Editer: Minori
======《 Sinh tồn trên đảo hoang 》 phát sóng trực tiếp thực tế ảo ngày thứ ba · phong cảnh thiên nhiên đẹp không sao tả xiết ↓↓======
Đảo chủ dẫn theo khách quý, fans và các bạn bè đi thưởng ngoạn khung cảnh thiên nhiên trên đảo, những cụm hoa cỏ lạ hiếm thấy, những cây nấm màu sắc rực rỡ, cây cối cao lớn, những dây leo quấn quanh thân cây, từng con khỉ đu dây leo nhảy lên thân cây, nhe răng phát ra tiếng cảnh báo chói tai đuổi bọn họ đi... Σ (° △ ° |||) ︴
Nữ thần cũng không thưởng thức khung cảnh tráng lệ này một chút nào, tới gần đảo chủ, nói: “Đảo chủ, chúng nó có cắn người không?”
Đảo chủ nói: “Chúng nó còn đang sợ hơn mấy người.”
Nói xong, cậu tiến đến bên tai Phong nói: “Nam thần à nam thần, anh có muốn uống rượu không?”
Phong chuyên nghiệp nói: “Đang là thời gian làm việc.”
Đảo chủ kinh ngạc mở to hai mắt: “Chẳng lẽ không phải chúng ta tới hưởng tuần trăng mật sao?”
Phong cong cong khóe miệng, thế mà cũng phối hợp không hề phủ nhận, Tiểu Teddy khẩn trương cũng cười: “Vậy thì dì tôi phải cảm ơn cả nhà cậu rồi, nhanh tay hốt 'ông già' còn sót lại này đi!”
Đảo chủ trừng mắt: “Anh họ, anh cũng chưa đối tượng, anh lấy đâu tự tin đi chế giễu nam thần của tôi!”
Tiểu Teddy:...... Tôi không có lời gì để nói.JPG
“Ha ha ha, Tiểu Teddy lại tìm đường chết.”
“Đừng nói nam thần không tốt, đảo chủ • fan não tàn sẽ tức giận.”
“Star của tôi, anh lâu không có đồ ăn à, đắc tội đảo chủ không có chỗ tốt đâu.”
“'Ông già còn sót lại' là cái quái gì, Phong mới 27 tuổi, đứng đầu danh sách nam thần muốn ngủ cùng nhất thế giới, được chứ!”
“Ai, một con khỉ rất đáng yêu, nhưng một bầy khỉ...... Thật dọa người phải làm sao đây, Phong, chúng ta vẫn nên rời đi ngay thôi!”
“Lầu trên, cậu bây giờ mới sợ hãi à, cung phản xạ dài bao nhiêu vậy.”
“Thành thật mà nói, nó rất nguy hiểm.”
Ngay khi bọn họ cho rằng đảo chủ sẽ đưa bọn họ rời đi, lại thấy cậu nói: “Nam thần à nam thần, em muốn mời anh uống rượu ngon nhất trên thế giới!”
Cậu nói xong, ngắt một chiếc lá, bỗng nhiên túm dây leo đi vài bước rồi chạy lên thân cây.
Phong cũng bị dọa rồi: “Tiểu Hố Nhi! Dừng lại!!”
Đảo chủ đứng yên trên thân cây, lũ khỉ vừa rồi rất kiêu ngạo lập tức chạy về phía xa ẩn nấp, cậu vẫy vẫy tay với Hạ Sùng Phong, khoanh chân ngồi xuống, đưa chiếc lá lên miệng, há miệng thổi ——
Nữ thần lập tức bịt kín lỗ tai: “Đảo chủ muốn dùng ma âm kích thích não bộ để dọa lũ khỉ nhỏ phải không......”
Giọng nói vẫn chưa nói xong, một giai điệu réo rắt chui vào lỗ tai cô đang gắt gao che lại.
Tiểu Teddy & nữ thần & giáo chủ & thầy Thành: Vẻ mặt khiếp sợ.JPG
“Đảo chủ thật là lợi hại!”
“Cảm giác võ lâm cao thủ quen thuộc!”
“Công phu Hoa Hạ! Thật đẹp trai a a a!”
“Đảo chủ như vậy thật nguy hiểm......”
“Ơ, nghe hay đấy chứ!”
“Tôi đột nhiên có một loại cảm giác tinh thần chấn động phấn chấn!”
“Ngày hôm qua lỗ tai sinh non, bây giờ đã mang thai mười tháng, sắp sinh rồi ~”
“Đảo chủ như vậy rất đẹp!”
“Đảo chủ vẫn luôn rất đẹp, hơn nữa làm đồ ăn rất ngon, tính cách còn đặc biệt là kiểu tôi thích nữa!”
“Đảo chủ, cậu thật đa tài đa nghệ!”
Mà khi tiếng thổi lá càng lúc càng dài, làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp càng ngày càng ít đi một cách khó hiểu, các fan không tự chủ được mà ngưng thần đi nghe đoạn nhạc này, đảo chủ ngồi khoanh chân như bị phủ một lớp sương mù mờ ảo khiến người ta cảm thấy xa vời không thể với tới, đẹp đến mức không chân thật.
Cậu nhắm mắt lại nghiêm túc thổi một giai điệu mà họ chưa từng nghe bao giờ, giai điệu linh hoạt kỳ ảo như gột rửa tâm hồn của họ, không nhớ nổi bất kỳ chuyện không vui nào, đắm chìm trong tiếng nhạc bất giác mỉm cười.
Mà quanh cây cũng càng lúc càng náo nhiệt, tiếng chim vỗ cánh ở gần dây leo và trên thân cây, âm thanh ríu rít hòa cùng tiếng thổi lá, bầy khỉ vừa rồi hung dữ cũng ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, hai chân trước đặt trên thân cây —— dịu ngoan mà không có một chút công kích, ngẫu nhiên còn há mồm gầm rú vài tiếng phụ họa.
Đây là một màn biểu diễn chấn động lòng người, tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc, tiếng kêu của các con vật còn có tiếng thổi lá, dường như tạo thành một giai điệu hoàn hảo nhất từ thiên nhiên.
Ngay sau đó, một con khỉ to lớn với bộ râu trắng và lông mày trắng từ trên ngọn cây leo xuống, một tay cầm trái cây to bằng quả bóng rổ, ngồi xổm bên cạnh đảo chủ, đồng thời nhét trái cây vào trong trong lòng cậu. Ngay khi tiếng thổi lá vừa chuyển, kèm theo vài phần vui sướng cảm ơn, khỉ già kêu lên phấn khích, bầy khỉ nhỏ cũng sôi nổi làm theo. Nhận thấy những trái cây giao cho đảo chủ sẽ rơi khỏi cây, chúng nó rất thông minh mà thả trái cây dưới gốc cây, chẳng mấy chốc đã chất thành núi nhỏ.
Ngay cả chim chóc cũng không chịu đứng ngoài cuộc mà vẫy cánh, đưa những chiếc lông đuôi tuyệt đẹp nhất của mình cho đảo chủ, trong những chiếc lông chim bảy màu tung bay, tiếng thổi lá của đạo chủ lại một lần nữa thay đổi.
Khỉ và chim còn có các con vật khác đến thăm, chúng rời khỏi hiện trường một cách trật tự và không do dự như những khán giả vào cuối buổi biểu diễn...
Các fan cũng lần lượt phục hồi lại tinh thần, nhìn đảo chủ giải tán toàn bộ động vật nhỏ, nhả lá cây ra, hưng phấn một tay nắm lấy dây leo một tay ôm trái cây mà khỉ già cho nhảy từ trên thân cây xuống......
“Nam thần à nam thần, cho anh này!”
Cậu giống như dâng vật quý, đưa trái cây cho hắn.
Giữa gương mặt tươi rực rỡ của đảo chủ, các fan: Người mới này có vẻ như...... Càng không thể đắc tội rồi T 3 T.
======《 Sinh tồn trên đảo hoang 》 phát sóng trực tiếp thực tế ảo quay chụp hiện trường · ngày thứ ba ↓↓======
Trong màn biểu diễn tuyệt đẹp này, chỉ có Hạ Sùng Phong vẫn tỉnh táo trong giai điệu uyển chuyển và huyền diệu. Hắn nhíu mày thật chặt không ngừng nhìn về phía Cẩu Lương, đợi cho đến khi cậu trở lại mặt đất ngay cạnh hắn, Hạ Sùng Phong mới bắt lấy Cẩu Lương, cũng không nhận trái cây của cậu, lôi kéo cậu rời đi!
Cẩu Lương thở dài một hơi, lảo đảo hai bước với đôi chân dài của mình, lon ton chạy chậm đuổi kịp, quay đầu nói với đám Minh Hình: “Mau nhặt trái cây lên đi, có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, đợi thêm vài phút nữa, bầy khỉ sẽ quay trở lại đấy!”
Đám Minh Hình vốn dĩ muốn cùng rời đi, thấy thế vội lên tiếng, họ nhìn đi nhìn lại bóng dáng của đảo chủ và Hạ Sùng Phong đã đi xa cùng đống hoa quả, cuối cùng họ đã bị đánh bại bởi sự ngọt ngào của trái cây, gấp không thể chờ nổi mà bắt đầu nhặt chúng!
Hạ Sùng Phong lôi Cẩu Lương ra khỏi tầm mắt của họ, đứng yên tại chỗ, xoay người nghiêm khắc nhìn Cố Lương: “Em có biết vừa rồi nguy hiểm như thế nào không?!”
Cẩu Lương ánh mắt vô tội, “Em có nắm chắc mới dám làm như vậy.”
Cậu đã học được khúc nhạc đó từ hồn thể của một ngự thú sư ở thế giới cấp A, tên là 《 Hiến tế 》, đừng nhìn nó bây giờ có vẻ yên bình và đẹp đẽ như trăm con chim đang đối mặt với một con Phượng Hoàng, nhưng trên thực tế, đó là một loại công pháp đặc biệt tàn nhẫn, khiến những con vật cam tâm tình nguyện tuân lệnh thậm chí hy sinh mạng sống của mình. Cẩu Lương chỉ học được sơ sài một chút, ý định ban đầu của cậu là có thể chiếm chút tiện nghi trong tay những con vật khi đi nghỉ phép, chẳng hạn như loại rượu khỉ trong truyền thuyết mà cậu đã thèm bấy lâu nay!
Hôm nay rốt cuộc mới có cơ hội phát huy, còn bị cậu cầm trong tay!!
Cậu đang hưng phấn, thấy vẻ mặt sa sầm của Hạ Sùng Phong còn đáng thương, nói: “Em chỉ muốn cho anh uống nó mà thôi, đây là con khỉ ——”
Hạ Sùng Phong vậy mà thấy cậu không có ý thức tự kiểm điểm một chút nào, tức giận đến mức vung tay hất trái cây cậu đưa qua, mắng: “Anh không muốn uống, anh chỉ muốn em bình an vô sự!”
“A!”
Cẩu Lương sợ hãi kêu một tiếng, đột nhiên trở tay không kịp trái cây bị đánh rớt, cậu vội vàng nhặt lên, nhưng nắp trái cây đã bị rơi xuống, phần lớn rượu trái cây đã bị đổ ra ngoài, chỉ còn lại không đến một phần ba, cậu lập tức đau lòng đến mức bật khóc!
“Anh làm gì vậy!! Đây là rượu khỉ người khác muốn uống một hớp cũng không có cơ duyên này! Anh đã không trân trọng còn định phá hủy nó!” Nhìn rượu khỉ chỉ còn lại mấy ngụm, Cẩu Lương đau lòng, “Sao anh có thể làm như vậy?!”
Hạ Sùng Phong giật mình, nhanh chóng ôm lấy cậu định xoay người muốn chạy, nhấc cả người cậu ôm ở trước ngực, nén giận nói: “Chạy lung tung cái gì, em an phận chút cho anh!”
Có trời mới biết vừa rồi hắn sợ hãi như thế nào, móng vuốt và răng nanh sắc nhọn của lũ khỉ đó không phải đồ trang trí!
Ở nơi cao như vậy, phòng trường hợp chẳng may cậu bị ngã xuống......
Hạ Sùng Phong dừng suy nghĩ nguy hiểm của mình, càng ôm cậu chặt hơn.
【 Đinh, cập nhật độ hảo cảm của mục tiêu! Độ hảo cảm hiện tại: 80! 】
Nhưng mà, độ hảo cảm cũng không cứu vãn được tâm hồn tan vỡ của cẩu streamer ——
“Hu hu, buông em ra! Em sẽ không bao giờ quan tâm anh nữa!”
Rượu khỉ của cậu a! Mong rượu khỉ mấy trăm năm a! Thế mà bị đổ ra như vậy, chỉ còn vài ngụm thôi! Cậu muốn chửi thề! Nếu tên này không phải mục tiêu, cậu sẽ cắn chết hắn ngay bây giờ!
Cậu đá chân giãy giụa, Hạ Sùng Phong ôm cậu càng chặt, quát khẽ nói: “Em còn giãy giụa, rượu của em sẽ không còn nữa!”
Cẩu Lương quả nhiên bất động, nhưng rất nhanh lại đá đá Hạ Sùng Phong: “Mau tìm cái nắp trở lại, mùi hương này tản ra sẽ dụ thú dữ tới!” Người đoạt đồ ăn giết không tha, nhưng phát sóng trực tiếp quá đẫm máu cũng không hay.
Hạ Sùng Phong một tay ôm cậu quanh ngực, tay kia nhặt cái nắp lên rồi đưa cậu đậy lại, cứ như vậy đưa cậu đi như ôm một đứa bé to xác, chỉ sợ yên tâm cậu lại gặp phải chuyện gì.
Hắn quay trở về, “Đừng nhặt nữa, chúng ta rời khỏi chỗ này thôi!”
Minh Hình và những người khác kinh ngạc nhìn Hạ Sùng Phong ôm đảo chủ đang khóc, bọn họ bị vẻ mặt lạnh lùng của người trước làm cho hoảng sợ, thấy hắn thật sự xoay người rời đi, bọn họ nhanh chóng gia tăng tốc độ trong tay.
Bọn họ đã chứa đầy hai ba lô leo núi mà họ mang theo, lúc này ba người đàn ông đều cởi áo sơ mi ra dùng làm túi xách, trước khi rời đi không cam lòng mà đóng gói thêm một ít, Thành Bắc và Chương Kiều Dịch đeo túi nặng, Minh Hình vác hai túi quần áo quấn chặt trên vai, Tô Sở cũng ôm một cái, vội vàng đuổi kịp Hạ Sùng Phong và Cẩu Lương.
Đi được nửa đường về, đám Minh Hình quả thực đã kiệt sức, suy yếu nói với Hạ Sùng Phong đang sải bước đến cực đại: “Em họ, cậu đi chậm một chút! Tôi, nửa cái mạng của tôi muốn bàn giao ở chỗ này rồi!”
Hạ Sùng Phong dừng lại, Cẩu Lương vẫn còn đang thương tâm muốn chết khóc lóc khi một nửa số rượu khỉ vất vả mới có được bị lãng phí như vậy, sụt sịt nói:“Chờ lát nữa bầy khỉ đuổi tới đây có bị cắn cũng đừng khóc.”
Mọi người: “......”
Gì cũng không nói, chạy thôi!
Chờ trở lại nơi cắm trại, Cẩu Lương đá đá chân, Hạ Sùng Phong lần này không cản cậu, nhìn cậu ôm rượu yêu quý của mình chạy về lều, bộ dạng tức giận thật sự không thèm để ý đến hắn, đau đầu ấn ấn huyệt Thái Dương.
Minh Hình buông hai túi trái cây, tuy rằng kiệt sức nhưng tâm hồn hóng chuyện vẫn hừng hực thiêu đốt, thúc giục hắn tiến đến bên cạnh Hạ Sùng Phong: “Em họ, sao đảo chủ lại khóc vậy, không phải là cậu đánh cậu ta chứ?”
Đám Tô Sở cũng yên lặng nhìn lại.
Hạ Sùng Phong lãnh đạm liếc nhìn bọn họ, cái gì cũng chưa nói nhưng ngay cả Tiểu Teddy ảo tưởng lúc này cũng lặng lẽ ngậm miệng lại.
Hạ Sùng Phong chăm chú nhìn lều trại, nghĩ đến việc để cậu một mình kiểm điểm lại lỗi lầm của mình, nhịn xúc động muốn ôm cậu vào lòng dỗ dành, một tay xách một cái ba lô leo núi lên, giúp Thành Bắc và Chương Kiều Dịch đã gần như kiệt sức đem trái cây đến căn bếp tạm bợ được phủ bằng gỗ, dây leo và cỏ vào chiều hôm qua.
Minh Hình sờ cằm, nhìn bóng dáng Hạ Sùng Phong nói: “Tôi dám cá là em họ của tôi tức giận đến mức mất đi lý trí, đã quên việc đang phát sóng trực tiếp rồi.”
Tô Sở & Thành Bắc & Chương Kiều Dịch: ⊙▽⊙
Bước chân của Hạ Sùng Phong khéo léo mà dừng một chút.
======《 Sinh tồn trên đảo hoang 》 phát sóng trực tiếp thực tế ảo ngày thứ ba · đảo chủ thương tâm muốn chết ↓↓======
“Rượu khỉ à? Có phải là loại rượu trong truyền thuyết mà tôi biết không?!!!”
“Đảo chủ của tôi thật lợi hại!”
“Ồ, tôi cảm giác đảo chủ không đơn giản là có một hòn đảo như vậy, dáng vẻ thật là lợi hại!”
“Mở ra tư thế theo đuổi ngôi sao mới, idol của tôi là hầm tro cốt!”
“Oa! Rượu tràn rồi!!!”
“Đảo chủ khóc thật sự rất đau lòng......T ^ T.”
“Tôi xem cũng khóc luôn rồi.”
“Khóc cái gì, tôi buồn cười chết mất, được chứ!”
“Ấy, lại có thể làm cho Phong nóng nảy, đảo chủ cũng thật 'nợi' hại!”
“Phong tức giận thật đáng sợ, nhịp tim của tôi đập nhanh như sắp nổ tung rồi làm 'xao' đây! Mặt mê trai.JPG”
“Lần đầu tiên cảm thấy trẻ con thích khóc cũng thật dễ thương!”
“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cậu bé khóc cũng có thể đẹp như vậy, quả nhiên là giá trị nhan sắc đại biểu tất cả!”
“...... Làm một tín đồ ăn uống, tôi hiểu nỗi tuyệt vọng của đảo chủ.”
“...... Làm một tín đồ ăn uống, tôi nhìn thấy đảo chủ còn đang liếm rượu bên ngoài vỏ, thật là...... Nhức mắt quá ╯0╰”
“Phong thật sự tức giận đến mức quên đang phát sóng trực tiếp ha ha ha!”
“Tính tình của Phong chính là khí phách như vậy!”
Trong cuộc thảo luận không ngừng giữa những người hâm mộ, nhìn thấy Phong rốt cuộc đã trở về lều của mình, mở ra và thấy đảo chủ không còn khóc nữa, rõ ràng thờ dài nhẹ nhõm một hơi.
“Bỏ đồ xuống, ra ăn cơm.”
“Hừ.”
Đảo chủ quay ngoắt đầu, dáng vẻ rất không vui không muốn quan tâm đến Phong, quả thực khiến cho bọn họ không nhớ ra trước kia cậu nhìn Phong với vẻ mặt mê trai, thế giới của tín đồ ăn uống chính là ngay thẳng khiêm tốn như thế, thuyền nhỏ hữu nghị nói lật là lật!
Phong bước tới, ôm mặt cậu quay qua, cau mày lạnh giọng nói: “Còn không biết lỗi sao?”
Bọn họ đều bị giọng điệu nghiêm khắc như vậy doạ sợ tới mức ngồi nghiêm chỉnh, càng không nói tới đảo chủ, đôi mắt bỗng ngấn lệ, quật cường mím môi không lên tiếng.
Phong trừng mắt với cậu, đảo chủ cũng không cam lòng yếu thế mà trừng lại.
Dường như dài cả một thế kỷ vậy, nhưng fans và các bạn bè khẩn trương chú ý tới thời gian chẳng qua chỉ có một phút mà thôi, trong cảm nhận của bọn họ Phong là người không có gì là không làm được lại chịu thua trước, ngồi xổm xuống nói: “Anh xin lỗi, em cũng phải đồng ý với anh không được làm những việc nguy hiểm như vậy nữa, được không?”
Đảo chủ rốt cuộc cũng buông vỏ quả mình âu yếm ra, nhào vào lòng Phong ôm ấp: “Anh đừng nóng giận, em khó chịu.”
Hạ Sùng Phong sờ đầu cậu, để cậu phát tiết trong chốc lát, mới nói: “Đừng khóc, rất nhiều người đang nhìn đấy.”
Đảo chủ cả người cứng đờ: “...... A.”
Nhóm quần chúng ăn dưa: Có vẻ như Phong không phải là người duy nhất quên mất đang phát sóng trực tiếp ≧ ﹏ ≦
“Nếu đây không phải là tình yêu......”
“Fan cp đi ra!”
“Đừng ở trước mặt nhóm Ong Mật ghép CP cho nam thần, tôi sẽ cắn chết mấy người.”
“Nhưng thật sự rất có tình cảm mà, tôi lặng lẽ thu thập tư liệu sống để xây nhà, Ong Mật miễn vào!”
“Nếu tôi là Phong, tôi nhất định cũng ôm Mạch Mạch ôm vào lòng, bé con nhà mình thì nhà mình cưng chiều! Huống chi Mạch Mạch dễ thương như vậy!”
“Ha ha, tôi cảm thấy nếu nhất định phải chấp nhận Phong ở bên một người, tôi cảm thấy Mạch Mạch cũng rất tốt!”
“Tôi cái gì cũng chưa nói, chỉ yên lặng mà +1.”
“Mấy người đừng như vậy, rất không tốt cho sự phát triển của Mạch Mạch.”
“Ha ha, lầu trên cậu đừng như vậy, Mạch Mạch có đảo, có tiền, có nhan sắc, có Phong! Còn sợ không tốt cái gì cho sự phát triển chứ?”
“Tôi đã không còn lời gì để nói......”
......
======《 Sinh tồn trên đảo hoang 》 phát sóng trực tiếp thực tế ảo quay chụp hiện trường · ngày thứ ba ↓↓======
Thành Bắc: “Đảo chủ, vừa rồi cậu ôm chính là rượu khỉ trong truyền thuyết sao?”
Cẩu Lương không có tinh thần gật đầu.
Đám Tô Sở đều kích động, nói: “Đảo chủ đại nhân, cho chúng tôi nhìn một chút đi, kể cả không thể uống nhưng chúng tôi chỉ cần ngửi một chút cũng được mà.”
Cẩu Lương lạnh nhạt mà nói: “Chờ mấy người ngửi thấy được, sẽ không nói như vậy →^→”
Minh Hình chuyển hướng về phía Hạ Sùng Phong, “Em họ, cầu xin cậu, để cho tôi nhìn một chút đi, nếu không chờ tôi chết đi tôi cũng sẽ không nhắm mắt.”
Hạ Sùng Phong: “Lấy chỉ số thông minh của anh, tôi không cho rằng sự việc mấy chục năm trước anh sẽ còn nhớ được.”
Minh Hình: “......”
Minh Hình: “Dì!! Dì thấy cậu ta bắt nạt cháu như này! Còn liên thủ với người khác bắt nạt cháu!! Dì phải làm chủ cho cháu đó!!!”
Cẩu Lương: “Ông lão 30 tuổi.”
Minh Hình:...... Trái tim thuỷ tinh của tôi đã chịu tổn thương một vạn điểm.
Cẩu Lương không quản hắn, lôi kéo Hạ Sùng Phong trở về lều, mở nắp vỏ quả ra xốc lên thứ rượu khỉ yêu quý của cậu —— trong suốt như nước suối trong vắt nhất khe núi, mùi thơm làm say lòng người. Vẻ mặt Cẩu Lương say mê, cầm nó một cách hiếm lạ, cậu do do dự dự nâng đến trước mặt Hạ Sùng Phong.
Hạ Sùng Phong buồn cười nhìn vẻ mặt đau lòng và bộ dạng vô tư của cậu, bưng lên uống một ngụm nhỏ, đẩy phần còn lại về cho cậu, nói: “Uống rất ngon, anh không thích uống rượu, em uống đi.”
Cẩu Lương vui sướng hài lòng uống, mấy hớp là đã giải quyết xong rượu khỉ —— cậu sợ dẫn tới thú dữ, không thể tinh tế nhấm nháp.
Cả người cậu hạnh phúc giống như ngâm mình trong đám mây, ôm vỏ quả cười đến ngây ngô.
Sau đó...... Thời gian cho buổi biểu diễn độc nhất vô nhị của cẩu streamer bắt đầu rồi ↓↓
“Cá tuyết biển sâu mỏng lại ngọt, rượu khỉ không làm tôi hối hận về chuyến đi này, tôi nán lại diệt hết hòn đảo này, nước mắt cá sấu tôi cũng nếm thử ~~”
“Tay phải tôi một quả chanh nhỏ, tay trái tôi một ly rượu khỉ, sung sướng tựa thần tiên, a, tựa thần tiên ~~~~”
“Dâu tây ngọt ngào, chanh nhỏ thùng dấm, tôi thích, đều là của tôi ~~”
“Tôi thật sự còn muốn sống thêm 500 năm!!”
Hạ Sùng Phong cũng không che được miệng cậu, toàn bộ doanh địa và toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp thực tế ảo, trong giọng hát uyển chuyển như thế, tập thể mất ngủ.