Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt Nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 30: Chương 30: Ptsd (*)




Beta bởi EscentricT ˙˚ଘo(∗ ❛ั ᵕ ❛ั)੭່˙

===

(*): Rối loạn căng thẳng hậu sang chấn tâm lý

Thẩm Chứng Ảnh đã vô số lần đặt ra giả thuyết, sau cái lần bị giáng đòn tâm lý nặng nề ấy, trải qua chừng đó phong ba bão táp, thì khi gặp lại Đặng Nhan Tịch, mình sẽ xử sự như thế nào.

Liệu mình có nổi điên lên, hay sẽ bình tĩnh chào hỏi, hoặc cũng có thể chỉ lặng lẽ quay đầu bỏ đi.

Nếu không phải vì giấc mơ đêm đó quá đáng sợ, hồi ức lũ lượt ùa về như thủy triều, Đặng Nhan Tịch lại còn xuất hiện trắng trợn trước mặt mình, thì chưa chắc Thẩm Chứng Ảnh đã nhận ra ngay người này chính là Đặng Nhan Tịch.

Đặng Nhan Tịch mập lên, không chỉ vậy mà cả người từ trên xuống dưới đều giống như bị phù. Đôi mắt hai mí long lanh ngày xưa chẳng hiểu sao lại sưng húp. Nhớ khi đó Đặng Nhan Tịch rất gầy, thịt thà trên người không bao nhiêu, còn bây giờ thân hình đã vượt khổ trung bình. Nhìn kiểu cách ăn mặc, có vẻ điều kiện kinh tế của cô ta đã tốt hơn nhiều.

Thẩm Chứng Ảnh vẫn nhớ hoàn cảnh gia đình Đặng Nhan Tịch hồi đó không tốt lắm, nhưng cô ta luôn giữ cho bản thân và quần áo gọn gàng sạch sẽ. Trên thực tế, rất nhiều sinh viên nam trong lớp thích vẻ ngoài mong manh của Đặng Nhan Tịch, mỗi khi ở trước mặt cô nàng, mấy anh trai đó sẽ bùng lên mong muốn bảo vệ phái yếu mãnh liệt. Chỉ có điều Đặng Nhan Tịch không ưa tiếp xúc với đàn ông.

Thân là giáo viên chủ nhiệm, cô Thẩm luôn sẵn sàng giúp đỡ sinh viên nữ, chưa kể cô còn có ấn tượng tốt với một Đặng Nhan Tịch luôn biết phấn đấu vươn lên, vì thế Thẩm Chứng Ảnh thường tìm cách quan tâm và giúp đỡ cho Đặng Nhan Tịch.

Ai mà ngờ... Ả ta lại là người lấy oán báo ân.

Càng không ngờ rằng, vừa mới nhìn thấy Đặng Nhan Tịch, ngoại trừ việc nhớ lại giấc mơ dự báo tương lai và cái miệng quạ đen của Hồ Lại, cô Thẩm còn giật mình nghĩ ngay đến viễn cảnh nếu cứ ăn cho lắm vào rồi không chịu tập thể dục thể thao, sớm muộn gì cũng bị Hồ Lại vỗ béo thành cái lu di động.

Sợ hãi.

Ăn lẩu thì ok ok tất, chứ còn nghe bảo đi tập thể dục là giáo sư Thẩm chỉ thích rúc trong nhà của chúng ta sợ toát hết mồ hôi hột.

Đặng Nhan Tịch nào biết suy nghĩ của Thẩm Chứng Ảnh đã bay đến chín tầng mây, tưởng là cô Thẩm không nhận ra mình bèn cười, nói: “Em là Đặng Nhan Tịch đây, nhìn em bây giờ mập hơn trước nhiều đúng không ạ? Do có một khoảng thời gian em bị rối loạn nội tiết tố nên phải đi chữa. Sau khi trị được dứt điểm bệnh tình thì người lại phát phì. Còn giáo sư Thẩm, trông cô vẫn y hệt như xưa“.

Thẩm Chứng Ảnh mỉm cười lịch sự, “Tôi già rồi. Còn em, trông hoạt bát hơn xưa nhiều nhỉ“. Nói rồi Thẩm Chứng Ảnh lại tiếp tục cúi đầu lướt vòng bạn bè.

Ngày trước ốm yếu hay bệnh hay khóc, mảnh mai liễu yếu đào tơ, bây giờ nhờ mập lên nên không còn tạo cho người ta cảm giác Đặng Nhan Tịch sẽ ngã lăn ra đất bất cứ lúc nào nữa.

Nhưng mà, “Giáo sư Thẩm, trông cô vẫn y hệt như xưa” sao? Chết cười.

Nếu là trước đây, chắc chắn Thẩm Chứng Ảnh sẽ quan tâm hỏi han cuộc sống của Đặng Nhan Tịch sau khi tốt nghiệp như thế nào, có ổn hay không, vì sao lại bị rối loạn nội tiết tố, chữa trị đến đâu rồi. Còn bây giờ một chữ Thẩm Chứng Ảnh cũng không muốn mở miệng hỏi, chỉ mong kết thúc buổi tập huấn này cho mau, đừng bao giờ gặp lại.

Thành thật mà nói, vì đã từng chứng kiến khả năng diễn kịch đại tài, nói dối không chớp mắt của Đặng Nhan Tịch, khi thì khóc lóc khi thì gào um lên tố cáo mình giở trò đồi bại với cô ta nên khi đối diện với người này, Thẩm Chứng Ảnh có chút không rét mà run. Tai bay vạ gió, đó là lần duy nhất trong đời cô Thẩm bị người khác hại đến độ chỉ muốn chết quách đi cho xong. Mặc dù bây giờ đã ổn, nhưng nếu không cần nói chuyện thì đừng nên nói chuyện, để tránh chuốc họa vào thân.

Không biết là do Đặng Nhan Tịch không nhận ra vẻ ơ thờ của Thẩm Chứng Ảnh hay là cố tình chơi bài vờ mà vẫn tiếp tục đứng tại chỗ huyên thuyên, khoe với Thẩm Chứng Ảnh rằng bây giờ mình là giáo viên của cơ sở giáo dục này, phụ trách khâu phát triển trí tuệ và phát huy khả năng sáng tạo cho các lớp mầm non.

Thời gian nghỉ đầu giờ luôn rất ngắn, Đặng Nhan Tịch vẫn chưa thỏa mãn, giơ điện thoại ra trước mặt Thẩm Chứng Ảnh, “Giáo sư Thẩm, chúng ta thêm WeChat đi, sau này còn tiện liên lạc“.

Thẩm Chứng Ảnh ngẩng đầu cười, nhưng không hề đọc ra được ý cười trong đôi mắt của cô, “Ngại quá, tôi không thêm WeChat của người tham gia tập huấn. Xin mời cô giáo về chỗ, chuẩn bị vào học rồi“.

Đặng Nhan Tịch không đạt được mục đích, hậm hực trở về chỗ ngồi.

Trong lúc dạy, Thẩm Chứng Ảnh cố hết sức để không hướng mắt về phía Đặng Nhan Tịch – người vẫn luôn nhìn cô chằm chằm. Nếu cần bao quát các giáo viên trong khu vực đó, cô Thẩm cũng chỉ lơ đãng lướt qua. Đến những phần đòi hỏi tương tác, Thẩm Chứng Ảnh tuyệt đối không mời Đặng Nhan Tịch trả lời.

Đến trưa, Đặng Nhan Tịch lại mò lên rủ Thẩm Chứng Ảnh đi ăn với mình. Cô Thẩm đang định tìm cách từ chối thì cô giáo Vương – người phụ trách liên lạc giữa nhà trường và giảng viên thỉnh giảng đã kịp thời xuất hiện mời Thẩm Chứng Ảnh vào phòng nghỉ ăn trưa.

Cô giáo Vương mới tốt nghiệp được một năm, vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm làm việc nhưng được cái rất chăm chỉ, ân cần. Cô giáo trẻ này có đôi khi còn sai sót cái này cái kia, nhưng đôi khi lại rất tinh tế. Hôm qua trong lúc gọi để xác nhận lại thời gian địa điểm, cô Vương còn sẵn dịp hỏi thăm Thẩm Chứng Ảnh có yêu cầu gì đặc biệt cho bữa trưa không, nếu có kiêng ăn hay dị ứng thứ gì cứ báo.

Thẩm Chứng Ảnh có ấn tượng không tệ với cô giáo Vương.

Cơm trưa là loại cơm phần hai món mặn ba món chay, ngoài ra còn có một hộp canh rong biển nấu trứng đi kèm. Tất cả đều nóng sốt tươi ngon, được bày ra gọn gàng sạch sẽ.

Đối với những người đã quen với việc ăn cơm canteen như Thẩm Chứng Ảnh thì không có gì phải đòi hỏi gì nhiều.

Cô giáo Vương này cũng thật thú vị. Giây trước Đặng Nhan Tịch vừa xoay người bỏ đi, giây sau cô Vương đã trừng mắt vênh mặt nhìn theo bóng dáng của Đặng Nhan Tịch. Chờ đến khi dẫn Thẩm Chứng Ảnh vào phòng nghỉ rồi, cô giáo trẻ còn tò mò hỏi, “Giáo sư Thẩm biết cô giáo Đặng sao?”

Đoán rằng hai người có xích mích nên Thẩm Chứng Ảnh chỉ nói: “Là cựu sinh viên của tôi“.

Theo lý thuyết, sinh viên và giảng viên cũ gặp lại nhau sẽ không lạnh nhạt đến mức ấy. Cô giáo Vương để ý lúc còn trong giờ nghỉ, Đặng Nhan Tịch liền mon men đến chỗ của Thẩm Chứng Ảnh nhưng Thẩm Chứng Ảnh chỉ lịch sự đáp lễ hai câu đã tỏ vẻ không muốn nói chuyện tiếp, cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại. Đặng Nhan Tịch làm như không bắt được tín hiệu từ chối khéo của Thẩm Chứng Ảnh, vẫn tiếp tục tự biên tự diễn nói chuyện một mình.

Thầy trò nhiều năm không gặp, đa phần sẽ ríu rít ôn lại chuyện xưa, rất hiếm ai lạnh nhạt, chỉ nói sơ sài dăm ba câu đã ngừng như Thẩm Chứng Ảnh. Mà cũng thật lạ, thái độ giao tiếp với cô giáo Vương của Thẩm Chứng Ảnh lại rất nhẫn nại, đâu phải kiểu giảng viên đại học kiêu căng.

Cô giáo Vương đi tới kết luận, người đáng ghét thì ở độ tuổi nào cũng đều đáng ghét, Đặng Nhan Tịch thời sinh viên hẳn là không ai ưa.

Đúng vậy, cô giáo Vương rất ghét Đặng Nhan Tịch, ghét đến độ luôn chú ý đến cô ta, không ngại va chạm với cô ả bất cứ lúc nào.

Tôn trọng nguyên tắc “kẻ thù của kẻ thù là bạn”, cô giáo Vương làm ra vẻ ngây thơ, hỏi: “Không ngờ giáo sư Thẩm lại từng dạy cô ta. Giáo sư Thẩm, có phải cô giáo Đặng có vấn đề về thần kinh không? Trước đây có lần tôi phát hiện cô giáo Đặng làm sai nên thuận miệng nhắc nhở một câu, nào dè cô ta lại đi tố cáo ngược với lãnh đạo rằng đó là lỗi của tôi. Quả thật từ bé tới giờ tôi chưa từng thấy người nào hèn hạ đến như vậy“.

Lý do tố cáo gà mờ, đối tượng nhắm đến cũng không phù hợp. Dẫu vậy, theo quan điểm của Thẩm Chứng Ảnh, ấy là do cô giáo Vương mới vừa ra đời không lâu, ở nhà lại được cha mẹ bao bọc quá kỹ, vốn sống hãy còn non nớt. Vì thế cô Thẩm chân thành nói: “Vậy là mệnh của cô từ nhỏ đến giờ không tệ“.

Không biết cô giáo Vương nghe có hiểu hay không, chỉ thấy cô ấy cười nhẹ, “Giáo sư Thẩm, liệu có tồn tại chứng bệnh tâm thần nào mà người mắc chứng bệnh đó bao giờ cũng hy vọng bản thân trở thành tâm điểm của đám đông, còn mọi người luôn phải thông cảm và yêu quý họ không. Gặp chuyện thì luôn tìm cách đổ lỗi cho người khác, lúc nào cũng làm ra vẻ nạn nhân. Chứng bệnh này được gọi là gì?”

“Hình như cô giáo Vương đang nhắc đến Donald Trump, tôi nhớ mình từng đọc một bài báo do một bác sĩ tâm lý viết, tác giả bài báo khẳng định ông ta bị rối loạn nhân cách“. Thẩm Chứng Ảnh mở hộp cơm, đặt điện thoại lên bàn, ra hiệu mình muốn dùng bữa.

Cô giáo Vương cười khúc khích, mau chóng bắt được tín hiệu: “Giáo sư Thẩm cứ từ từ dùng bữa, khi nào ăn xong cứ để đó cho tôi dọn dẹp sau. Cô có thể tranh thủ chợp mắt ở trong phòng này luôn cũng được, một giờ mới bắt đầu vào học mà. Nghe nói giảng viên trường cô luôn phải ngủ trưa thì phải, nếu không sẽ không đủ sức dạy ca chiều.”

“Không ngủ cũng không sao, xong sớm nghỉ sớm. Cô cứ đi ăn cơm đi, ăn xong tôi tự mình dọn dẹp là được rồi, không cần làm phiền cô đâu“.

Cánh cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, vẻ mặt Thẩm Chứng Ảnh lập tức tối sầm. Trước mặt người khác phải tiết chế giữ kẽ, còn thật sự sau lưng thì tâm trạng của cô rối bời như thể đang có gió lốc Tây Bắc quét qua.

Trải qua lần tra tấn tinh thần khủng khiếp đó, Thẩm Chứng Ảnh phải nhờ cậy đến tư vấn tâm lý suốt mười mấy buổi, tốn một khoảng thời gian rất dài chỉ để thông suốt hai vấn đề: Rốt cuộc tôi đã làm gì sai? Vì sao lại là tôi? Mãi đến khi không muốn chuyên viên tư vấn tiếp tục thăm dò nội tâm của mình, Thẩm Chứng Ảnh mới đơn phương kết thúc cố vấn.

Giờ đây, Thẩm Chứng Ảnh giống như một căn cứ được tu bổ sau khi trải qua động đất. Mỗi khi nhận được cảnh báo, căn cứ lại càng kiên cố hơn. Cô may mắn sống sót sau tai nạn, nhưng trái tim đã không còn vẹn nguyên như trước.

Hoàn toàn không có cảm giác thèm ăn, quấy quá được vài gắp, Thẩm Chứng Ảnh đã buông đũa. Cô vô thức lướt lướt vòng bạn bè xem xem, trong số những tài khoản chuyên đăng tải tin tức mà cô theo dõi, bữa trưa kiểu Nhật được Hồ Lại post lên cứ gọi là nổi bần bật.

Cơm ba chỉ lưỡi bò, mai cua phô mai đút lò, đầu cá hồi nướng muối, trên đó còn đính kèm caption: Ăn tạm cho qua bữa haha, đợi đến tối đi ăn lẩu cá nấu chua. Sung sướng mỹ mãn.

Mỹ mãn quá nhỉ, béo chết cho mà xem.

Thẩm Chứng Ảnh chụp phần cơm của mình gửi qua cho Hồ Lại. Dưới ánh đèn dây tóc, đồ ăn thừa trong hộp trông đặc biệt thê lương.

Thẩm Chứng Ảnh: Đều là con người với nhau, tức chết đi được. Em có lương tâm không đấy hả?

Hồ Lại mau chóng trả lời bằng một emoji cười sặc sụa: Chẳng phải bình thường cô không kén ăn kén mặc, toàn đến canteen lấp bao tử sao?

Không kén chọn là bởi không có sự lựa chọn, ok?

Kỹ năng nấu nướng là zero nên không vào bếp được, cũng không đủ giàu như Hồ Lại để suốt ngày ăn tiệm, không kén không chọn chính là đức tính tốt cần thiết.

Hồ Lại: Lần tới chúng ta cùng đi ăn đồ Nhật nhé.

Thẩm Chứng Ảnh: Tự cô đi được rồi.

Hồ Lại: Còn em không tự đi được, giáo sư Thẩm dắt em theo với.

Thẩm Chứng Ảnh: Em hay kén cá chọn canh, cô không có tiền dắt em đi ăn đồ ngon đâu.

Hồ Lại: Dễ ợt. Cô chủ trì, em chủ chi.

Thẩm Chứng Ảnh phì cười. Con bé này giống như cái quạt máy vậy, quạt phần phật lung tung một hồi lại có thể thổi bay những đám mây u ám bủa vây trong lòng mình.

Bỗng, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Tưởng là cô giáo Vương đến dọn dẹp nên Thẩm Chứng Ảnh cất tiếng: “Mời vào“.

Nhưng hóa ra không phải là cô giáo Vương, mà là Đặng Nhan Tịch – mới vừa trở lại sau giờ ăn trưa.

Âm hồn không tan.

Thẩm Chứng Ảnh không tài nào hiểu được, trải qua màn kịch khôi hài bão táp năm đó, tại sao Đặng Nhan Tịch lại cho là mình có thể giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ cô ta không biết rằng mình thậm chí còn không muốn nhìn thấy cô ta dù chỉ một lần hay sao?

Chẳng qua thì, cho đến tận bây giờ, cô Thẩm vẫn chưa bao giờ hiểu được Đặng Nhan Tịch.

“Có chuyện gì vậy?”

Vừa nhác thấy Đặng Nhan Tịch ló mặt vào, nụ cười trên mặt Thẩm Chứng Ảnh tắt ngấm, ngay cả một cử chỉ lịch sự khách sáo cũng không còn.

“Đã lâu rồi không gặp lại giáo sư Thẩm, em muốn tìm cô ôn chuyện“.

Khá khen cô ta nói được câu này.

“Ngại quá, tôi có việc cần gọi điện thoại“. Sau lần đó, có một bài học đắt giá mà cho đến nay Thẩm Chứng Ảnh vẫn nhắc nhở bản thân tuyệt đối không được quên, đó là không bao giờ gặp riêng sinh viên, bất kể là sinh viên nam hay sinh viên nữ. Không có sẵn ai ở đây cũng chẳng hề gì, Thẩm Chứng Ảnh nhanh tay gửi lời mời video call cho Hồ Lại.

Hồ Lại lập tức chấp nhận ngay.

Người xuất hiện trên màn hình không phải là Thẩm Chứng Ảnh mà là một người phụ nữ trạc 30 tuổi, khuôn mặt có nét nham hiểm, nụ cười cũng đầy vẻ giả tạo. Trực giác mách bảo Hồ Lại rằng Thẩm Chứng Ảnh ở đầu dây bên kia đang gặp rắc rối nên cô chưa lên tiếng vội.

Đặng Nhan Tịch làm ra vẻ bị tổn thương sâu sắc, buồn bã nói: “Cô làm gì vậy giáo sư Thẩm? Chúng ta đã lâu không gặp, em chỉ muốn hỏi thăm cô thôi mà. Cô không muốn thì cứ bảo thẳng, em sẽ không biết điều đến nỗi cứ bám theo làm phiền. Dù thế nào đi nữa hai người chúng ta cũng từng có nghĩa thầy trò, lúc nào em cũng nhớ đến cô, ai mà ngờ cô lại tuyệt tình như vậy. Em biết người của em bây giờ phát tướng, mặt mũi cũng biến dạng không còn được như xưa, không vừa mắt cô là chuyện bình thường. Chỉ có điều, em cứ nghĩ là cô sẽ không giống như những người khác...”

“Dừng dừng dừng. Đúng rồi, nói cô đó, cô nghĩ gì mà nói được mấy câu thoại giả tạo tởm lợm cỡ này vậy. Đóng cái gì không đóng, lại đi đóng vai bi, còn đóng tồi tới nỗi tôi muốn mửa hết sạch cơm ăn hôm qua đây này. Gì cơ gì cơ, à phải phải, Chứng Ảnh, tip cho con mụ này năm xu hộ em, đúng năm xu thôi nhá, không hơn không kém“.

Con mụ bạch liên hoa rác rưởi này từ đâu trôi đến, dám tác oai tác quái trước mặt giáo sư Thẩm, chọc tức giáo sư Thẩm nhà mình giận đến nỗi run cả tay, không nói được lời nào.

Giáo sư Thẩm hiền lành không biết mắng người, không sao, để Hồ Lại ra tay là được.

===

Tác giả có điều muốn nói:

Chậc chậc, cái loại lúc nào mở miệng ra cũng bảo người khác sống lỗi, người khác bắt nạt mình thú thật là có rất nhiều, chửi cả ngày cũng không hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.