Bàn Luận Tư Thế Ăn Cẩu Lương Chính Xác

Chương 30: Chương 30: Ảnh đế công vị chanh (9)




Editer: Minori

======《 Sinh tồn trên đảo hoang 》 phát sóng trực tiếp thực tế ảo ngày đầu tiên · chiếm đóng đảo hoang ↓↓======

Những người hâm mộ đang nhìn Hạ Sùng Phong và bọn họ bước vào hòn đảo hoang vắng với cây cối rậm rạp dưới sự lãnh đạo của đảo chủ, đảo chủ xoay cặp kính râm trong tay, cả người không có gì trói buộc, nói: “Vài vị đang sắn ống quần thì tốt hơn hết là nên bỏ ống quần xuống trước, phần tay áo, ống quần và gấu áo đều được cột lại, nếu không có thứ gì đó chui vào thì...... sẽ rắc rối lắm.”

Cậu nói một cách thản nhiên, nụ cười rạng rỡ, đừng nói những người khác, ngay cả khán giả cũng cảm thấy lạnh sống lưng.

Những người khác lập tức lo lắng kiểm tra, trái lại Hạ Sùng Phong đang cầm hai chiếc túi lớn với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng rất ân cần tiến lên dò hỏi đảo chủ: “Tiểu Hố Nhi, để anh di trước, được không?”

Vòng làn đạn toàn bộ đã bị tiêu diệt trong giọng nói siêu trầm của Hạ Sùng Phong!

“Phong của tôi vậy mà giúp người ta xách hành lý, cậu ấy là ai chứ!”

“Tôi cũng rất tò mò! Mong đại thần phổ cập khoa học!”

“Mạch Thao, nghệ sĩ mới ký hợp đồng với WE, cùng hợp tác với Phong trong bộ phim 《Đặc Công Phong Hỏa 》 còn chưa công chiếu, là streamer phòng phát sóng trực tiếp của WE. Hiện tại ở vị trí NO.940 bảng lam...... Tuy rằng là cấp bậc thấp nhất, nhưng cậu ấy là đảo chủ...... Được thôi, tôi chấp nhận!”

“Hiện tại người mới đều giàu có như vậy sao?”

“Tiểu Hố Nhi?”

“Emma, nhìn má lúm đồng tiền của đảo chủ, cách gọi này thật là siêu đáng yêu!”

“Khi Phong của tôi gọi Tiểu Hố Nhi, sao lại có thể dịu dàng như vậy!”

“Tuy rằng tôi đã sớm biết Phong của tôi dưới biểu tình lãnh khốc là một trái tim rực lửa và mềm mại, nhưng mà —— tôi muốn trở thành đảo chủ a a a a!”

“Phonh của tôi đối xử với cậu ấy rất đặc biệt nha, rốt cuộc là vì sao ta! Trái tim tôi ngứa chết rồi!”

“Ha ha, chẳng lẽ mọi người không cảm thấy hai người bọn họ đều có cảm giác CP rất mạnh sao?”

“Fan CP lăn ra đây! Phong của tôi sẽ không CP với người khác đâu!”

“Phong của tôi thật sự là một quý ông tốt, giống người anh trai lớn nhà bên ~~~”

......

======《 Sinh tồn trên đảo hoang 》 hiện trường quay phim thực tế ảo ngày đầu tiên ↓↓======

Vén đám cỏ dại rậm rạp gần đến ngực sang một bên. Sáu người đi cạnh nhau, cách nhau khoảng một mét.

Cẩu Lương đi đầu tiên, Hạ Sùng Phong thứ hai, tiếp theo là Tô Sở, Chương Kiều Dịch, sau đó mới là Minh Hình người có thân hình cao lớn bắt mắt, cuối cùng là Thành Bắc người trông rất đáng tin cậy đi sau cùng.

Không biết đây là loại cỏ gì, không chỉ mọc cao mà còn có răng cưa sắc nhọn, trông rất đáng sợ.

Cô gái duy nhất Tô Sở ở giữa bởi vì chiều cao thấp nhất, cho nên chỉ có thể nhìn thấy một chút tóc trong đống cỏ dại này. Cô dùng khăn choàng quấn chặt mặt, chỉ chừa một đôi mắt, tuy là như thế, đám cỏ dại thỉnh thoảng vẫn đập vào mặt cô gây đau đớn. Đi được nửa đường, Chương Kiều Dịch chủ động giúp cô cầm hành lý mới khiến cô không mấy vất vả.

Trong tiếng xua cỏ sột soạt, Tô Sở không nhịn được hỏi: “Đảo chủ, chúng ta còn bao lâu nữa mới đến nơi vậy?”

Cô nhéo nhéo cánh tay đau nhức, đổi tay múa may nhánh cây đánh bụi cỏ —— so với việc dùng tay làm việc nặng nhọc quá mức, cô càng sợ trong bụi cỏ đột nhiên xuất hiện thứ gì đó đáng sợ.

Cẩu Lương ở phía trước đáp: “Còn khoảng 2 phút 40 giây, chúng ta sẽ tới điểm dừng chân thứ nhất.”

Chương Kiều Dịch: “Ha ha, đảo chủ, cậu còn nói thời gian chính xác đến giây à?”

Cẩu Lương: “Ừm, em còn biết anh sẽ té ngã sau 3 giây nữa, chị Tô Sở chị bước sang bên phải một bước, chính là lúc này ——”

Khi cậu vừa nói xong, Chương Kiều Dịch đột nhiên lảo đảo ngã sang bên trái, thật nguy hiểm mà dùng nhánh cây chống được bản thân.

Mọi người: “......”

Minh Hình ở phía sau nhìn rất rõ: “...... Đảo chủ cậu thuộc miệng quạ đen sao?”

Hạ Sùng Phong cao nhất quay đầu lại, tầm mắt không chút độ ấm chuẩn xác dừng trên người Minh Hình, người sau: “...... Cậu vì một đứa người mới xa lạ, mà đối xử với anh họ cậu như vậy, tôi đau lòng đó!”

Hạ Sùng Phong: “Tự mình cẩn thận, đừng gây thêm rắc rối cho mọi người.”

Minh Hình được một câu trước cảm động, đã bỏ mình trong sự thật tàn nhẫn.

Chương Kiều Dịch vỗ vỗ ngực đè xuống sợ hãi, nói: “Cũng may sau khi đảo chủ nói tôi cũng có chút phòng bị, bằng không ngã vào đám cỏ này chắc chắn sẽ bị hủy hoại nhan sắc rồi. Nhưng mà, cậu đi tuốt đằng trước, làm sao biết tôi sẽ té ngã?”

“Nghe âm thanh sẽ biết.” Cẩu Lương đang dùng hệ thống giám sát xác định bọn họ, sau đó nói: “Bài học kinh nghiệm ở ngay trước mắt mọi người, đừng chỉ lo nhìn trái phải, còn phải nhìn dưới chân.”

Minh Hình nhỏ giọng nói thầm: “Đều nghe được vậy mà còn không nói, đợi người ta té ngã......”

“Đó là bởi vì tôi lo lắng chỉ số thông minh của anh không thể hiểu được những nguy hiểm tiềm tàng, bây giờ, anh cũng nhớ nhìn dưới chân đi?” Cẩu Lương cười tủm tỉm giọng nói truyền vào lỗ tai hắn, Minh Hình không dám tin tưởng mở to hai mắt: “Bây giờ người mới đều dùng giọng điệu này để nói chuyện với tiền bối sao? Còn nữa, lỗ tai của cậu được buff à?”

Cẩu Lương: “Đạo diễn có phải đã từng nói, ở đây đừng đắc tội tôi phải không? Anh chưa từng vượt qua phần đọc hiểu ở trường tiểu học à?”

Minh Hình: “...... Em họ cứu mạng!”

Hạ Sùng Phong giơ tay sờ đầu Cẩu Lương, ánh mắt mang ý cười, nói: “Chúng ta phải có lòng khoan dung với người kém thông minh hơn một chút.”

Cẩu Lương cười ngọt ngào, “Tuân lệnh nam thần! Vất vả không, để em cầm cho ~”

“Không cần, em cẩn thận một chút.”

“Yên tâm đi, tuy rằng đây là lần đầu tiên em tới nơi này, nhưng không có gì em không thể nhớ được.”

Đám đông: Lần đầu tiên tới là cái quái gì?!

Khi mọi người nói chuyện, Cẩu Lương cười nói: “Tới rồi.”

Tô Sở người có điểm chú ý rất độc đáo, nhìn đồng hồ nói: “...... Thật sự chỉ có 2 phút 38 giây.”

Nhánh cây đẩy ra đám cỏ dại cuối cùng, tầm nhìn trống trải khiến người ta có cảm giác mới lạ!

Chỉ thấy, trước mắt xuất hiện một tảng đá gồ ghề, một bãi đá rộng với nhiều bụi cỏ ngắn, phía trước đã là một khu rừng rậm cao chót vót, bên phải là sườn đồi xen lẫn hoa cỏ đẹp không sao tả xiết, bên trái là một tảng đá lớn nhô lên cao, leo lên phía trên là có thể nhìn thấy cảnh biển tuyệt đẹp khiến người ta rung động.

Cẩu Lương ngắm phong cảnh xung quanh đầy mới lạ, sử dụng màn hình thực tế ảo để khán giả có thể nhìn thấy nhiều cảnh đẹp của nhóm bốn người Minh Hình hơn, lau mồ hôi cho Hạ Sùng Phong, mới quay đầu lại nói: “Mọi người mau tập hợp, mấy phút nữa sẽ có trận mưa, chúng ta mau dựng lều trại lên.”

Mọi người nhìn bầu trời không một gợn mây với ánh mặt trời chói chang: “......”

Nhưng thật ra Chương Kiều Dịch đã từng một lần ăn mệt là người đầu tiên hưởng ứng, những người khác miễn cưỡng từ bỏ cảnh đẹp, bắt đầu tìm kiếm nơi để ở.

Cẩu Lương và Hạ Sùng Phong rất nhanh chọn được một nơi tốt nhất, dựng lều lên, thu dọn lại túi ngủ đôi mà Cẩu Lương cố tình mang theo, cất kỹ hành lý, đi ra hỗ trợ —— chỉ thấy, ba người đàn ông khác đang giúp người phụ nữ duy nhất dựng lều trại trước.

Cẩu Lương xem xét việc lựa chọn địa điểm liền biết Thành Bắc thật sự là một người trong nghề, Hạ Sùng Phong bước ra nói: “Anh Thành, em và Tiểu Hố Nhi dựng ở chỗ này, anh và anh Chương trước tiên chọn cho mình một chỗ tốt đi.”

Minh Hình đáng thương nói: “Còn tôi thì sao?”

Hạ Sùng Phong cũng không quay đầu lại, “Đợi.”

Minh Hình: “Hức.”

Cẩu Lương nói: “Không còn nhiều thời gian nữa, mọi người không muốn bị mắc mưa thì hãy nhanh tay lên nha.”

Minh Hình lập tức nói: “Ai biết là thật hay giả, cậu còn có thể bấm tay như thần côn* sao?”

*Thần côn [神棍]: là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc có khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.

Cẩu Lương nhếch đỉnh mày, “Anh nói, nếu tôi yêu cầu nam thần không dựng lều cho anh, anh ấy có giúp anh không?”

Minh Hình còn chưa kịp nói lời nào, Hạ Sùng Phong đã mở miệng: “Không cần yêu cầu, sẽ không.”

Tô Sở cười ha ha trong khi Minh Hình ăn mệt lã chã chực khóc, lại hỏi: “Đảo chủ, nghe danh đã lâu, đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhỉ. Nói cho tôi biết cậu và Phong có quan hệ gì, thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của tiền bối đi!”

Cẩu Lương vừa dựng lều vừa nói: “Anh ấy là nam thần em, em thích anh ấy!”

Tô Sở nói: “Cậu ấy cũng là nam thần của tôi, tôi cũng thích cậu ấy, nhưng sao cậu ấy chỉ đối tốt với em?”

Cẩu Lương sờ cằm: “Vấn đề này, em cũng muốn biết. Không bằng chị Tô Sở hỏi nam thần giúp em một chút đi?”

Tô Sở: “...... Tôi thật ra cũng không tò mò như vậy, ha ha ha.”

Cô sợ nam thần, nhưng Minh Hình không sợ, không cam lòng ghé vào bên người Hạ Sùng Phong hỏi đông hỏi tây, Hạ Sùng Phong không trả lời, anh ta còn không vừa lòng sẽ không buông tha.

Hạ Sùng Phong: “Còn nói một dấu chấm câu nữa, lều của anh tự mình nghĩ cách.”

Minh Hình bịt miệng yên lặng, không nói.

Trong lúc mọi người đang bận rộn, đột nhiên chân trời vang lên tiếng sấm sét, chỉ thấy một đám mây đen lớn đang lao về phía họ với tốc độ cực nhanh ——

Đám người Minh Hình bị khiếp sợ, lập tức tay chân nhanh chóng.

Cuối cùng Cẩu Lương và Hạ Sùng Phong đã dựng xong lều cho Minh Hình, sắc trời cũng tối dần, không đợi bọn họ trở về lều của mình, những hạt mưa lớn đã bắt đầu rơi xuống. Hạ Sùng Phong lôi kéo Cẩu Lương chạy nhanh, đẩy cậu vào trong lều trước, sau đó bản thân mới chui vào trong, trong cơn cuồng phong cùng Cẩu Lương kéo khoá lều lên.

Cẩu Lương suýt chút nữa muốn đẩy ngã hắn xuống, nguy hiểm thật nhớ tới trên người luôn mang theo công cụ phát sóng trực tiếp thực tế ảo, bây giờ nhất cử nhất động bọn họ đều ở trước mắt bao người, nhịn xuống.

Nhưng thật ra Hạ Sùng Phong không có quan tâm nhiều như vậy, đưa tay lên lau mặt bị nước mưa làm ướt nhẹp, ngồi xổm trên mặt đất mở ba lô tìm khăn lông.

Bên ngoài mưa như trút nước làm cho lều bạt run rẩy “Bạch bạch bạch”, Cẩu Lương ngồi xổm bên cạnh hắn, ngẩng mặt để hắn lau nước mưa, cười tủm tỉm nói: “Nam thần à nam thần, anh thật tốt.”

======《 Sinh tồn trên đảo hoang 》 phát sóng trực tiếp thực tế ảo ngày đầu tiên · mưa lớn trên đảo hoang ↓↓======

Ngoại trừ sáu vị khách chính mang theo công cụ phát sóng trực tiếp bên người, e-kip chương trình đã đặt một màn hình lớn để phát sóng trực tiếp thực tế ảo ở trên đảo.

Lúc này, khán giả nhìn thấy cơn mưa nói đến liền đến, mây đen nghìn nghịt kéo đến gần như bao trùm toàn bộ hòn đảo, giữa sấm chớp ầm ầm, bốn chiếc lều trông vô cùng đáng thương trong cơn cuồng phong bão táp.

Thầy Thành trước đó dựng lều cho giáo chủ Chương, bản thân đã không còn kịp nữa, cho nên bây giờ hai người bọn họ đang ở cùng một chỗ, uống nước nói chuyện, đổ cũng không sợ. Hạ Sùng Phong và đảo chủ cũng ở một chỗ, sau khi lau mặt cho nhau, lấy từ trong ba lô của đảo chủ một vài hộp đồ ăn, bắt đầu thời gian phát sóng trực tiếp đồ ngon, không hề bị gió mưa làm lay động, như biến thành một thế giới riêng.

Khán giả còn muốn nhìn nhiều chi tiết hơn nữa, nhưng màn hình đã bị chuyển sang Teddy chủ và nữ thần.

Hình thức phát sóng trực tiếp hai màn hình tại hiện trường, bọn họ nhìn thấy hai người lẻ loi ôm chặt chính mình ở trong lều trại, lập tức......

“Nữ thần của tôi mặt bị doạ sợ cho trắng bệch rồi, thật đau lòng!”

“Chị Lục, đưa tiểu Teddy nhà chúng ta về đi! Hu hu hu, nơi quỷ quái này nói trời mưa liền mưa, tia sét còn đánh gần như vậy, đứa trẻ cũng bị hù chết, huống chi là Star của tôi!”

Lá gan nữ thần còn tương đối lớn, vẫn luôn nhớ bản thân đang phát sóng trực tiếp, ôm đầu gối nói: “Tôi biết các bạn nghe thấy tôi nói chuyện, tuy rằng tôi không nghe thấy các bạn, nhưng đừng để tôi một mình ở chỗ này mà. Ai giúp tôi nhìn xem tia chớp đến chỗ nào rồi, sẽ không đánh vào người tôi chứ, nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của mình, nếu sống chết như này, tôi sẽ khóc mất.”

Bọn họ vội vàng an ủi: “Nữ thần đừng sợ, chúng em ở đều đây!” “Nữ thần à nữ thần, tia chớp còn cách chị rất xa, chị đừng sợ!”

Teddy chủ thì hào phóng hơn, liên tục hét lên: “Có ai không? Ai trả lời tôi một tiếng đi!”

“hhhh không hiểu sao có chút muốn cười! Tôi là nhân viên xúc phân chuyên nghiệp, tôi thề!”

“Star của tôi chỉ sợ đã quên mình đang phát sóng trực tiếp 2333 (ha ha ha)”

“Nhưng mà thật sự rất dọa người mà, tuy rằng tôi biết tôi chỉ đang xem phát sóng trực tiếp, nhưng vẫn luôn đắp chăn nhìn ngoài cửa sổ, rất sợ có tia chớp đánh vào tôi.”

“Chạm vào Teddy của tôi, đứa nhỏ đáng thương mất bình tĩnh rồi.”

“Đúng vậy, Star của tôi không có kêu về nhà, đã rất tuyệt!”

Teddy chủ không có kêu về nhà, hắn kêu chính là: “Em họ! Hạ Sùng Phong!! Đảo chủ!! Tôi biết cậu nghe thấy!! Các cậu tùy tiện tới đây đi! Đừng ném tôi ở chỗ này mà! Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái nào, vừa rồi còn tốt đẹp, như thế nào nói sét đánh thì có sét đánh, nói trời mưa thì có trời mưa! Em họ, cậu mau qua đây! Tôi sẽ không bao giờ tố cáo với dì rằng cậu bắt nạt tôi đâu! Cậu mau ra đây tôi không thể chịu đựng được một mình ——”

Nhóm: Tôi thật sự không muốn cười, ha ha ha ha ha!

======《 Sinh tồn trên đảo hoang 》 hiện trường quay phim thực tế ảo ngày đầu tiên ↓↓======

Hạ Sùng Phong nghe mưa rền gió dữ trong mơ hồ truyền đến tiếng quỷ khóc sói gào của Minh Hình, hỏi Cẩu Lương: “Tiểu Hố Nhi, khi nào trận mưa này mới kết thúc?”

Cẩu Lương ăn chanh muối chua chua vừa phải một cách đẹp mắt, nói: “Khoảng 10 phút nữa trời sẽ tạnh.”

Hạ Sùng Phong gật gật đầu, quyết đoán không đi quản Minh Hình.

Đợi mưa tạnh, Minh Hình là người đầu tiên chạy ra bên ngoài, bắt lấy Hạ Sùng Phong nói: “Em họ, anh muốn cùng lều với em!! Anh không muốn ngủ một mình!!”

Hạ Sùng Phong hất tay hắn ra, vô tình nói: “Anh năm nay 30 tuổi, không phải 3 tuổi.”

Minh Hình hai mắt ướt dầm dề, vừa rồi thật sự sợ hãi, lúc này tức giận chỉ vào Cẩu Lương nói: “Vậy thì tại sao cậu ta lại có thể?!”

Hạ Sùng Phong: “Cậu ấy nhỏ hơn anh 10 tuổi.”

Minh Hình: “...... Tuổi còn nhỏ mà đã ghê gớm nhỉ!”

Cẩu Lương ngẩng đầu nói: “Tiền bối, xin hãy nén đau buồn.”

Minh Hình tức giận đến mức xù lông, nhưng những người khác cũng không thèm để ý, bọn họ đang cùng nhau hỗ trợ dựng lều cho Thành Bắc.

Chương Kiều Dịch nói: “Đảo chủ, tiếp theo chúng ta làm gì?” Hắn bây giờ vui lòng phục tùng Cẩu Lương, quyết định giống như chỉ thị đạo diễn ôm chặt đùi đảo chủ không buông!

“Mọi người có thể đi tìm gì đó ăn.” Cẩu Lương nghiêng đầu nói: “Đúng rồi, tôi đã nói với mọi người rồi. Đây là nơi an toàn nhất trên hòn đảo này. Nếu hành động một mình, tốt nhất đừng rời khỏi nơi này. Ngoài ra, công nhận loại cỏ này có độc không thể ăn, nhưng có nó rắn rết, côn trùng, chuột, kiến ​​sẽ không đến gần nơi này. Mọi người nếu muốn đi ra ngoài nhớ mang theo một ít phòng thân. Trời vừa mưa xong, những con vật nhỏ đang rất phấn khích, mọi người nên cẩn thận nha.”

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào đám cỏ mọc trong kẽ hở của những viên đá và bắt đầu lần lượt kéo chúng ra.

Thành Bắc ngăn Minh Hình đang muốn lột sạch đám cỏ gần đó: “Giữ lại cho tôi một ít!”

Chương Kiều Dịch phản ứng lại nói: “Đảo chủ, ý của cậu là để chúng tôi ra ngoài tìm đồ ăn, vậy cậu thì sao?”

Cẩu Lương ồ một tiếng, “Mọi người không biết sao, tôi mang theo đồ ăn. Ừm, vừa đủ cho tôi, nam thần và chị Tô Sở ăn, còn mọi người tự cầu thêm phúc đi.”

Tô Sở cảm động cực kỳ: “Không nghĩ tới tôi cũng có một phần, cảm ơn đảo chủ! Đảo chủ muôn năm!”

Minh Hình & Chương Kiều Dịch & Thành Bắc: o(>_<)o

Dù Minh Hình có nhấn mạnh rằng mình ăn rất ít, chỉ cần cắn hai miếng, một miếng là đủ, nhưng hắn vẫn bị Cẩu Lương người bảo vệ thực phẩm đuổi ra khỏi lều.

Tô Sở nhìn theo bọn họ rời đi, lo lắng nói: “Bọn họ cứ như vậy đi ra ngoài, thật sự không sao chứ?”

Cẩu Lương nhún nhún vai nói: “Có thầy Thành ở đó, chắc là không sao.”

Tô Sở: “...... Chắc là? Không hiểu sao tôi càng lo lắng hơn làm sao bây giờ?”

Hạ Sùng Phong đem đồ ăn mở ra, cô lập tức ngừng nói, đôi mắt sáng lấp lánh nói: “Tôi cũng từng xem phát sóng trực tiếp về đồ ăn của đảo chủ, không nghĩ tới nó còn thơm hơn so với tưởng tượng của tôi, nhất định mùi vị sẽ rất tuyệt!”

Cẩu Lương quở trách Hạ Sùng Phong nói: “Em đã nói là nhất định phải mang hộp gà rán đó theo rồi mà, ngày mưa ăn gà rán là tuyệt nhất!”

Hạ Sùng Phong lẳng lặng nhìn cậu: “Tạnh mưa rồi.”

Cẩu Lương: “...... Hừ.”

Tô Sở hai mắt trông mong chờ ăn cơm nói: “Hai người quan hệ thật tốt, quen biết lâu chưa?”

Cẩu Lương: “Em đã theo dõi anh ấy rất nhiều năm đó, nhưng mà anh ấy biết em chắc cũng chỉ hơn 1 tháng thôi?”

Hạ Sùng Phong: “Là 57 ngày.”

Cẩu Lương cười tủm tỉm, biết rõ còn cố hỏi, nói: “Thì ra lúc em còn chưa vào đoàn, nam thần đã âm thầm chú ý đến em nha!”

Hạ Sùng Phong không trả lời, ăn cơm.

Đợi bọn họ ăn xong một cách đẹp đẽ, ba người khác vẫn chưa trở về, liền hẹn nhau ra ngoài ngắm phong cảnh.

======《 Sinh tồn trên đảo hoang 》 phát sóng trực tiếp thực tế ảo ngày đầu tiên · bữa cơm trưa đầu tiên ↓↓======

“A!!!!!”

Người suýt chút nữa kêu vỡ họng, không phải Teddy chủ luôn làm những chuyện khiến nhóm quần chúng ăn dưa sợ tới mức hồn phi phách tán, mà là thầy Thành người vững vàng nhất!

Cảnh phát sóng trực tiếp được chuyển từ cảnh ăn trưa ngon lành của ba người sang hiện trường, chỉ nhìn thấy một con rắn đầu dẹt đang ngẩng cao đầu thè lưỡi xuất hiện trước mặt mọi người ——

“A a a a!”

Phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập tiếng thét chói tai.

Rất nhiều người đã ngã khỏi ghế dựa.

“Đạo diễn, ông đang làm cái quái gì vậy!”

“Trời ơi, dọa tôi tè ra quần hu hu hu!”

“Đây là bước chuyển đổi thần kỳ gì vậy!”

“Tôi không chuẩn bị trước cho cú sốc này, trái tim tôi ngừng đập trong 3 giây!”

“Thầy Thành không có việc gì chứ, Star của tôi không bị cắn phải không?”

“Đại giáo chủ của tôi đâu rồi?!”

“A, nơi này quá nguy hiểm, mẹ kêu tôi về nhà!”

“Mẹ kiếp, đây thật sự là phát sóng trực tiếp với cuộc sống như dây thừng mà, hù chết bé rồi!”

......

Thầy Thành, giáo chủ Chương và Teddy sắc mặt đều đặc biệt trắng bệch, lúc này ngoài dự kiến của mọi người chính là, Teddy vậy mà là người bình tĩnh nhất.

“Đừng sợ, nó bây giờ chưa muốn tấn công chúng ta, chúng ta lặng lẽ rời đi...... Cẩn thận tiếng bước chân, đừng để nó có cảm giác bị uy hiếp.”

“Đúng đúng, trên người tôi còn mang theo cỏ quý! Đảo chủ phù hộ cho tôi, Thượng đế Phật Tổ Maria......” Giáo chủ Chương nắm chặt cỏ trong tay, đã sợ tới mức bại lộ bản tính. Thầy Thành cũng nín thở......

Đợi bọn họ từ từ rời khỏi lãnh thổ của rắn, trở về nơi cắm trại, nhóm quần chúng mới thở phào nhẹ nhõm.

“Oa vừa rồi thật là đáng sợ!”

“Đảo chủ phù hộ cho tôi...... Ha ha, giáo chủ vậy mà là người mê tín như vậy XD.”

“Lúc mấy người Hạ Sùng Phong ngắm cảnh đẹp, mấy người Teddy bị rắn xua đuổi, đây là nhân sinh mà......”

“Star của tôi quá tuyệt vời! Quá dũng cảm!!”

Giọng nói trong làn đạn còn chưa ngừng lại, chỉ thấy Teddy đột nhiên chạy như điên, ôm chặt đảo chủ ——

“Đảo chủ, cứu mạng với!!!”

Quần chúng: Tha thứ cho đứa nhỏ này cung phản xạ quá dài, bây giờ mới biết sợ hãi. Cười khóc.GIF

Ngay sau đó, chỉ thấy Hạ Sùng Phong vô tình kéo anh họ của hắn ra, lãnh khốc nói: “Còn dám ôm cậu ấy, đánh gãy chân của anh.”

Star đại khái không nghe rõ, quay đầu ôm chặt Hạ SùngPhong, khóc lớn thành tiếng: “Em họ, anh suýt chút nữa đã không về được!!!”

Vẻ mặt đảo chủ là dạng này: =_=

*

Ngày đầu tiên chấn động mọi người, vẫn còn đang tiếp diễn......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.