Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt Nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 27: Chương 27: Thăm dò giáo sư Thẩm




Beta bởi EscentricT ღゝ◡╹)ノ♡

===

“Thời đại bây giờ đã thoáng đến mức này rồi à?” Khi nói những lời này, Thẩm Chứng Ảnh cụp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo ý tứ trào phúng không dễ phát hiện. “Khi em còn nhỏ, chuyện tình đồng tính phải hết sức che che đậy đậy, không thể để cho ai thấy cũng không thể để cho ai biết, nếu không sẽ phải đối mặt vô vàn lời chế giễu châm chọc, thậm chí còn bị cô lập. Cha mẹ của em là giáo viên, có người bắt gặp một cặp học sinh nữ trong lớp của họ thân mật với nhau, sau đó mách lại với mẹ em. Bà lôi cô bạn ấy ra chất vấn ngay trước mặt mọi người, có phải em đang quan hệ đồng tính với ai không? Em có biết như thế là bệnh, là biến thái hay không? Đôi mắt rưng rưng chực khóc cùng vẻ mặt cố ngăn không cho nước mắt rơi xuống ngày ấy của cô bạn đến bây giờ em vẫn không thể nào quên“.

Dường như ý thức được bản thân uất ức hơi quá, cô Thẩm mau chóng ngẩng đầu cười nhẹ, “Nào có ngờ ngày nay xã hội đã tiến bộ vượt bậc, tuy vẫn còn rất nhiều người bảo thủ. Có điều em không ngờ chị lại mang tư tưởng tiên tiến như vậy“.

“Hửm? Chẳng lẽ nhìn chị bảo thủ lắm sao?”

“Chắc cũng ngang ngửa trình độ bảo thủ của em“. Thẩm Chứng Ảnh đùa. “Mà này, tự dưng chị lại nói với em những chuyện này làm gì, không phải chị đổ em rồi đấy chứ“.

Tôn Thư Tuyết cố ý vuốt nhẹ lên bàn tay của Thẩm Chứng Ảnh, nheo mắt ra vẻ quyến rũ. “Cuối cùng em cũng bắt được tín hiệu nha. Chị đây đổ em đứ đừ từ lâu rồi, chỉ cần em gật đầu một cái, chị lập tức ly hôn với lão Lưu“.

Thẩm Chứng Ảnh gạt tay Tôn Thư Tuyết ra, sau đó cả hai cùng nhìn nhau cười.

Do buổi trưa ăn quá no, đến tối Thẩm Chứng Ảnh chỉ gắp vài gắp, thời gian còn lại cô Thẩm chỉ ngồi đối diện và nghe Hồ Lại kể những nội dung tập huấn cũng như những chuyện vụn vặt mà Hồ Lại nhìn thấy trên mạng.

Gương mặt của Hồ Lại lúc nói chuyện luôn rạng rỡ tươi tắn, khiến cho ai trông thấy cũng phải mỉm cười theo. Mỗi khi cô cười, ngay cả canteen trường học cũng sáng bừng lên vài phần.

Biết rõ bản thân ăn không nổi nữa, còn theo con bé đến canteen dùng bữa làm gì? Có lẽ là vì dáng vẻ tươi cười hoạt bát của con bé rất dễ làm cho người khác cảm mến, nhìn mãi không chán.

Ai lại không thích mỹ nhân tươi sáng chứ.

Con mắt của mỹ nhân cực kỳ nhạy cảm. Hồ Lại lập tức nhận ra ánh nhìn Thẩm Chứng Ảnh đặt lên người mình hơi xuất thần. “Sao thế giáo sư Thẩm? Cô có mệt không? Tối nay cô không ăn được bao nhiêu, nói cũng không nói nhiều. Có phải tại vì em ồn ào quá không?”

“Lúc trưa ăn nhiều quá, Tôn Thư Tuyết lại còn nằng nặc phải đi ăn tráng miệng nên bây giờ cô không đói lắm“.

“À, nếu mà cô nói sớm thì em tự mình đi ăn là được rồi“.

“Hẹn cũng hẹn rồi, với cả nãy giờ em cũng ăn một mình mà“.

“Uầy, vậy hóa ra cô nhìn em kỹ như thế là vì vẻ tú sắc khả xan của em có đúng không ạ?” (tú sắc khả xan: đẹp đến nỗi làm người khác quên luôn cơn đói)

Thẩm Chứng Ảnh cười nhẹ, “Không chỉ mỗi tú sắc khả xan, đa phần ai lên lớp cả ngày cũng mệt mỏi uể oải, em thì ngược ngạo, đến giờ này vẫn còn hăng hái phấn chấn. Mà cũng phải, dẫu sao em vẫn còn trẻ“.

“Ai bảo thế ai bảo thế, lăn lê trên lớp cả ngày dĩ nhiên là phải mệt chứ, chẳng qua là vì trông thấy cô nên em mới vui vẻ thế này. Nhất định là nhờ giáo sư Thẩm, nếu không có cô, có lẽ em đã nằm sõng soài như con chó chết trôi rồi“.

“Có nịnh đầm thì cô cũng không đề nghị chủ tịch Dương tăng lương cho em đâu nhé“.

“Cô không mách lại với chủ tịch Dương đã là tốt lắm rồi“. Hồ Lại để ý rất kỹ, nhận thấy Thẩm Chứng Ảnh cứ nhìn mình rồi do dự tới lui, có vẻ muốn nói rồi lại thôi. Cô bèn hỏi thẳng, “Giáo sư Thẩm, cô có chuyện gì muốn hỏi em sao?”

“Vừa rồi cô chợt nghĩ, một cô gái xinh đẹp đáng yêu như em hẳn là phải trải qua rất nhiều mối tình rồi có đúng không?”

Hồ Lại hơi ngạc nhiên, không ngờ Thẩm Chứng Ảnh lại có hứng thú với chuyện này.

“Thành thật mà nói thì không nhiều lắm, em nhận được khá nhiều lời tỏ tình, nhưng số lần chấp nhận tiến tới chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa mỗi lần như vậy đều không khác mục từ trong từ điển Tân Hoa là mấy“.

Hồ Lại luôn luôn thẳng thắn, cũng không cảm thấy có gì quan trọng để giấu diếm.

Kiểu cách so sánh này...

“Số lượng khổng lồ?”

“Giải thích ngắn gọn“.

Thẩm Chứng Ảnh phì cười.

“Thật là, em cảm thấy đường tình duyên của mình giống như bị kẻ nào nguyền rủa ấy, không có mối tình nào vượt nổi sáu tháng, cơ bản hai, ba tháng đã đường ai nấy đi. Bây giờ ngẫm lại, tập thể người yêu cũ cũng khá ổn áp mà, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dáng người có dáng người, chẳng qua là do không hợp bát tự“.

Thông thường khi nhắc đến người yêu cũ, ai cũng sẽ lên án chửi rủa ít nhất 5000 chữ. Chỉ có Hồ Lại ngược đời, khái quát tất cả trong bốn chữ “không hợp bát tự“.

Đây là âm mưu nho nhỏ của Hồ Lại, nếu thật sự muốn chửi rủa, có thể không đạt được chỉ tiêu 5000 chữ, nhưng 3000 chữ thì chắc là đủ.

Chỉ là, nói xấu người yêu cũ để làm gì nào, có được lợi lộc chi đâu?

Nếu cảm thấy đối phương không tốt, vẫn nên bình thản đối mặt với họ sau khi chia tay thì hơn. Rốt cuộc người xưa từng nói, khác máu tanh lòng, người ngoài vĩnh viễn không thể đặt chân vào tổ ấm của mình được. Đặt chân vào được hay không chưa nói, nhưng nếu cảm thấy đối phương quá hãm, chỉ còn cách giả mù không thấy, mỉm cười nhẹ nhàng cho qua, dùng bát tự không hợp làm lý do thỏa đáng nhất. Từ nhỏ người cha Hồ Dược đã giáo dục cô như vậy, làm gì cũng phải chừa lại đường lui cho mình, sau này đụng mặt nhau còn dễ sống, cho dù là khía cạnh tình cảm hay tiền bạc gì cũng vậy. Tính tình Hồ Lại vốn ngang bướng, ít khi nào chịu nghe ai khuyên bảo, chỉ đến khi tự mình trải qua nhiều chuyện, cô mới chịu khắc sâu và làm theo lời dạy này.

“Giáo sư Thẩm cô yên tâm, em luôn sòng phẳng trong vấn đề tình cảm, chưa bao giờ dây dưa nhập nhằng. Còn về số lượng ư, có thể đếm trên đầu ngón tay, hai tay cũng đủ dùng“.

Giáo sư Thẩm tự thấy bản thân mình không có gì để phải lo lắng hay nhẹ nhõm cả.

“Giáo sư Thẩm, nếu cô hứng thú với quá khứ của em, liệu em có thể cho rằng cô cũng đang có hứng thú với em không?” Cô gái trẻ nghiêng đầu, trong mắt ánh lên một tia sáng khác thường.

Thẩm Chứng Ảnh vẫn ung dung như cũ, thong thả đáp: “Sắc đẹp và sự bí ẩn sẽ luôn hấp dẫn người khác“.

Như thể nghe không hiểu ý nghĩa của từ bí ẩn, Hồ Lại cười tít mắt, thoải mái nói: “Giáo sư Thẩm thấy em đẹp sao? Vậy là nhan sắc của em không bị uổng phí rồi. Ôi, rõ ràng có thể dựa mặt ăn cơm, còn phải dùng đầu óc làm gì?”

“Nói nhăng nói cuội gì vậy?” Thẩm Chứng Ảnh liếc Hồ Lại một cái. Con bé này đúng là thích khoe mẽ nhất trên đời, gián tiếp khen nó một câu, nó đã tự tâng bốc bản thân đến tận trời cao. “Mau mau ăn cơm đi“.

Hồ Lại không mấy mặn mà với canteen Đại học H, đồ ăn không có cửa sánh với công ty nhà mình không nói, nhưng so với đồ ăn bên ngoài cũng thua xa. Thẩm Chứng Ảnh ăn không nổi, cô cũng lười tiếp tục. Hai người dọn dẹp xong thì rời ra ngoài. Trời bắt đầu sẩm tối, xa xa có thể nhìn thấy vài ngôi sao be bé. Gió đã dần mang hơi lạnh. Tầm hơn nửa tháng nữa, Thượng Hải sẽ vào đông.

Hồ Lại đi bên cạnh Thẩm Chứng Ảnh, khéo léo giữ một khoảng cách vừa gần gũi vừa phải phép. Nếu Thẩm Chứng Ảnh bảo mình bí ẩn, dĩ nhiên mình phải tự biện hộ cho bản thân rõ ràng.

“Giáo sư Thẩm, tuy rằng chúng ta quen biết chưa bao lâu, nhưng mà cô đã biết rất nhiều điều về em, cô biết công việc của em, số xe của em, cũng như con người của em như thế nào. Em thẳng thắn hay kín bưng như hũ nút ắt hẳn cô phải biết. Em nghĩ đi nghĩ lại mãi, nếu nói có bí mật nào đó mà em giấu cô, thì chỉ có thể là...”

“Là gì?”

“Chỉ có thể là tấm thân này. Ngoại trừ tấm thân này ra, cái gì em cũng phơi bày ra hết cho cô xem cả rồi. Ôi chao, không tin nổi giáo sư Thẩm lại là dạng người này, thoạt nhìn cứ ngỡ rằng cô thẳng tắp, ai mà ngờ... Tuy em chưa từng quen phụ nữ, nhưng nếu là giáo sư Thẩm, thì không phải không thể...”

Tới đây Thẩm Chứng Ảnh thật sự không thể nghe những lời nhăng cuội này thêm được nữa. Cô Thẩm hơi đẩy Hồ Lại ra, “Thôi thôi thôi, mau câm miệng lại cho tôi. Không biết trong đầu chứa cái gì, cả ngày chỉ giỏi nghĩ linh ta tinh tinh“.

“Có lẽ là vì thời tiết bắt đầu trở lạnh, nên mới thòm thèm một cái ôm ấm áp“. Hồ Lại nhân cơ hội khoác tay rồi tựa đầu lên vai Thẩm Chứng Ảnh, “Nghĩ thôi cũng đã thấy thèm“.

Giọng nói nhẹ nhàng của người đẹp ngay sát bên tai, hơi ấm từ cổ truyền lên mặt rồi lan đi khắp tứ chi. Thẩm Chứng Ảnh giơ một ngón tay lên đẩy đầu Hồ Lại ra.

Cô Thẩm chưa bao giờ có thói quen gần gũi người khác, huống hồ gì là gần sát đến mức này. Mặc dù đối với phái nữ mà nói, việc ôm ấp hay khoác tay nhau là việc hết sức bình thường, nhưng Thẩm Chứng Ảnh vẫn luôn không được tự nhiên.

“Nói chuyện cho đàng hoàng nào“. Như thể vừa tìm ra được một đề tài mới, Thẩm Chứng Ảnh hỏi Hồ Lại: “Nếu đi du lịch với công ty thì sao? Ý cô là, mẹ có cho phép em tham gia company trip không?”

Ngày hôm nay Thẩm Chứng Ảnh lại tiếp tục tạo thêm bất ngờ cho Hồ Lại, lại một lần nữa, Hồ Lại rất phối hợp trả lời: “Company trip thì được ạ, em có nói với mẹ, nếu cứ tìm lý do thoái thác không đi cùng công ty, một lần thì không sao, chứ quá nhiều lần đồng nghiệp sẽ cho là em bị điên“.

“Đáng tiếc năm nay trường không tổ chức cho giảng viên đi tỉnh khác“. Vẻ mặt nuối tiếc của Thẩm Chứng Ảnh rất chân thành. Tour của trường thì cũng chán ngang ngửa như company trip mà thôi, nhưng chí ít vẫn còn nhiều thứ để xem hơn là rúc trong khách sạn cả ngày. Vì đã từng bắt gặp bộ dạng khao khát khám phá thế giới của Hồ Lại nên Thẩm Chứng Ảnh cũng không ngại dẫn Hồ Lại đi cùng mình.

“Giáo sư Thẩm!” Hồ Lại sửng sốt không thôi, vừa mừng rỡ vừa xót xa, cảm giác như có một nỗi buồn thật dịu dàng cứ quanh quẩn trong tim.

Đừng thấy Hồ Lại luôn nhí nha nhí nhảnh, thoạt nhìn có vẻ rất hạnh phúc tự do mà lầm, tự lục lại ký ức, cô đã sớm biết mình không giống những đứa trẻ khác. Những trò mà con nhà người ta có thể chơi, Hồ Lại không thể chơi; chỗ mà con nhà người ta có thể đến, Hồ Lại không thể đến. Cô còn không có cơ hội kêu ca than vãn, vì nếu mở miệng kêu ca, mọi người sẽ bảo rằng Hồ Lại sướng mà không biết hưởng. Nỗi ấm ức này không ai hiểu và thông cảm cho, nhưng vừa check in khách sạn cao cấp thì lập tức người người đều thấy.

Khi còn bé, bởi vì không hiểu chuyện nên Hồ Lại mới than thở, nhưng sau khi nghe những lời ngưỡng mộ cũng như hậm hực trách cứ cô đang khoe mẽ, Hồ Lại đã học được cách câm miệng.

Hiếm ai có thể hiểu nỗi khổ tâm của cô.

Thấy Hồ Lại phấn khích như vậy, Thẩm Chứng Ảnh bất giác bật cười, “Cũng không phải chuyện gì quá to tát, cố chờ cho qua năm nay, thiên hạ thái bình, sang năm hy vọng có thể đi đây đi đó. Nhưng mà em cũng đừng quá kỳ vọng, bởi vì trường luôn chủ trương lấy an toàn làm ưu tiên hàng đầu, sẽ không chọn chỗ nào quá đặc sắc đâu“.

Đi được hay không đi được, đi đến chỗ nào, ngay lúc này đây những thứ đó đối với Hồ Lại chẳng hề quan trọng nữa. Quan trọng là cô có thể cảm giác được giáo sư Thẩm đặt mình trong lòng.

“Ôi, mỗi ngày lại thích giáo sư Thẩm nhiều hơn một chút“. Sau khi ăn trưa xong, Hồ Lại hí hửng ngồi trên ghế xoay, lúc lắc đong đưa từ bên này sang bên kia không ngừng.

Nếu như trước đây vẫn còn sót lại chút tâm tư trêu đùa tình cảm của Thẩm Chứng Ảnh vì ghim thù với Giang Ngữ Minh thì hiện tại, Hồ Lại thật sự muốn yêu đương nghiêm túc với giáo sư Thẩm.

Chu Hoài Nghi liếc Hồ Lại một cái, “Cậu cũng dễ cảm động thật đấy“.

“Cậu không hiểu đâu cậu không hiểu đâu, mình với giáo sư Thẩm không thân chẳng quen, cô ấy nghĩ cho mình đã là quý, đằng này lại còn chân thành nghĩ giúp cho mình. Hoài Nghi, đâu phải dễ mà có được sự quan tâm của người khác“.

“Không phải cậu không biết là có thể cô ấy chỉ thuận miệng nói mà thôi“.

Hồ Lại suýt chút nữa nhảy dựng lên, “Mình tin chắc không phải vậy. Những người có tình yêu như cậu không hiểu đâu. Cho đến tận bây giờ, mình vẫn luôn suy nghĩ cái gì mới thật sự được xem là tình yêu, rốt cuộc từ trước tới nay mình đã từng thích hay yêu ai chưa. Đã gọi là yêu thì nhất định phải có tình cảm, chắc chắn không thể căm ghét người đó, thích cũng có thể tính, nhưng thích không giống như yêu“.

“Khác ở điểm nào?”

“Cậu yêu giám đốc Hà nhà cậu đúng không?”

“Đương nhiên“.

“Chưa bao giờ nghi ngờ điều này?”

“Chưa bao giờ“.

“Đó chính là tình yêu“. Hồ Lại ngồi lại vào ghế, xoay một vòng, nhìn Chu Hoài Nghi mỉm cười.

“Ý cậu là, cậu yêu giáo sư Thẩm?”

“Mình hơi hơi có cảm giác như vậy. Mình nghĩ mình đã chạm vào được một chút phần rìa của tình yêu rồi“.

===

Tác giả có điều muốn nói:

Hồ Lại: Thăm dò sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.