Beta bởi letterscent ( •̀ᄇ• ́)ﻭ✧
====
Thẩm Chứng Ảnh hơi nâng cằm, nhìn Hồ Lại cười nhẹ.
Hồ Lại bị bắt bài tức tối nghiến răng nghiến lợi, rất muốn nhào qua cắn một cái. Sau một thoáng ngạc nhiên, cô bắt đầu tự hỏi Thẩm Chứng Ảnh có thể moi từ đâu ra những thông tin đó.
“Cô có nhìn sơ vòng bạn bè của em bằng điện thoại của Vương Bao Bao. Em gan thật, không thiết lập giới hạn bài viết về nửa năm hoặc ba ngày. Nếu ai có ý đồ xấu muốn lục lọi thông tin về em không phải quá dễ dàng à? Chẳng để ý riêng tư chút nào“. Thân là giảng viên lâu năm, Thẩm Chứng Ảnh hiển nhiên mắc bệnh nghề nghiệp, trình bày cái gì cũng từ đầu tới đuôi, sau đó không quên chốt hạ bằng một câu đạo lý chỉnh Hồ Lại.
Quả nhiên là Vương Bao Bao.
Vương Bao Bao giỏi thật, một mặt tiết lộ chuyện Thẩm Chứng Ảnh dạy ở cơ sở khác cho mình, một mặt cung kính dâng Weibo bằng hai tay lên cho Thẩm Chứng Ảnh thưởng lãm.
Nếu có nhận thù lao thì chẳng khác nào điệp viên hai mang.
Nhưng mà, Thẩm Chứng Ảnh cũng không thành thật lắm nha, “nhìn sơ”? Thôi đi, bài đăng nhặt hành tây ít nhất phải hai năm rồi, lúc đấy bí đề tài nên mới ngẫu hứng lôi chuyện đó ra đăng lên mua vui.
Hừ.
Hồ Lại nheo nheo mắt, không tra hỏi lằng nhằng thêm nữa. Cô xoay người ngồi lại cho ngay ngắn, đặt tay lên vô lăng: “Chúng ta tới tiệm lẩu trước đã, đi trễ quá sẽ hết bàn“.
Bất cứ việc gì liên quan đến nồi lẩu, Thẩm Chứng Ảnh đều không có ý kiến.
De xe ra khỏi cổng trường rồi tiến vào đường chính xong xuôi, Hồ Lại mới tiếp tục lôi đề tài khi nãy ra nói tiếp: “Weibo em chỉ người quen mới xem được bài đăng thôi. Lần trước do vội quá nên mới quên khuấy thiết lập riêng tư với Vương Bao Bao. Có điều giáo sư Thẩm, những gì bày ra trước mắt chưa chắc đã là sự thật. Em không thích ở khách sạn năm sao, cũng không thích đi du lịch nghỉ dưỡng. Ơ mà chờ một chút, giáo sư Thẩm, cô kéo Weibo em về tận mấy năm trước, chẳng lẽ cô có hứng thú với em?”
Thẩm Chứng Ảnh không thèm để ý ám chỉ của Hồ Lại, hỏi ngược lại: “Nếu có người đến cơ quan của em nằm vùng mà lần nào cũng ngủ, liệu em có muốn biết rốt cuộc cái người này là ai, đang có âm mưu gì không?”
Hồ Lại lẩm bẩm: “Không cần nhắc đến chuyện ngủ gục được không? Em đi học lỏm, không phải đi nằm vùng, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Đến lớp thì dĩ nhiên là muốn học tập mở mang kiến thức rồi“.
“Học tập? Mở mang kiến thức? Em học được cái gì?”
“Giáo dục sức khỏe tâm lý cho học sinh tiểu học và trung học“.
Thẩm Chứng Ảnh là người văn minh, ba tiếng vô liêm sỉ đi đến cửa miệng nhưng quyết định không phun ra.
“Hôm nay cô giảng nhiều như vậy chắc là khát rồi. Bên hông cửa xe có nước, chai mới còn nguyên seal chưa ai đụng miệng vào, xin cứ yên tâm ạ“.
Bị năm chữ “xin cứ yên tâm ạ” vô cùng dịch vụ chọc cười, Thẩm Chứng Ảnh cầm chai nước lên nhìn thử, không phải nhãn hiệu phổ thông--mà là nước khoáng Fiji.
Xem ra hoàn toàn không phải bạch phú mỹ giả mạo, nước uống cũng phải là hàng tuyển.
Mấy năm trước cô Thẩm đi siêu thị có bỏ nhầm vào giỏ hàng, đến lúc thanh toán mới phát hiện một chai bé tí thế thôi mà những mười mấy tệ, từ đó về sau cô không bao giờ quên nhãn hiệu này, không nhớ rõ tên cũng nhớ rõ cảm giác đau ví quặn thắt ruột.
Quá xa xỉ.
Nước của những hãng khác uống vào có thể không cảm nhận rõ sự khác biệt về mùi vị, nhưng Fiji thì chắc chắn được. Mùi tiền.
Thấy xe đi vào đường cao tốc, Thẩm Chứng Ảnh hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Ăn lẩu. Có một tiệm tên là Ngưu Bà La Châu gần trụ sở chính Đại học H, dùng bữa xong cũng tiện đường về, không cần phải ngồi xe lâu mệt mỏi. Nếu Giáo sư Thẩm không say xe có thể lên mạng đọc thử review xem chỗ đó có hợp khẩu vị của cô không. Điện thoại không có 4G thì bảo em mở điểm truy cập di động cho cô“.
Thẩm Chứng Ảnh bật cười.
“Cô cười gì vậy?” Hồ Lại liếc nhanh sang chỗ Thẩm Chứng Ảnh.
Kỳ quặc, cười lên sao lại đẹp như vậy, gợi một cảm giác ngây ngô khó tả.
Rõ ràng là người ưa nhìn, vì sao không chịu sửa soạn một chút? Không thích trang điểm thì ít nhất cũng đừng quần áo tóc tai quê mùa luộm thuộm như hiện giờ chứ. Nếu ăn diện lồng lộn lên chắc chắn trở thành nghệ nhân thôi miên nổi đình nổi đám trên mạng cho mà xem.
“Hồ Lai Lai, có phải em là người đại diện cho công ty viễn thông nào không? Hở một chút là đòi tải ứng dụng, hở một chút là đòi phát điểm truy cập, 4G sợ dùng không hết bỏ phí hay sao?” Cười xong Thẩm Chứng Ảnh mới phát hiện cô bé này hóa ra không kiêu kỳ khó ở như vẻ ngoài. “Hồ Lai Lai, Hồ Lai Lai (đến làm bậy, đến làm bậy), chẳng lẽ cha mẹ ở nhà ôm mộng nuôi em trở thành chị đại?”
Thật ra có rất ít người gọi Hồ Lại bằng biệt danh này, bạn bè của cha mẹ hoặc họ hàng đến chơi sẽ gọi cô là Lai Lai, đồng nghiệp ở cơ quan chỉ biết cái tên Hồ Lại.
Hồ Lai Lai, Hồ Lai Lai, qua miệng giáo sư Thẩm nghe như hát.
Hồ Lại định bụng nói cho giáo sư Thẩm nghe tên thật của mình, nhưng thấy cô Thẩm ngâm nga dễ nghe như vậy, thôi thì cứ để cho cô ấy ngâm nga đi.
“Đằng sau cái tên này là một sự tích đẫm máu và nước mắt. Hôm nào giáo sư Thẩm có hứng thú, em kể cho cô nghe“.
Lần này chưa xong đã tơ tưởng lần tới. Thẩm Chứng Ảnh hoàn toàn không biết cô nàng này đang bày trò gì.
Nếu không phải Vương Bao Bao cho mình xem WeChat của cô nàng, sinh viên trong lớp không thấy người đẹp mê ngủ xuất hiện lại nhắc thì Thẩm Chứng Ảnh còn tưởng mình gặp ma. Cứ đến tối mới xuất hiện, sau đó thần thần bí bí biến mất y hệt hồ ly tinh trong Liêu trai chí dị, nói là đi học nhưng có lẽ một chữ cũng không vào tai.
Quán lẩu Ngưu Bà La Châu nằm trong trung tâm thương mại nên Hồ Lại đánh xe vào hầm đỗ xong xuôi, hai người cùng nhau đi vào trong thang máy lên lầu. Khách bên trong thỉnh thoảng lại ngó nghiêng sang chỗ Hồ Lại và Thẩm Chứng Ảnh, đặc biệt có một người đàn ông đứng trước cực kỳ sỗ sàng, nhìn chằm chằm không e dè gì.
Hồ Lại ra đường bị người khác nhìn nhiều thành quen nên không để ý, nhưng người thường ngày cũng hay bị săm soi như Thẩm Chứng Ảnh lại khá lúng túng.
Qua những ánh mắt dòm ngó ấy, cô Thẩm biết chắc trong đầu họ đang nghĩ gì. Một cô gái trẻ trung ăn mặc thời thượng như Hồ Lại lại đi cùng một bà cô già mộc mạc chân quê, khập khiễng đến tương phản.
Hồ Lại để ý Thẩm Chứng Ảnh không được tự nhiên bèn nghiêng người ra trước che chắn cho Thẩm Chứng Ảnh tránh khỏi những ánh nhìn khiếm nhã. Chiều cao cả hai xấp xỉ nhau, nhưng bởi người mang giày vải còn người mang sneaker nên nhờ phần đế mà trông Hồ Lại nhỉnh hơn một ít.
Thẩm Chứng Ảnh hơi giật mình, ngay khoảnh khắc ấy cô có thể ngửi thấy một mùi nước hoa ngọt mát năng động, lại tinh nghịch không dễ bắt lấy.
Thang máy đến tầng sáu, người bên trong thưa thớt dần. Hồ Lại giữ chặt cánh tay Thẩm Chứng Ảnh kéo cô bước ra, cố ý gạt người đàn ông bất lịch sự khi nãy sang một bên, còn quay đầu lại lừ mắt, nhấp môi mắng: “Đồ ngu”, suýt nữa còn giơ ngón giữa chỉ thẳng vào mặt ông ta.
Lại gây chuyện.
“Em......”
Hồ Lại không giữ tay Thẩm Chứng Ảnh quá lâu, ra khỏi thang máy lập tức buông ra. Thấy cô Thẩm định nói lại thôi, Hồ Lại hỏi: “Sao vậy?”
“Em nói bậy“.
Lúc nãy chỉ nhép theo hoàn toàn không phát ra tiếng, vậy mà cô ấy nhìn khẩu hình miệng cũng đoán được sao? Giáo sư Thẩm quả là siêu như thần.
Có điều Hồ Lại quá lười đóng giả đoan trang hiền thục, ngông nghênh đáp: “Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, đối với hạng người bất lịch sự như vậy chẳng lẽ em phải ngồi xuống giảng giải lễ nghĩa, hướng dẫn quy tắc ứng xử ở nơi công cộng cho ông ta ư? Khác nào tra tấn IQ hai chữ số của lão già đó“.
“Lỡ đâu ông ta điên lên, động tay động chân thì sao?”
Hồ Lại bĩu môi, “Ôi dào có gì đâu, chỗ này có bảo vệ mà“.
Con gái thời nay sao mà...... Đi thêm được vài bước thấy nhà vệ sinh, Thẩm Chứng Ảnh nói: “Em vào quán trước đi, cô đi WC“.
“Không được“. Hồ Lại dứt khoát từ chối.
“......”
“Nếu cô chạy mất thì làm sao bây giờ? Em biết đi đâu mà tìm? Cô không chịu thêm WeChat, không cho em số điện thoại hay phương thức liên lạc nào cả, nhỡ cô bị bắt cóc em biết lấy thông tin gì báo cảnh sát đây. Dù sao đều là nữ, chúng ta đi cùng nhau đi“.
Thẩm Chứng Ảnh thề có trời, mình chỉ nói một câu mà Hồ Lại đã suy diễn đủ thứ linh tinh. Nhưng suy diễn cỡ nào cũng không quên nhắc chuyện thêm WeChat, đúng là phải bái phục lòng kiên nhẫn của con bé này.
“Yên tâm, trước năm rưỡi sẽ còn chỗ, nửa giờ chắc là đủ rồi“.
“......” Thẩm Chứng Ảnh quyết định im miệng cho lành.
Hồ Lại cũng tranh thủ giải quyết nhu cầu sinh lý.
Lúc đứng ở hành lang chờ Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại đăm chiêu nghĩ. Lần hẹn hò đầu tiên lại đi WC cùng đối tượng, đúng là không còn hành động nào có thể nữ tính hơn. Nhớ đến vẻ mặt muốn cãi nhưng không cãi được của Thẩm Chứng Ảnh, đáy lòng Hồ Lại sinh ra một cảm giác khoan khoái khó tả.
Còn đang mải tự ca tụng bản thân thì bỗng một đôi giày vải đế bằng hiện ra trước mắt. Hồ Lại vừa ngẩng đầu, ngay lập tức hai mắt trợn ngược nhảy dựng về sau: “Cô là ai???”
Cuối cùng cũng được thấy gương mặt thật của cô Thẩm. Đôi mắt to sáng ngời, trong veo như mặt nước hồ mùa thu khiến người khác dễ dàng bỏ qua nếp nhăn cuối khóe, lại thêm sống mũi vừa thon vừa thẳng, làn da trắng sứ không chút tỳ vết. Thẩm Chứng Ảnh nhìn gương chỉnh sơ lại mái tóc lộn xộn, cho dù vẫn còn nguyên bộ quần áo lùng thùng quê mùa nhưng khí chất đã sáng rực lên hẳn.
Sớm đã biết nhan sắc Thẩm Chứng Ảnh không thể kém cạnh Giang Ngữ Minh là bao nhưng Hồ Lại vẫn kinh ngạc không thôi. Đặc biệt là khi người kia gỡ xuống lớp phòng vệ quen thuộc hàng ngày, bởi vì ngại ngùng nên hiển nhiên tay chân có chút luống cuống, khiến cho vẻ đẹp trí thức được pha thêm một nét hấp dẫn mới mẻ lay động lòng người.
Để che giấu việc trái tim mình đập loạn nửa nhịp, Hồ Lại giả vờ thốt lên: “Cái đệch, cô là ai? Mau trả giáo sư Thẩm nhà tôi lại đây“.
“...... Làm quá. Mà này, chú ý dùng từ, cái đệch là câu chửi bậy“.
“Dạ vâng, lời giáo sư Thẩm dạy chính là chân lý“.
Có một vấn đề vẫn luôn lởn vởn trong đầu Thẩm Chứng Ảnh, dù không chắc nhưng cô không thể thuyết phục mình loại trừ hoàn toàn khả năng này. Thế là cuối cùng cô Thẩm quyết định hỏi: “Có phải... ừm...em....thích con trai của cô không?”
Đột ngột bị hỏi như vậy Hồ Lại không kịp trở tay. Cô giật thót cả mình, sợ rằng Thẩm Chứng Ảnh đã biết mọi chuyện.
Thà Thẩm Chứng Ảnh đừng hỏi, vừa hỏi nỗi hận cũ lập tức bùng lên mãnh liệt. Dạo này mải sa đà tính nợ với người phụ nữ trước mặt khiến Hồ Lại suýt tí nữa là quên mất việc trả thù tên người yêu cũ lăng nhăng kia. Bây giờ nghe nhắc đến xong, bao nhiêu tội lỗi của Giang Ngữ Minh như có ai phủ lên một lớp filter lấp lánh sáng ngời ngời.
Hồ Lại giả vờ ngây thơ: “Con trai cô? Có phải anh chàng tối hôm đó gọi mẹ? Chắc cậu ta nhỏ tuổi hơn em nhỉ?“.
Thẩm Chứng Ảnh gật gật đầu, “Nhỏ hơn em ba tuổi“.
“Cô còn nhớ rõ cả tuổi của em?”
Năm nào cũng tổ chức sinh nhật hoành tráng, bày biện bánh kem sâm panh trang trí ngợp trời, quà cáp chất đống đăng lên vòng bạn bè, có muốn không nhớ cũng khó.
“Tại sao phải là em thích con trai cô, mà không phải con trai cô thích em? Chẳng lẽ cô thấy con mình thuộc dạng người gặp người thích, cô gái nào nhìn thấy cũng phải xiêu lòng ư?” Hồ Lại nhăn nhó, cố ý làm vẻ mặt “giáo sư Thẩm không ngờ cô lại là dạng người này“.
Thẩm Chứng Ảnh lắc đầu, rất khó giải thích, không biết giải thích làm sao.
“Là bởi đã từng có một sinh viên nữ vì muốn làm quen với thằng bé nên dù không có môn của cô vẫn tìm đến lớp học chui. Có lẽ vì vậy nên cô mới hiểu lầm, xin lỗi em. Chỉ là cô cảm thấy không có lý do gì để mà......”
“Chính xác, em không có lý do gì để thích con trai cô cả“. Hồ Lại giơ ngón cái chỉ ra bên ngoài, “Đi thôi, mẹ đứa nhỏ, đi ăn thịt bò“.
Món tủ ở Ngưu Bà La Châu là lẩu Sukiyaki Nhật Bản, thức ăn đi kèm có thịt bò các loại thái mỏng, hải sản, rau tần ô, đậu phụ, nấm kim châm... để nhúng nước dùng nấu từ nước tương, đường và mirin. Trong gói buffet còn bao gồm cả kem Haagen-Dazs.
Cầm menu lên, Thẩm Chứng Ảnh phát hiện nơi này có bán lẩu một người, nghĩa là mỗi người một nồi nho nhỏ riêng nhau không cần phải nhúng đũa chung, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hồ Lại một lần nữa tự giơ ngón cái khen mình xuất sắc.
“Giáo sư Thẩm có hài lòng chỗ này không?”
“Rất hài lòng, em biết chọn đấy“. Thẩm Chứng Ảnh không thể không thừa nhận, quán ăn này từ món ăn đến dịch vụ đều hợp ý cô.
Hồ Lại cười cười, trong lúc chờ phục vụ dọn đồ ăn lên tranh thủ kể cho Thẩm Chứng Ảnh nghe một câu chuyện cười.
Giờ nghỉ là thời gian mọi người nói đủ thứ chuyện linh tinh trên đời, đương nhiên không thể nào thiếu được chủ đề tình yêu tình ái. Chị đồng nghiệp kia kể có lần mình được người quen giới thiệu cho một anh chàng, buổi xem mắt đầu tiên của cả hai là tại quán lẩu. Tuy nhiên vì đằng gái ngại bẩn, cực kỳ sợ cái cảnh phải nhúng đũa ăn chung với người lạ nên yêu cầu quán làm riêng hai phần. Ngặt nỗi thiết kế ở đó mỗi bàn chỉ có một bếp từ đơn cố định, lấy đâu ra chỗ để hai cái nồi bây giờ? Thế là đành phải gọi lẩu uyên ương hai ngăn ranh giới rõ ràng, người nào ăn bên phần người nấy. Về nhà anh chàng này phàn nàn lại với người giới thiệu khiến người giới thiệu muối mặt, ngay trong tối ấy gọi ngay qua cho đồng nghiệp của Hồ Lại hỏi tội.
Giống y hệt phản ứng của Hồ Lại khi lần đầu nghe thấy chuyện này, Thẩm Chứng Ảnh che miệng cười không dứt, “Người đồng nghiệp kia không phải là em đấy chứ?”
“Cái gì? Giáo sư Thẩm, chẳng lẽ cô nghĩ em là loại người người sẽ đi mấy buổi xem mắt vớ vẩn à?”
“Ai biết được“.
“Nói thật, em không ngại chuyện ăn cùng một nồi, nhưng em biết cô ngại nên mới dẫn cô đến đây“.
Nhìn cô gái trẻ ăn vận thời trang, xinh đẹp yêu kiều với mùi nước hoa thoang thoảng ngồi đối diện, Thẩm Chứng Ảnh ngẫm lại những lời ban nãy, mấp máy môi: “Thật ra cô...cô cũng không ngại lắm“.
===
Tác giả có điều muốn nói:
Đúng rồi đúng rồi, chính là vòng bạn bè đó, vòng bạn bè ngập tràn hơi thở cuộc sống.
Hồ Lai Lai của chúng ta hôm nay khá là ngầu nhỉ (*^▽^*)
Xin lỗi vì hôm nay đăng truyện trễ, xí hổ quá.