên với tốc độ rất nhanh.

"Hô!" lưỡng đạo lợi trảo hung hăng hướng về tên Thiên sứ.

Trảo thứ nhất cùng nắm tay gã Thiên sứ chạm vào nhau, trảo thứ hai trực tiếp chộp lên thân thể tên Thiên sứ này. Thân thể Thiên sứ vốn sắp bị phế hoại, trúng một trảo này, thân thể run lên, bên ngoài thân bắt đầu bạo liệt, máu tươi chảy ròng ròng.

"Oanh!" Bóng đen thân mình lại quay về Thiên sứ này hung hăng va chạm.

Va chạm này càng làm tốc độ phế hoại thân thể của Thiên sứ tăng nhanh.

"Bồng!" Một tiếng vang lên, Thân thể Thiên sứ đó trực tiếp bạo liệt. Bạch sắc quang dực cũng biến thành hư vô, một gã lưỡng dực Thiên sứ tựu chết trận.

Lan Đạm đang ở phía sau quan chiến giật mình nhìn bóng đen này.

Nàng đã nhìn ra được bóng đen chính là sủng vật của Lâm Lôi, chính là Ảnh thử đáng yêu kia. Chính là lúc này Ảnh thử vốn chỉ dài có hai mươi phân, đã trở nên dài hơn một thước. Hơn nữa hắc sắc Ảnh thử này tốc độ thật là đáng sợ, so với lưỡng dực Thiên sứ còn nhanh hơn.

Lâm Lôi cũng không quá giật mình.

"Hơn sáu năm trước, tại ma thú sơn mạch Bối Bối cùng Hắc Lỗ chiến đấu chính là tương soa vô kỷ liễu. Hơn sáu năm này, Hắc Lỗ căn bản không có gì phát triển, hắn đã tới cực hạn. Nhưng chính là Bối Bối này sáu năm qua một mực phát triển …… Hôm nay tốc độ Bối Bối chính là đã vượt qua Hắc Lỗ. Về phần phòng ngự, sợ rằng Thánh vực bất tử chiến sĩ Ba Khắc cũng không thể so với Bối Bối mạnh hơn nhiều ít bao nhiêu." Lâm Lôi chính là phi thường rõ ràng Bối Bối đáng sợ thế nào.

Hôm nay tốc độ Bối Bối chính là quá nhanh.

Lâm Lôi mỗi ngày khổ tu, mà Bối Bối chỉ là ăn ngủ, nhưng tốc độ đề thăng thực lực tăng lại vượt qua Lâm Lôi.

Chỉ nhìn một cách đơn thuần thể tích biến thân của Bối Bối sẽ biết, hôm nay đã có thể biến dài hơn một thước.

"Chi chi ~~" Bối Bối hưng phấn kêu lên, đồng thời truyền âm, "lão Đại, lưỡng dực Thiên sứ này, giao cho ta đi. Bọn họ công kích đều không thể gây thương tổn được ta."

Lâm Lôi không nói gì.

Lưỡng dực Thiên sứ, thánh vực sơ giai a. Cũng không thể gây thương tổn được Bối Bối.

Bối Bối rốt cuộc là biến thái ma thú gì đây!

Ba gã lưỡng dực Thiên sứ khác nhìn thấy hắc sắc Ảnh thử nhanh như chớp dùng song trảo đem một đồng bạn của mình giết chết, không khỏi nổi giận.

Không thèm để ý phản ứng của bọn họ, Bối Bối lại nhằm một người trong số đó.

"Không cần để ý đến nó, giết Lâm Lôi." Thanh âm Lan Đạm lạnh lùng vang lên.

Ba gã Thiên sứ nọ đều không hề bận tâm đến hắc sắc Ảnh thử kinh khủng này, trực tiếp hướng về phía Lâm Lôi. Nhưng chính là bọn hắn không để ý tới Bối Bối, Bối Bối lại không cho bọn họ đi.

Dù sao, Bối Bối tốc độ so với bọn hắn nhanh hơn nhiều.

"Hô." Hắc sắc ảo ảnh hiện lên. Bối Bối đã đến bên cạnh một Thiên sứ.

Mà Lâm Lôi lại là tránh ra xa, bị Thiên sứ vây công hắn cũng không dám tự tin ứng phó được. Nhưng là nếu một đối một, hắn chính là vẫn rất tự tin. Dù sao Lâm Lôi không phải Bối Bối, phòng ngự mạnh biến thái như vậy.

"U!"

Bối Bối mở ra huyết bồn đại khẩu (miệng to như chậu máu), hướng Thiên sứ đó một cắn một cái.

"Bồng!" Nắm tay Lưỡng dực Thiên sứ lập tức hung hăng hướng về phía Bối Bối, chính là cặp lợi trảo củaBối Bối chụp hữu quyền Thiên sứ lại, rồi sau đó cắn luôn hữu quyền.

"Ca sát!"

Hữu quyền trực tiếp bị giảo đoạn.

Lưỡng dực Thiên sứ nhịn đau, tả quyền phẫn nộ đánh qua hắc sắc Ảnh thử. Một kích phẫn nộ này cơ hồ tập trung tất cả năng lượng của lưỡng dực Thiên sứ, tả quyền phát ra quang mang chói mắt như mặt trời.

"Bồng!" Tả quyền đánh lên người hắc sắc Ảnh thử, đồng thời lợi trảo của hắc sắc Ảnh thử hung hăng cắm vào ngực lưỡng dực Thiên sứ.

Cơ thể bị xé rách, máu tươi rải đầy trời.

Bối Bối bị đánh rơi xuống trên mặt đất, nhưng là thân thể lưỡng dực Thiên sứ nọ chấn chiến vài cái, kinh mạch hoàn toàn vỡ vụn, ngay cả nội tạng cũng chịu không được năng lượng kinh khủng kia mà phế hoại, máu tươi chảy xuôi, lưỡng dực Thiên sứ trực tiếp ngã xuống.

Lại một Thiên sứ chết.

"Lão Đại." Bối Bối khẩn trương nhìn chằm chằm Lâm Lôi.

"Bồng!"

Lâm Lôi cả người bị một quyền đánh bay lên, nhưng chính tên lưỡng dực Thiên sứ kia cũng là thân thể có chút chấn chiến, rồi sau đó trực tiếp rơi xuống đất, bên cạnh còn có một gã lưỡng dực Thiên sứ lập tức hướng về phía Lâm Lôi.

"Lão Đại." Bối Bối tốc độ đạt đến cực hạn, hơn nữa thân hình Lâm Lôi vụt nhanh, Bối Bối kịp giết tên lưỡng dực Thiên sứ trước khi hắn chạm đến Lâm Lôi.

Bối Bối căm tức nhìn lưỡng dực Thiên sứ trước mắt.

"lão Đại, ngươi không sao chớ?" Bối Bối linh hồn truyền âm.

"Hoàn hảo, nếu lại phải chịu thêm hai lần công kích hạ tựu kháng không được." Lâm Lôi lau máu tươi trên khóe miệng, mà hắc sắc lân phiến trên ngực hắn đều vỡ vụn, máu tươi chảy ra.

Lâm Lôi sau một lúc đánh.

Vừa rồi hai gã Thiên sứ giáp công hắn, tốc độ Lâm Lôi so với đối phương chậm hơn mộtchút, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn ‘dĩ nhất chiêu hoán nhất chiêu’ (mày đấm tao một cái tao đấm mày một cái - hehe). Hắn chịu đối phương một đòn, đồng thời giết chết đối phương một người.

"Tốc độ chính là vẫn không đủ, nếu tốc độ, phòng ngự vượt qua Bối Bối, sẽ không phải chật vật như vậy." Lâm Lôi trong lòng thầm than.

Sáu năm trước, tốc độ Bối Bối cùng chính mình tương đương, phòng ngự so với chính mình mạnh hơn một bậc.

Mà sau sáu năm, tốc độ Bối Bối so với chính mình nhanh gần gấp đôi. Còn phòng ngự, càng không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. Điểm chết người là Bối Bối cũng dừng lại tại cửu cấp, không có đạt tới thánh vực.

Cũng khó trách Hắc văn vân báo 'Hắc Lỗ' cảm thấy biệt khuất.

Hắc Lỗ đường đường cũng là cửu cấp ma thú thiên phú cực cao, nhưng so với Bối Bối thiên phú, thật sự yếu hơn không biết bao nhiêu lần.

Bối Bối dựa vào phòng ngự kinh người cùng tốc độ lại giải quyết một lưỡng dực Thiên sứ khác, bốn gã Thiên sứ trong nháy mắt công phu liền chết hết. Mà Lan Đạm cầm đầu lại bảo trì hình thái loài người đứng ở xa xa nhìn.

"Lão Đại, lưỡng dực Thiên sứ chính là thánh vực sơ giai sao? Ta như thế nào lại có cảm giác không mạnh như thế?" Bối Bối đáp xuống mặt đất. Cùng Lâm Lôi linh hồn trao đổi.

Lâm Lôi mỉm cười, liếc nhìn Lan Đạm ở xa xa.

"Bối Bối, ngươi không có chú ý sao, sau khi bọn họ sử dụng Thiên sứ lực lượng, bên ngoài thân thể đều toát ra máu tươi, hiển nhiên thân thể không cách nào chịu đựng. Bọn họ cũng không phải là thánh vực sơ giai cường giả, chỉ là không có lực lượng, hơn nữa thân thể lại yếu ớt như vậy." Lâm Lôi nhìn thấu thực chất.

Trong lúc thân thể bị phế hoại này, chỉ cần công kích thân thể đối phương vài lần, thân thể đối phương sợ rằng trực tiếp phách tán.

"Ma thú mạnh thật."

Lan Đạm nhìn Bối Bối, kinh ngạc nói, "Lâm Lôi, ta chỉ là nghe nói ngươi có một Ảnh thử, nhưng là hiện đang nhìn, nó hình như không phải Ảnh thử, ngược lại có chút giống thử loại vương giả trong truyền thuyết ……"

"Cái gì?" Lâm Lôi nhìn về phía Lan Đạm.

Bối Bối rốt cuộc là chủng loại ma thú gì, Lâm Lôi vẫn rất tò mò.

"Ma thú phòng ngự cực mạnh, tốc độ nhanh nhất, chẳng lẻ thật sự là ma thú này?" Lan Đạm tại quang minh thần giới sống nhiều năm, làm một gã tứ dực Thiên sứ. Kiến thức của nàng đích thị rất cao.

Chỉ cần đến thời kỳ trưởng thành là thánh vực ma thú đích xác có rất nhiều.

Bất quá trong đó tối cường có mấy kẻ. hơn nữa số lượng cực kỳ cực kỳ thưa thớt, Lan Đạm cũng là lần đầu tiên trong đời thấy thử loại vương giả trong truyền thuyết.

"Lão Đại, ả đang nói cái gì?" Bối Bối nghi hoặc nhìn Lâm Lôi.

"Nói ngươi là thử loại vương giả đấy." Lâm Lôi cười cười.

Ngay cả Đức Lâm Kha Ốc Đặc cùng Quang Minh giáo đình giáo hoàng cũng đều không biết Bối Bối là loại gì, nhưng Lan Đạm này hình như có biết một chút, nhưng chỉ là nghe tên, Lan Đạm cũng là đoán. không phải trăm phần trăm nắm chắc.

"Lâm Lôi, ngươi hẳn là cảm thấy kiêu ngạo."

Lan Đạm vừa rồi chỉ là vì Bối Bối biểu hiện mà cảm thấy giật mình, bây giờ đã hoàn toàn tĩnh táo, "Bởi vì giết ngươi, một tứ dực Thiên sứ cùng ngươi đồng quy vu tận."

Chỉ thấy Lan Đạm toàn thân tản mát ra bạch quang chói mắt, rồi sau đó bốn đạo bạch sắc quang dực từ sau lưng Lan Đạm xông ra, cuối cùng mở rộng, Lan Đạm cả người cũng lăng không phi hành.

Tứ dực Thiên sứ!

"Bất hảo." Lâm Lôi sắc mặt đại biến, Thiên sứ càng nhiều cánh càng đáng sợ, hơn nữa theo số lượng cánh tăng thêm, lực lượng cũng gia tăng rất nhanh.

"Lão Đại, ta lên."

Bối Bối hưng phấn kêu lên, thân thể mang theo một đạo hư ảo nhằm phía tứ dực Thiên sứ.

Lan Đạm lạnh lùng cười, bốn cánh thoáng động một chút, cả người biến thành ảo ảnh bạch sắc, tốc độ kinh người, một chút cũng không thua Bối Bối.

"Bồng!"

Lan Đạm đưa bàn tay trắng như bạch ngọc ra, đánh lên trên người Bối Bối. Lúc này đây, Bối Bối trực tiếp bị đánh bay trở về, giống như vẫn thạch rơi xuống mặt đất, thậm chí còn tạo thành một cái lỗ thủng rất sâu. Bối Bối bị lấp vào trong đó.

"Bối Bối." Lâm Lôi chấn động.

Nghĩ đến tứ dực thiên sứ chắc rất mạnh, nhưng chính Lâm Lôi cũng không nghĩ tới tứ dực thiên sứ lại có sức mạnh cường đại đến vậy.

"Lão, lão Đại, ta không có việc gì." Bối Bối thanh âm suy yếu vang lên trong đầu Lâm Lôi, Lâm Lôi hoàn toàn cảm giác được Bối Bối giờ phút này thụ thương rất nặng.

Thực lực tứ dực Thiên sứ so với lưỡng dực Thiên sứ mạnh hơn nhiều.

"Lâm Lôi, đến lượt ngươi." Lan Đạm giờ phút này ngoài thân thẩm thấu ra máu tươi, nhưng Lan Đạm không để ý chút nào đến thân thể đang từ từ phế hoại.

Lan Đạm biết, nàng tối thiểu còn có mười miểu thời gian. Chừng này thời gian đã đủ để giết chết Lâm Lôi rồi.

Bốn đạo bạch sắc quang dực nhẹ nhàng lay động, Lan Đạm cả người biến thành bạch sắc ảo ảnh, trong mắt Lâm Lôi chỉ cảm thấy một trận hư ảo, rồi Lan Đạm tới trước mặt hắn.

Lâm Lôi chỉ là thấy đôi mắt màu bạc lạnh lùng của Lan Đạm.

Liều mạng!

"A ~~~"

Lâm Lôi lúc này hai chân đột nhiên đạp mạnh lên mặt đất hòng lui về phía sau, đồng thời trong tay xuất hiện tử huyết nhuyễn kiếm, trực tiếp dẫn động sát khí kinh khủng bên trong tử huyết nhuyễn kiếm.

Sát khí kinh khủng này, ngay cả thánh vực đỉnh Thi Lặc Đặc còn bị ảnh hưởng, đừng nói đến Lan Đạm này.

Tử huyết nhuyễn kiếm khẽ chấn chiến, huyết sắc yêu dị chảy xuôi trên thân tử huyết nhuyễn kiếm.

Sát khí trực tiếp dung nhập vào óc Lan Đạm, nhằm phía linh hồn nàng.

Trong đôi mắt lạnh lùng của Lan Đạm có một tia hoảng sợ, nàng chỉ là cảm giác chính mình hình như quay lại tràng cảnh năm đó theo Thiên sứ đại quân đánh giết đến vị diện khác, gặp phải một ác ma kinh khủng đến từ thâm uyên. Nàng còn nhớ kỹ, tràng cảnh ác ma kia dễ dàng đồ lục Thiên sứ, hơn mười vạn Thiên sứ, cơ hồ chết hết.

Vốn một quyền toàn lực này cũng chịu ảnh hưởng, uy lực yếu đi một chút.

Trong lúc sử dụng tử huyết nhuyễn kiếm, đồng thời Hắc ngọc trọng kiếm trong tay Lâm Lôi cũng đột nhiên bổ về phía đối phương, không lưu tình chút nào chém lên thân thể Lan Đạm.

‘Đại địa áo nghĩa’ chi ‘Bách trọng lãng’.

"Bồng!" Lâm Lôi cũng bị một quyền chỉ còn một nửa uy lực đánh lên người, hắc sắc long lân trực tiếp vỡ vụn ra, ngực hắn trực tiếp lõm vào một khối to, miệng trực tiếp phún ra từng ngụm từng ngụm máu tươi.

Lâm Lôi cả người giống như cát đổ, hung hăng ngã trên mặt đất, làm bụi bay mù mịt.

Lan Đạm khó có thể tin.

"Hắn như thế nào lại có sát khí kinh khủng như vậy?" Rồi sau đó Lan Đạm chỉ cảm thấy một loại ước thúc từ thiên địa pháp tắc, linh hồn nàng không hề phản kháng bị thôn hấp, biến mất tại Ngọc Lan đại lục vị diện.

Về phần thân thể tả tơi của Lan Đạm, vô lực ngã xuống trên mặt đất, máu tươi từ miệng mũi chảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.