Beta bởi @YourThw ('ε`)
===
Ý định ban đầu của Thẩm Chứng Ảnh là muốn khuyên Hồ Lại bỏ cuộc.
Đâu ai thích bị nói tới nói lui mãi. Một đằng vồn vã, còn một đằng cứ hờ hững như không thì ai mà chẳng bực bội nản lòng, đúng không.
Có ngờ đâu lại đổi lấy một lời tỏ tình chém đinh chặt sắt của Hồ Lại.
Trước đây con bé còn sử dụng chiến thuật đi vòng quanh, nói một nửa chừa lại phân nửa. Giờ thì hay rồi, hùng hồn tuyên bố em thích cô.
Nếu đây là người mình ghét thì đã dễ dàng nói cảm ơn, có điều cảm xúc của cô không liên quan gì đến tôi.
Nhưng đây lại là Hồ Lại.
Ai mà đỡ cho được?
Thẩm Chứng Ảnh rầu rĩ.
Dưới ánh đèn mờ ảo trong đêm đầu đông, đôi môi cô gái trước mặt ửng hồng, chỉ cần mình đồng ý là có thể hôn lên bất cứ lúc nào.
Thẩm Chứng Ảnh cho rằng mình đã quán triệt tư tưởng hoàn toàn, quyết tâm giữ khoảng cách với người kia càng xa càng tốt, không để cho ai quấy rầy ai; nhưng khi đối mặt với Hồ Lại cô Thẩm vẫn cảm thấy vô cùng bối rối.
Mỗi khi ở cùng với Hồ Lại, Thẩm Chứng Ảnh thường xuyên có cảm giác ngẩn ngơ, đây là đâu tôi là ai, tôi đang định làm gì vậy.
Chán hết chỗ nói.
Hồ Lại vẫn nắm khư khư ngón tay của Thẩm Chứng Ảnh, ánh mắt nóng rực như muốn hỏi cho ra lẽ mới thôi.
Cực kỳ thử thách sức mạnh ý chí.
Nếu Thẩm Chứng Ảnh đủ yếu lòng, cô có thể ôm Hồ Lại vào lòng hoặc lấy cớ dẫn Hồ Lại lên nhà trú mưa; còn nếu như đủ mạnh mẽ, cô có thể dứt khoát nói vĩnh biệt không hẹn ngày tái ngộ. Phiền toái nhất là cứ nửa vời như thế này, ngang không được mà dọc cũng không xong.
Thẩm Chứng Ảnh đành phải cởi khăn quàng cổ ra rồi choàng lên cho Hồ Lại.
“Khuya rồi, trời lại lạnh, em mau về đi thôi“.
Dầm mưa chạy đến Đại học H chỉ để đón mình đi dạy về, Thẩm Chứng Ảnh cảm thấy không đáng giúp Hồ Lại. Cô Thẩm định khuyên Hồ Lại lần sau không cần đến, nhưng cô thấy có nói con bé cũng không nghe. Hồ Lại sẽ bày ra đủ mọi lý do của Hồ Lại, em nhớ cô, em muốn gặp cô, cho dù mưa to em cũng mặc.
Thẩm Chứng Ảnh thở dài, tiễn Hồ Lại về không xong, mà bảo Hồ Lại lên lầu ngồi cũng không ổn.
Dường như hiểu được sự khó xử của cô Thẩm, Hồ Lại phì cười, cố ý hít hít chiếc khăn của mình rồi nói: “Ngày mai em mang hết khăn quàng cổ ở nhà sang cho cô nhé“.
“Để làm gì?”
“Cô dùng vài ngày rồi trả lại cho em. Thế thì mỗi lần em quấn khăn đều giống như được cô ôm vào lòng. Khi nào trên khăn bay bớt mùi của cô đi rồi, cô lại choàng lên lần nữa...”
“Im mồm im mồm“. Thẩm Chứng Ảnh giơ tay bịt miệng Hồ Lại, không muốn nghe thêm một chữ nào nữa. Bất thình lình, cô Thẩm thấy lòng bàn tay mình hơi nhột lại còn hơi ươn ướt nên vội vàng rụt tay lại. “Đừng nghịch, cô chưa rửa tay đâu“.
Hồ Lại chỉ cười không đáp.
Biết em ấy lưu luyến từng khoảnh khắc, nhất quyết không muốn quay về, Thẩm Chứng Ảnh chỉ e nếu cứ câu giờ lê thê thế này, hàng xóm đi ra trông thấy lại cười cho vì dù sao đây cũng là khu tập thể giảng viên, chạm mặt người quen là chuyện không thể tránh khỏi. Thế nên cô Thẩm đành phải nói: “Về ngủ sớm đi, không phải ngày mai em định dẫn cô đi thủy cung xem sứa sao?”
“Sáng mai 9h em đến đón cô được không? Em sẽ mang bữa sáng theo, cô chỉ cần chờ em là được“.
Thẩm Chứng Ảnh lẩm bẩm, “Không phải nhúng tay làm gì hết, sao tôi cứ có cảm giác bản thân vô dụng thế nhỉ?”
“Việc nhỏ em ra ngựa, việc lớn cô làm chủ“. Tiễn Thẩm Chứng Ảnh lên nhà xong, xác định xung quanh không có ai, Hồ Lại cọ vội lên mặt cô Thẩm rồi nhanh chóng lùi lại, “Tối nay mơ thấy em được không, nhờ cô nhé“.
Mơ thấy Hồ Lại có lẽ là một siêu sự kiện.
Thẩm Chứng Ảnh hoàn toàn không muốn mơ thấy.
Mơ về Hồ Lại, có nghĩa là mình đang lạc vào một giấc mộng đẹp.
Không, bản thân Hồ Lại đã là một giấc mộng đẹp.
Từ nhà Thẩm Chứng Ảnh đến chỗ công viên hải dương nếu đi bằng tàu điện ngầm sẽ tiện hơn là tự lái ô tô đến. Công viên hải dương nằm trong Lục Gia Chủy, vào đây việc khó nhất là tìm được chỗ giữ xe. Nếu Hồ Lại đi một mình, cô sẽ không đủ kiên nhẫn đâu mà đi vòng vèo tìm chỗ đỗ, nhưng vì muốn tranh thủ từng phút tận hưởng thế giới hai người với giáo sư Thẩm, cuối cùng Hồ Lại vẫn quyết định lái xe tới.
Thẩm Chứng Ảnh ngồi ăn sandwich của cửa hàng tiện lợi, sực nhớ giai đoạn này đang là thời gian lễ lạt, cô nói: “Ban đầu cô định đi tàu điện ngầm tới“.
“Tàu điện ngầm đông lắm, em muốn có không gian riêng với cô cơ. Cô không dám đến nhà em, cũng không cho em vào nhà, vậy chỉ còn cách tranh thủ thời gian lái xe thôi. Tốt xấu gì trong xe chỉ có mỗi hai chúng ta“.
Chỉ là buột miệng nói ra, mà sao nghe lại chua chát đến thế.
Thẩm Chứng Ảnh nghiêng đầu nhìn Hồ Lại, “Có không gian riêng để làm gì?”
“Không làm gì cả, chỉ cần nhìn cô là em đủ thỏa mãn rồi“. Vừa nói dứt câu, gương mặt Hồ Lại đã bừng lên vẻ thỏa mãn.
Mới sáng ra đã tìm cách rù quến mình, Thẩm Chứng Ảnh làm gì dễ mắc mưu, “Tập trung lái xe đi“.
Đi đến nơi công cộng, Hồ Lại rất tự giác đeo khẩu trang vào. Ngoài dự đoán của Thẩm Chứng Ảnh, cô bé này có trong tay tấm thẻ thường niên của công viên hải dương.
Nhận ra ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại nói: “Em không đi lặn được nên chỉ có thể đến đây ngắm sứa, yên bình vô cùng“.
“Đi biển gặp sứa thì không yên bình lắm đâu, đáng sợ lắm“.
“Bạn học của em từng kể cô ấy đang bơi dưới biển thì bị sứa đốt, chỉ một vết nho nhỏ thôi mà buốt hết cả người, nhức không chịu nổi“. Hồ Lại miệng thì xuýt xoa nhưng trong mắt lại ánh lên niềm khao khát cháy bỏng. Nếu có thể tự do đi mọi nơi, cô sẵn sàng để cho sứa đốt, đau đến phát khóc cũng được. “Hy vọng Real Fantasy của bọn em sau này có thể lên rừng xuống biển“.
Thẩm Chứng Ảnh siết nhẹ tay Hồ Lại như muốn an ủi người bên cạnh. Còn chưa kịp rút tay về thì đã bị Hồ Lại bắt lấy rồi dẫn cô đi. Lý do Hồ Lại đưa ra rất thuyết phục, cuối tuần đông đúc, làm vậy để tránh lạc nhau. Nhưng mà Thẩm Chứng Ảnh vẫn vô cùng xấu hổ.
45 tuổi còn để người khắc nắm tay dắt đi, không thể nào không thấy xấu hổ.
Hai người nhìn nhau đấu mắt một lúc, với bản tính kiên trì, Hồ Lại đã khép lại trận đấu với phần thắng thuộc về mình.
Thẩm Chứng Ảnh bó tay, đành để cho Hồ Lại dắt mình đi, nhưng hai tai cô đã đỏ bừng.
Hồ Lại kéo cô Thẩm đi xem cá mập.
Có một đôi nam nữ trạc hai mấy ba mươi đang đứng tựa vào tấm kính trong suốt của thủy cung. Hồ Lại và Thẩm Chứng Ảnh vào cùng lúc với hai người này, trên đường đi cũng tình cờ bắt gặp hai người nọ đến mấy lần. Thường Hồ Lại hiếm khi để ý tới người xung quanh, nhưng cặp đôi này lại quá mức điển hình.
Anh trai thì thao thao bất tuyệt từ đầu chí cuối, hùng hồn bày tỏ quan điểm về môi trường sinh thái đại dương như một tiến sĩ chuyên ngành uyên bác. Còn cô nàng thì mê muội nhìn bạn trai, cả buổi chỉ biết xuýt xoa: Wow, anh giỏi thật ấy. Wow, kiến thức của anh siêu ghê, blah blah... khen không dứt miệng.
Làm màu phát sợ.
Lại chạm mặt rồi, Hồ Lại và Thẩm Chứng Ảnh cùng chung một suy nghĩ nhưng không nói ra mà chỉ nhìn nhau cười đầy ẩn ý. Ban nãy Hồ Lại còn bảo đúng là một đôi trời sinh, làm gì thì làm, nhớ đừng bao giờ chia tay, không khéo sểnh ra lại gây họa cho người khác.
Thấy chưa, ông tướng kia lại tiếp tục phát biểu cảm nghĩ.
“Không khác gì nồi canh hải sản khổng lồ em nhỉ“.
Quá tam ba bận.
Cả người Hồ Lại khẽ run lên. Thẩm Chứng Ảnh thấy vẻ mặt không thể tin nổi của Hồ Lại thì phải rất cố gắng nén cười, siết tay như muốn dặn Hồ Lại đừng làm gì mất lịch sự.
Cô gái kia như bị điểm trúng huyệt cười, cứ cười khúc khích mãi không ngừng, còn nói hùa theo rằng: “Đúng đó, vừa nhìn đã thấy tươi roi rói, còn có cả vi cá nữa“.
Tức thật chứ.
Hồ Lại nhịn hết nổi, mở miệng nói với giọng không to không nhỏ: “Công nhận bây giờ bọn ngốc đông thật đấy“.
Cặp đôi kia đồng loạt nhìn Hồ Lại.
Hồ Lại bướng bỉnh hất cằm, vẫn không thèm đếm xỉa gì đến hai người kia, bình thản nói với Thẩm Chứng Ảnh: “Giáo sư Thẩm biết không, thật ra cá cũng là một loài có tri giác. Chúng có đầy đủ cả năm giác quan, nghĩa là bọn chúng cũng sẽ biết đau, chỉ có điều không thể diễn đạt sự đau đớn theo cách mà con người có thể hiểu được. Mọi người cứ nghĩ cá là loại động vật ăn tạp nhưng không, nó có suy nghĩ có tình cảm, lại biết cảm thụ âm nhạc. À phải rồi, một số loài cá còn thay đổi được giới tính, đặc biệt là những loài sống dưới đáy biển âm u“.
Anh chàng thấy cô gái lạ này đã xinh lại còn nói chuyện đâu ra đấy, cho rằng bọn ngốc cô ấy vừa nhắc chắc không phải mình và bạn gái đâu, hơn nữa anh ta thấy câu chuyện này cũng khá thú vị nên cười hềnh hệch. Cô người yêu khẽ huých anh ta rồi trừng mắt nhìn Hồ Lại.
Hồ Lại làm như không biết, cô nói tiếp: “Con người chúng ta phải săn bắt những loài động vật khác làm thức ăn, còn lấn chiếm môi trường sống của chúng để sinh tồn. Em không cho đó là chuyện hiển nhiên nên luôn thầm cảm kích và biết ơn đối với các loài động thực vật nuôi sống chúng ta hàng ngày. Xét cho cùng con người cũng chỉ là một mắt xích trong chuỗi thức ăn, có thể mất mạng như chơi bất kỳ lúc nào“.
Anh chàng kia vẫn còn đắm chìm trong nữ sắc, chỉ có cô gái là hiểu bọn họ vừa bị chửi xéo nên rít lên cắt ngang: “Đồ đạo đức giả!” rồi kéo bạn trai bỏ đi một nước.
Nãy giờ Thẩm Chứng Ảnh vẫn luôn nhìn Hồ Lại, cả người cô gái này những khi nói năng đúng mực, hợp tình hợp lý dường như sẽ sáng bừng lên.
Tuy miệng mồm ác khẩu nhưng cái tâm rất tốt và trong sáng, đúng là một cô nàng “xính lao“.
Tự dưng Thẩm Chứng Ảnh bật cười.
Hồ Lại khó hiểu nhìn cô.
Thẩm Chứng Ảnh cười cười, giơ tay véo véo má Hồ Lại: “Rất đáng yêu“.
Hồ Lại lập tức đỏ mặt, cảm giác như mình vừa mới bị trêu xong.
Sau khi tham quan một vòng thủy cung, Thẩm Chứng Ảnh mời Hồ Lại ăn pizza. Ngày thường toàn ăn trong canteen, bây giờ ăn món gì bên ngoài cũng thấy ngon.
“Ăn xong cô có muốn đi đâu nữa không?” Hồ Lại hỏi.
Cuối tuần Lục Gia Chủy đông như nêm, tưởng tượng một rừng đầu lổn nhổn trước mặt là Thẩm Chứng Ảnh đã đủ cảm thấy mệt. Với cả đồng hồ sinh học của cô Thẩm đã quen với thời gian biểu trên trường, trưa nào cũng phải chợp mắt một lát mới tỉnh táo nổi. Bây giờ vừa đúng cữ nên cơn buồn ngủ ngay lập tức ập tới. Thẩm Chứng Ảnh muốn về nhà nghỉ ngơi, nhưng nhìn Hồ Lại tràn trề hứng thú nên cô Thẩm hỏi: “Em định đi đâu?”
“Về nhà em được không? Ngủ, xem phim, chơi game... muốn làm gì cũng được“.
“Ngủ? Tại sao cô phải đến nhà em ngủ?”
“Bởi vì sắp đến giờ ngủ trưa của cô rồi nhưng mà em không nỡ để cô về. Vậy thì đến nhà em ngủ, vẹn cả đôi đường“.
Hợp tình hợp lý đấy, nhưng Thẩm Chứng Ảnh cứ thấy sai sai.
“Đến nhà em ăn bữa cơm thôi mà còn bị bắt đi thay quần áo, vậy leo lên giường ngủ có phải tắm gội tiệt trùng cả người luôn không?”
“Biết ngay cô còn để bụng mà. Nếu cô muốn tắm gội thì cứ thoải mái ạ, ngoại trừ đồ lót thì cái gì cũng có sẵn để thay. Trong trường hợp cô đồng ý mặc quần áo lót của em, xin mời cô cứ thả ga mà chọn“. Hồ Lại nháy mắt cười xấu xa, “Thật ra chịu khó đắp vài lớp quần áo lên người là được, bên trong thả rông cũng ok“.
“Ừ, không hề gì. Cô biết em không mặc rồi“.
Hồ Lại vội vàng che ngực lại, “Em không ngờ cô để ý ngực của em như vậy, còn biết em mặc hay không mặc đồ lót nữa“.
Chẳng phải chỉ cần mắt không mù, liếc phát là biết ngay sao.
Thẩm Chứng Ảnh tức giận, “Em ngồi ngay trước mặt cô, cô không thấy sao được?”
“Ồ~ Giáo sư Thẩm, vậy cô có hài lòng với chiếc view này không ạ?”
Cách mấy lớp áo quần, lại còn thêm áo khoác ngoài thì còn thấy gì được nữa. Thẩm Chứng Ảnh buột miệng, “Có thấy cái gì đâu“.
“À~~~” Hồ Lại giả vờ kinh ngạc, “Nghe giọng cô có vẻ không hài lòng. Giáo sư Thẩm, cô muốn thấy cái gì đây ạ?”
Không cần suy nghĩ dài dòng, trong đầu Thẩm Chứng Ảnh đã xuất hiện rất nhiều hình ảnh không phù hợp với độ tuổi thiếu nhi, hơn nữa còn có âm thanh sống động đi kèm. Cô Thẩm lập tức cau mày, nói: “Em mà còn nói linh tinh nữa là tôi đi về đấy“.
Hồ Lại tủm tỉm cười, làm động tác kéo khóa miệng lại.
Cho đến khi trở về xe Hồ Lại, Thẩm Chứng Ảnh vẫn chưa hết hoang mang.
Có phải mình quá thiếu lập trường rồi không? Hai hôm trước còn thề sắt son với lòng sẽ giữ khoảng cách với Hồ Lại, giờ thì hay rồi, nghênh ngang theo chân tiến thẳng về căn hộ của Hồ Lại.
Nghĩ bụng sẽ bảo với Hồ Lại là cho mình về nhà, nhưng cô Thẩm lại cảm thấy việc mình đổi ý vào phút chót như vậy có thể làm tổn thương con bé. Dù gì Hồ Lại cũng hết lòng nghĩ cho mình, tuy không thể hiện ra nhưng em ấy vẫn luôn luôn để ý quan sát.
Cực kỳ để ý.
Hồ Lại biết mình đi đâu cũng chỉ được một lúc là chán, nên dù vẫn muốn ở lại chơi thêm nhưng em ấy vẫn đề nghị đi về.
Nhớ lại những lời Hồ Lại nói ban sáng, rằng em ấy muốn có không gian riêng với mình.
Trời ạ, thật là... Thẳng thắn đến độ cô Thẩm không thể giả đò không biết không quan tâm.
Thẩm Chứng Ảnh thở dài một hơi.
Buồn ơi là sầu.
Vẻ mặt lúng túng bất lực không biết phải làm gì của giáo sư Thẩm quá buồn cười, Hồ Lại vờ như không thấy: “À phải rồi, Chủ tịch Dương có thông báo cho cô lĩnh vực đầu tiên ứng dụng Real Fantasy chưa ạ?”
“Bà ấy có nói sơ sơ, nhưng chưa đi vào chi tiết“. Hình như Dương Hồi đánh hơi thấy có gì khả nghi, còn muốn cho nó đơm hoa kết trái nên mọi vấn đề liên quan đến công việc đều để Hồ Lại truyền đạt lại với mình.
“Vậy chờ cô ngủ trưa xong em sẽ nói tỉ mỉ cho cô nghe. Dạo này Chủ tịch Dương của bọn em mê mệt vị bác sĩ tâm lý kia đến hết thuốc chữa, chắc sếp không muốn cô làm bóng đèn bất đắc dĩ“.
Nếu là về công việc thì Thẩm Chứng Ảnh không lúng túng nữa, liên tục đặt ra một số câu hỏi về dự án.
Hồ Lại cười trêu: “Sao phải vội? Em muốn tập trung lái xe“.
===
Tác giả có điều muốn nói:
Hôm nay vẫn đầy mưu lược nhỉ~~~
Bạn học nào muốn biết thêm về cá có thể tìm đọc cuốn “What a fish knows”