Beta bởi EscentricT ଘ(੭ˊᵕˋ)੭
===
Giang Ngữ Minh làm sao lại chưa từng nghe đến tên Viện Khoa học kỹ thuật Côn Luân cơ chứ.
Trong điện thoại lẫn laptop của Giang Ngữ Minh đều có trò chơi mà Côn Luân phát hành, chỉ nội trong năm nay cậu ta đã tiêu cả ngàn đô để mua game.
Đương nhiên mẹ cậu ta không biết chuyện này.
Một tháng trước, Giang Ngữ Minh và cô bạn gái cũ làm việc ở Côn Luân chia tay mỗi người mỗi ngả. Cậu ta còn đinh ninh cho rằng thế nào đối phương cũng tìm cách trả đũa, nào dè bên kia lặn mất tăm. Giang Ngữ Minh vừa cảm thấy may mắn vừa có đôi chút không cam lòng.
Đương nhiên chuyện này mẹ cậu ta cũng không biết.
Với một người kỹ tính như Thẩm Chứng Ảnh, nếu cô biết cả hai chuyện trên, Giang Ngữ Minh không dám tưởng tượng mẹ mình sẽ tức giận đến mức nào.
Còn về việc mẹ mình có khả năng đụng mặt Hồ Lại, Giang Ngữ Minh ngẫm nghĩ một lát đã dẹp sang một bên, không thèm để ý nữa.
Trụ sở Côn Luân chiếm gần hết một tòa nhà, làm gì có chuyện CEO bốc trúng ngay Hồ Lại đi tiếp đón mẹ cơ chứ. Chưa kể với tính cách thờ ơ của Hồ Lại, có lẽ cô người yêu cũ này còn không biết người tên Thẩm Chứng Ảnh là mẹ mình.
“Ai mà chưa từng nghe đến Viện Khoa học kỹ thuật Côn Luân? Thế người bạn già của mẹ làm ở chỗ này là ai, sao con chưa từng nghe mẹ nhắc thế?” Giang Ngữ Minh lôi một trái quýt mật từ trong túi nylon ra, lột vỏ rồi nhét hai múi vào trong miệng Thẩm Chứng Ảnh.
Không ngờ mẹ mình có cả người quen ở Côn Luân, chưa kể còn là bạn lâu năm. Trong suy nghĩ của Giang Ngữ Minh, mẹ mình đích thị là một trạch nữ, rất lười ra ngoài giao du gặp gỡ. Ngoại trừ những lúc đi dạy hoặc đi du lịch thì đều rúc trong nhà không biết làm gì. Lạ một điều là dàn PC của Thẩm Chứng Ảnh lại rất hiện đại, còn xịn hơn của Giang Ngữ Minh nhiều, nhưng nhất quyết không cho con trai mình đụng vào, thú thật, Giang Ngữ Minh cảm thấy như vậy có chút lãng phí.
Mỗi lần Giang Ngữ Minh thèm thuồng muốn chạm vào dàn PC cao cấp kia, mẹ cậu ta đều hỏi: Nếu lỡ bị nhiễm virus mất sạch luận văn của sinh viên thì anh đền nổi không?
Dĩ nhiên Giang Ngữ Minh không đủ tiền đền, nhưng chẳng phải chịu khó back-up là được rồi sao?
Mẹ cậu ta lại hỏi tiếp: Có thể bảo đảm tuyệt đối dữ liệu back-up sẽ nguyên vẹn, không bị virus tấn công không?
Giang Ngữ Minh rất muốn bảo đảm, nhưng bảo đảm không được.
Bởi vì cậu ta biết thứ mẹ mình muốn là chỉ số an toàn chạm ngưỡng tuyệt đối 100%.
Thứ định nghĩa an toàn tuyệt đối chết tiệt, Giang Ngữ Minh ám ảnh tới nỗi nếu không phải đã từng đi xét nghiệm nhiễm sắc thể đồ, cậu ta cũng không dám chắc mình có phải là đàn ông 100% hay không.
“Rốt cuộc anh là mẹ hay tôi là mẹ, bây giờ bạn già của tôi có bao nhiêu người cũng phải báo cáo cho anh biết sao? Thế anh cũng điểm danh một lượt hết mấy cô bồ cũ của anh tôi nghe xem, vậy cho công bằng“.
“OK OK, không thành vấn đề, mẹ muốn nghe đúng không?”
“Dẹp đi“. Ai mà rảnh nghe mấy thứ tào lao đó.
“Thì đấy“. Giang Ngữ Minh cười hì hì, lại nhét vào miệng Thẩm Chứng Ảnh hai múi quýt khác. “À, con cũng có quen một cô bé làm việc ở Côn Luân“.
“Cô bé nào nữa? Cũng nằm trong danh sách người yêu cũ của anh à?”
Giang Ngữ Minh phớ lớ cười, không nói cho mẹ biết “cô bé” đó còn lớn hơn mình hai tuổi.
“Minh Minh, con cứ như thế là không được đâu. Đã từng nghe câu “luật nhân quả không chừa một ai” chưa? Thể nào cũng có ngày ra đường bị tẩn cho bầm dập đấy“.
“Mẹ cứ lo xa, làm gì có chuyện đó, con không lừa tình lừa tiền của ai bao giờ, mỗi lần chia tay đều trình bày lý do rõ ràng cụ thể. Hây dà, con nhà người ta đi giết người bố mẹ còn nhảy ra giúp một tay, lúi húi phi tang xác hộ, đằng này người mẹ thân yêu của tôi toàn bênh người ngoài chằm chặp thôi. May là con chưa lấy vợ đấy, chứ nếu rước con dâu về thì tấm thân này phải hầu hạ cả mẹ lớn lẫn mẹ nhỏ, sức đâu mà chịu cho nổi“.
“Được rồi được rồi, lắm lời quá. Cái gì mà giết người phi tang xác hộ, tỉnh lại đi, nếu như anh có trót nhúng chàm, người mẹ này nhất định chí công vô tư, vì việc nước quên tình nhà“. Thẩm Chứng Ảnh nghe đến ù cả tai, không kiên nhẫn đáp. “Mẹ đi tắm rồi ngủ một lát đây. Con đi mua vài con cua lông đi, hai mẹ con mình hấp ăn tối. À mà không cần đi, mở ứng dụng Dingdong Taoxianda gì đó đặt là được rồi“.
Giang Ngữ Minh ăn xong lại lột thêm một trái quýt khác.
Có vấn đề, chắc chắn là có vấn đề.
Một người muôn đời không có kinh nghiệm chợ búa như mẹ mình sao tự dưng lại biết mấy cái ứng dụng kia.
Nếu vì nghĩ cho đứa con thân yêu này mà mẹ đột nhiên thay đổi thì chắc chắn mình sẽ cực kỳ hạnh phúc, nhưng nếu vì con chó hoang mèo hoang hai chân ranh ma nào mò vào nhà thì...
Con trai ruột còn không có đãi ngộ đặc biệt này...
Miếng quýt mật vướng trong cổ họng bỗng dưng chua loét, ngọt chua chua ngọt lẫn lộn, nuốt không trôi nổi.
So với Giang Ngữ Minh đang ngậm đắng nuốt cay, cố gắng tiêu hóa cho hết ấm ức thì tâm trạng của Hồ Lại đơn giản thuần khiết hơn nhiều. Lúc đang họp giao ban đầu tuần, cô lén gửi tin nhắn cho Chu Hoài Nghi.
Hồ Lại: Sao môi con gái lại mềm như vậy mềm như vậy mềm như vậy a a a a a...... Lăn lộn.gif
Chu Hoài Nghi suýt té ghế, lẳng lặng liếc Hồ Lại một cái. Tin nhắn kích động cỡ đó mà ngoài mặt cứ tỉnh như không, loại người này nếu không phải tâm thần phân liệt thì chính là kịch sĩ giỏi giả vờ giả vịt.
Chu Hoài Nghi gửi sticker “Chờ mình có tiền sẽ lập tức đưa cậu đến bệnh viện tâm thần tốt nhất thế giới” xong thì nhắn tiếp thế này: A a a a a a gớm chưa. Cậu hôn ai hôn ai? Bạn gái mới của người yêu cũ à?
Bảy ngày mới làm thành một tuần, thế mà chỉ mới xong hai ngày nghỉ cuối tuần trái đất đã bị Hồ Lại đảo lộn. Chu Hoài Nghi nhớ thứ năm tuần trước còn nghe Hồ Lại báo mẹ của Giang Ngữ Minh chính là người được mời về hợp tác với Côn Luân, vậy mà trong chớp mắt bạn mình đã thay đổi mục tiêu, đối tượng còn là bạn gái hiện giờ của người yêu cũ?!
Hồ Lại: Bạn gái mới của người yêu cũ là cọng hành nào, xứng với mình sao a a a a. Đương nhiên là giáo sư Thẩm rồi. Chẳng qua vẫn chưa hôn được, mới chạm vào thôi.
Sao cậu bảo là con gái?
Chu Hoài Nghi nghi ngờ hôm thứ bảy Hồ Lại xem mắt xong nóng máu quá nên chập mạch, hỏng hóc linh kiện chỗ này chỗ nọ trong đầu.
Chạm cái gì không chạm, lại chạm vào môi người ta?
Tự thấy mình không có bản lĩnh giả vờ giả vịt giỏi như Hồ Lại, đang họp online mà bị sếp bắt gặp vẻ mặt không đứng đắn rồi đá ra khỏi phòng thì chết, thế nên Chu Hoài Nghi chỉ trả lời gỏn lọn một câu: Vậy mà cậu bảo là con gái rồi tắt điện thoại, không thèm để ý Hồ Lại nữa.
Vài phút sau, Hồ Lại lại nhắn tiếp.
Hồ Lại: Môi phụ nữ ai cũng mềm mềm thơm thơm ngọt ngọt như vậy saoooooooooooooo?
Chu Hoài Nghi: Sao sao sao cái đầu cậu, điên à. Dùng tay quẹt mà thơm thơm ngọt ngọt cái gì? Cậu tưởng ngón tay cậu là cái que thử hay gì đấy? Mau đi uống thuốc đi.
Đến chiều, khi đang cùng nhau đánh giá chất lượng trò chơi hậu tận thế, Hồ Lại cứ nhằng nhẵng bám theo Chu Hoài Nghi meo meo ngoao ngoao, báo hại bạn mình bị phe địch phát hiện, bắt hụt tài nguyên đã đành, lại còn mất mạng tức tưởi.
Chu Hoài Nghi cáu đến nỗi muốn sút tung mông mèo của Hồ Lại.
“Được rồi được rồi, đừng giận mà, khi nào tan làm mình mời cậu đi cà phê“.
“Bà đây thiếu thốn cà phê lắm sao?”
“Chứ chút tài nguyên còm cõi không đáng một cọng lông kia cậu cũng đâu có thiếu, hôm nào đào được mình bồi thường cho. Bây giờ bọn mình tìm chỗ nào mát mẻ tán gẫu một chút về môi phụ nữ đi“.
Nói rồi Hồ Lại kéo Chu Hoài Nghi tới thế giới miêu nữ không tranh không đoạt, có thể quang minh chính đại lười biếng thỏa thích.
Chu Hoài Nghi phát phiền với việc Hồ Lại lên cơn tăng động, cứ mèo méo meo mèo meo suốt bên tai mình. Con bé này muốn giữ hình tượng đoan trang trưởng thành thì tốt nhất nên ngậm mồm vào, chứ vừa mở miệng ra là đi toang hết cả, hiện nguyên hình một đứa tuổi teen bước vào thời kỳ nổi loạn. Quả là lúc trước mình mù rồi mới tưởng lầm Hồ Lại điềm đạm nền nã.
Vừa đến chỗ không có ai, Chu Hoài Nghi lập tức hỏi Hồ Lại. “Cậu thích giáo sư Thẩm thật à? Cô ấy là mẹ người yêu cũ của cậu, cậu đừng quên ý định ban đầu của mình!”
Chỉ thấy miêu nữ lông ngắn đang đi phăm phăm chợt giật mình lùi lại vài bước.
“Đương nhiên mình không... meo~“.
Vội vã thề thốt phủ nhận, nghĩa là gián tiếp thừa nhận có vấn đề.
Thích giáo sư Thẩm sao? Hồ Lại chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Mình có thích cô ấy không?
Chu Hoài Nghi phớt lờ lời bác bỏ của Hồ Lại. “Cậu giỏi đấy. Mình khuyên cậu nếu có lỡ thích rồi thì tốt nhất nên thành thật thú nhận sớm đi“.
“Thành thật thú nhận gì cơ chứ, meo~?”
Hồ Lại thấy mình thích đôi môi mềm mại của Thẩm Chứng Ảnh; thích hơi ấm trên người Thẩm Chứng Ảnh; thích cả cảm giác hồi hộp, lo lắng không yên khi ôm lấy Thẩm Chứng Ảnh vào lòng.
Cô muốn được hôn Thẩm Chứng Ảnh một cách công khai.
Tình cảm cô dành cho Thẩm Chứng Ảnh chắc chắn không giống tình cảm dành cho những người khác.
Nỗi khao khát mong chờ, thậm chí niềm háo hức tận sâu trong đáy lòng dành cho Thẩm Chứng Ảnh cũng hoàn toàn đặc biệt.
Thích thì cứ thích thôi, Hồ Lại nghĩ trong giây lát đã đi tới quyết định.
“Thú nhận mình thích cô ấy sao, meo~? Mình cảm thấy cô ấy cũng thinh thích mình, meo~“.
“Hả? Cậu chắc chưa? Thích nhan sắc của cậu và thích nhan sắc của cậu tới mức muốn lên giường là hai chuyện hoàn toàn khác nhau đấy nhé“.
Hồ Lại khẽ cười, trông vừa gian xảo lại vừa đắc ý.
“Cậu biết thừa mình và cô ấy chưa tới mức đó, meo~. Nhạc chuông báo thức của cô ấy là gì nhớ không, meo~? Tiếng gà gáy chói tai đó, meo~“.
Chu Hoài Nghi từng nghe vụ Thẩm Chứng Ảnh dùng tiếng gà gáy đánh thức Hồ Lại, lúc đó cô đã cảm thấy Thẩm Chứng Ảnh hơi kỳ quặc, bây giờ cô lại càng cảm thấy vị giáo sư Thẩm này kỳ quặc hơn. Còn Hồ Lại thì khỏi nói, phải dùng từ “lập dị” mới đủ đô.
Chu Hoài Nghi không nể nang châm biếm, “À, hóa ra định nghĩa “lên giường” của cậu là như vậy. Đúng là một bé gà tiểu học chíp hôi“.
“Hứ! Cái gì mà bé gà tiểu học chíp hôi? Mình là thiếu nữ ngây thơ thuần khiết, thủ thân như ngọc, meo~“.
Một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời, lại còn khoác thêm trên mình bộ lông mèo xù xù từ đầu đến đuôi, nhưng tuôn ra toàn những câu làm người khác buồn nôn chết đi được.
Chu Hoài Nghi vờ làm ra vẻ như muốn nôn ọe, quyết định phải nhanh chóng chấm dứt cuộc trò chuyện. “Mình nói thẳng thắn thừa nhận, là thẳng thắn thừa nhận mục đích ban đầu cậu tiếp cận cô Thẩm kìa“.
“Mục đích? Mục đích nào, meo~?” Hồ Lại quẹt quẹt mặt, giả vờ ngây thơ: “Mình muốn làm quen cô ấy nên mới tiếp cận thôi mà, meo~“.
Ngụy biện, mặc dù nghe cũng không sai.
“Nếu nhỡ cô ấy biết chuyện cậu và con trai cô ấy đã từng một thời đưa đẩy nhau thì như thế nào?” Ngay khi mới đặt chân đến thế giới miêu nữ, Chu Hoài Nghi đã cảm thấy chỗ này không ổn. Phạm vi làm việc của cô trong Real Fantasy Land không giống với Hồ Lại, về cơ bản Chu Hoài Nghi chưa từng đến đây, cũng chưa từng trải nghiệm thử hình tượng miêu nữ nên lúc này cô mới phát hiện ra mỗi lần nhân vật nói xong hệ thống đều tự động chèn thêm tiếng meo meo léo nhéo, kêu tới nỗi cô sắp suy nhược thần kinh luôn.
“Cậu có thể ngừng mẻo mèo meo được không, mèo thật còn không kêu hăng say bằng cậu“.
“Đây là cài đặt mặc định của hệ thống, meo~“. Hồ Lại mở menu điều chỉnh lại, “Quay lại chủ đề chính, đó hoàn toàn là một sự trùng hợp. Mình không hề biết giáo sư Thẩm là mẹ của Giang Ngữ Minh, hai mẹ con trông không giống nhau tí nào. Hơn nữa, Giang Ngữ Minh và mình đẩy đưa đưa đẩy cái gì, cùng lắm là bạn xã giao“.
Trời ạ trời ạ, lần đầu tiên gặp một người nói dối tỉnh khô tới mức này.
Chu Hoài Nghi chỉ vào Hồ Lại, “Nếu cậu sinh vào thời cổ đại, thể nào cũng thành gian thần“.
“Bỏ đi, không có cơ hội trọng sinh. Có câu nói thế nào nhỉ, luận tích bất luận tâm (dựa vào thực trạng để luận tội, không phải dựa vào ý nghĩ trong đầu). Chưa làm gì thì đâu ai có thể kết tội mình được, đúng không?”
Nói chuyện với Chu Hoài Nghi xong, Hồ Lại cũng rõ ràng động cơ của mình hơn, từ trả thù nhảy qua yêu đương không vụ lợi. Giang Ngữ Minh có thể là rắc rối, nhưng chưa phải là rắc rối chặn đường ngay lúc này. Việc quan trọng nhất bây giờ là mình phải thú nhận với Thẩm Chứng Ảnh —— tình cảm của mình, kẻo về lâu về dài Thẩm Chứng Ảnh lại nhầm nhọt tình yêu thành tình bạn, một khi đã bẻ ngoặt sang hướng phức tạp như câu chuyện bi thảm giết cha, cưới mẹ của Oedipus trong thần thoại Hy Lạp là hết thuốc chữa. Chi bằng cứ phát tín hiệu ngay từ đầu rằng: Em muốn làm bạn với cô để làm bàn đạp phát triển tình bạn thành tình yêu.
Đúng, mình muốn được yêu Thẩm Chứng Ảnh.
Muốn đưa cô ấy đi ăn hết mọi quán lẩu ngon ở trên đời.
Muốn dẫn cô ấy tới tất cả chốn riêng mà trước giờ mình chưa từng mời ai đến.
Muốn lôi hết tất cả tình cảm yêu mến trong lòng bày ra cho cô ấy xem.
Muốn ôm cô ấy từ tờ mờ sáng tới đêm khuya, khi mặt trời lên cho tới lúc mặt trời đi ngủ, ngay cả lúc ngủ cũng không buông ra.
Mình muốn hôn cô ấy.
Rất muốn.
Nhìn thấy vẻ mặt bừng bừng háo hức, ánh mắt lấp lánh niềm vui của Hồ Lại, với tư cách là một người bạn, Chu Hoài Nghi cảm thấy rất khó nói ra lời chúc phúc một cách nhẹ nhàng.
Sau khi cháy hết mình, lâng lâng suốt mấy chục tiếng đồng hồ, Hồ Lại bắt đầu trầm tĩnh trở lại. Mãi cho đến giờ tan sở hôm sau mới mở miệng nói với Chu Hoài Nghi: “Mới có mấy ngày mà sao mình lại trở nên thần điên bát đảo đến như vậy, không ổn rồi, tuyệt đối không ổn. Chẳng lẽ giáo sư Thẩm hạ đo ván mình rồi ư?”
“Người ta là giảng viên tâm lý học, cùng lắm là thôi miên cậu thôi“.
Chu Hoài Nghi rút ra kết luận sâu sắc, giáo sư Thẩm tuyệt đối không biết mình xúi quẩy tới cỡ nào khi bị Hồ Lại nhắm làm mục tiêu đâu.
Hồ Lại không hổ danh là người thuộc chòm sao Bạch Dương - chòm sao đầu đất lại còn nghịch ngu bậc nhất thiên hạ, không dám nhận mình bại dưới tay cô Thẩm nhưng lại có bản lĩnh chạy đi hỏi chuyện thôi miên.
Hồ Lại: Giáo sư Thẩm giáo sư Thẩm, có thật là cô biết thôi miên không?
Thẩm Chứng Ảnh không tài nào hiểu nổi: Làm gì có?...
===
Tác giả có điều muốn nói:
Còn quá sớm để tiết lộ, vì vậy đừng vội.
Lần tới giáo sư Thẩm sẽ tìm đến cửa.