Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt Nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 58: Chương 58: Thở dài 532 lần trong chín ngày




Beta bởi YourThw (ง ื▿ ื)ว

===

Hồ Lại nói không sai, chỉ cần nhìn mẹ là biết ngay gu cha cô như thế nào, nhưng Hồ Lại chưa nói hết nửa câu còn lại, thật ra gu cha cô chẳng ra gì.

Hồ Dược là mẫu đàn ông Thượng Hải tốt điển hình; vừa khéo léo quán xuyến việc nhà, chăm lo cho con cái; vừa nhanh nhạy nắm bắt thời cơ làm ăn, sau khi phất lên ông vẫn dốc sức phát triển quy mô công ty chứ chẳng hề sinh tật năm thê bảy thiếp. Quan trọng nhất, tuy là một người lõi đời nhưng Hồ Dược không hề tiêu cực mà trái lại còn rất tận hưởng cuộc sống. Hồ Lại rất thích được bố dẫn đi chơi. Ngược lại mỗi lần Vương Phương Viên dẫn con đi đâu là trông mặt bà lại nặng như đeo chì, làm gì cũng ngó chừng từng ly từng tí khiến Hồ Lại cụt hứng hẳn.

Lúc còn bé, Hồ Lại đã cho rằng tiêu chuẩn về người bạn đời lý tưởng phải dựa trên hình mẫu của cha mình.

Sau này khi phát hiện bản thân có hứng thú với Thẩm Chứng Ảnh rồi mở rộng phạm vi sang những phụ nữ khác. Hồ Lại đã suy nghĩ rất kỹ về việc nếu như phải tìm bạn gái thì tiêu chuẩn của mình sẽ như thế nào. Cô nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng kiểu gì thì kiểu, người ấy tuyệt đối không được giống mẹ.

Ở đây Hồ Lại không có ý chê bai gì Vương Phương Viên cả, xét từ góc độ phần cứng, mẹ cô muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dáng người có dáng người, còn tích cực kiên trì rèn luyện không ngừng nghỉ, chưa kể quần áo và cách trang điểm rất có cá tính riêng, không thì không thể nào nổi bần bật giữa đám đông như vậy. Nghe nói thời trẻ bà là một quý cô sành điệu mê chơi, trên trời dưới biển cái gì cũng dám thử, nhưng sau khi trải qua biến cố liền biến thành chim sợ cành cong.

Thôi thì chuyện đó cũng còn thông cảm được, khuyết điểm lớn nhất của Vương Phương Viên chính là tính trọng nam khinh nữ và cách kiểm soát con cái quá mức độc tài. Suốt ngày ca bài ca “anh trai con anh trai con”, “nếu tôi có đứa con trai thì”, nhưng mà mẹ ơi, đấy mới chỉ là một bào thai thôi mà.

Vì ông Hồ Dược quá chiều con nên Vương Phương Viên càng kiểm soát Hồ Lại chặt hơn. Nếu Hồ Lại không chịu nghe lời, bà liền trở nên đặc biệt hung dữ.

Từ nhỏ Hồ Lại đã sợ mẹ, ra đường thì nghênh ngang như bà trời con, nhưng chỉ cần ai nói: Mẹ cậu đến kìa Hồ Lại, là Hồ Lại vội vàng vứt hết đá cuội, cành cây, mảnh thủy tinh, bọ cánh cứng gì gì đó đang cầm trên tay ngay lập tức, vứt hết tất cả những thứ mà mẹ cô cho là dơ bẩn và nguy hiểm.

Vương Phương Viên không những độc tài mà bà còn bén cực kỳ, trong bụng Hồ Lại đang ấp ủ mưu ma chước quỷ bé tẹo như cái móng tay thôi bà cũng bắt thóp. Nếu không phải thế thì Hồ Lại cũng không muốn tiết kiệm và bỏ nhà ngay khi nhỏ làm gì.

Bởi vậy khi Hồ Dược bảo quán Nhiên gì đó được lắm, Hồ Lại không muốn ghé đến đó chút nào.

Cà phê, rượu, tượng Phật, nhiếp ảnh gia thì liên quan gì đến mình. Chỗ nào mà chẳng uống rượu hay cà phê được, rượu ở đó có ngon bằng kho báu trên đảo của Bá tước Monte Cristo không?

Hồ Lại không cần nhiếp ảnh gia, cô cần một bác sĩ chụp X quang để giúp cô rà thử xem rốt cuộc trong đầu Thẩm Chứng Ảnh chứa tổng cộng bao nhiêu vôi vữa xi măng.

Còn về việc liệu có tự trói mình chết cứng trên cái cây Thẩm Chứng Ảnh hay không?

Hồ Lại tự nhủ: Không bao giờ.

Hồ Lại chỉ biết thích Thẩm Chứng Ảnh tới một ngày bản thân không thích chị ấy nữa.

Đối với người thất tình, buồn bã và tổn thương tinh thần là điều khó tránh khỏi; đặc biệt là khi mối tình vừa chớm bắt đầu đã phải kết thúc, lại còn bị đặt dấu chấm hết trong một tình huống bất ngờ đến ngỡ ngàng, hoàn toàn không kịp trở tay.

Trong lúc làm việc, Hồ Lại sẽ không để lộ chuyện mình vừa nhận thêm vết thương lòng, chỉ là so với trước đây, số lần cô thẫn thờ đưa mắt nhìn xa xăm hay thở dài không rõ nguyên nhân tăng vọt. Người quen như Chu Hoài Nghi có thể phát hiện ra nỗi buồn dai dẳng mà Hồ Lại cố giấu, còn các đồng nghiệp khác chỉ thấy cô ít nói hẳn, gương mặt thì điềm tĩnh đến lạ kỳ, càng đến gần đến danh hiệu “mỹ nữ an tĩnh” hơn.

Vào một chiều thứ năm sau Tết Dương lịch, Chu Hoài Nghi vạch đường thứ 523 lên tờ lịch, không thống kê không biết, thống kê rồi mới giật cả mình, một mỗi gạch chính là một lần thở dài của Hồ Lại.

“Hồ Lại, cậu có biết từ tuần trước đến giờ vừa tròn chín ngày, cậu đã thở dài hết bao nhiêu lần rồi không?”

“Bao nhiêu?”

“523 lần, trung bình 58.11111 lần một ngày, đấy là mới chỉ tính thời gian làm việc thôi nhé, nếu tính cả thời gian nghỉ ngơi thì còn kinh khủng khiếp tới mức nào. Chưa bàn đến vận đào hoa kiếp sau của cậu, ngay cả vận đào hoa của mình cũng lạc trôi theo đống thở dài thườn thượt ấy luôn rồi. Không tin chứ gì, không tin thì tự nhìn đi“.

Hồ Lại giật lấy lịch để bàn của Chu Hoài Nghi nhìn thử thì thấy chi chít dấu gạch trên đó, cô rủa thầm một câu biến thái trong bụng rồi nói: “Không phải cậu tính cả những lần mình đánh rắm vào đấy chứ?”

Chu Hoài Nghi xoa xoa lỗ tai. Từ lúc bị Thẩm Chứng Ảnh bỏ rơi tới giờ, Hồ Lại nói chuyện hoàn toàn không nể nang ai, đừng thấy con bé này im im trước mặt người lạ mà lầm, chỉ cần về với vòng tay người quen là nó lập tức bung xõa ngay.

“Gần được một nghìn lần rồi, tới đó mình sẽ thôi“.

“Cậu ổn không vậy? Lịch của mình sắp hết chỗ viết luôn rồi đây này“.

“Chu Hoài Nghi, giám đốc Hà nhà cậu có biết cậu biến thái không vậy?”

“Cậu thử đoán xem, ngay cả quần lót của mình màu gì cô ấy cũng rõ như lòng bàn tay, huống chi là chuyện mình biến thái“.

“Phẹt! Quẳng cẩu lương vào mặt người mới bị đá xong, thật đáng xấu hổ! Cậu phải mời mình ăn tối!”

Bình thường mỗi lần đùa kiểu đó xong, hai người vẫn mời nhau ăn sáng hay ăn trưa thoải mái không có vấn đề gì, nhưng hôm nay Chu Hoài Nghi lại do dự mất mấy phút. Tối nay cô có hẹn với Hà Thi và mấy người bạn đi ăn, sau khi ướm hỏi các chị em trong group chat của Hà Thi xong, Chu Hoài Nghi liền ngỏ lời mời Hồ Lại.

“Tối nay được không, nhân tiện mình sẽ giới thiệu bạn bè cho cậu, toàn những người ổn áp cả“.

“Hả?” Hồ Lại trợn mắt đầy ngạc nhiên, “Không phải cậu định giới thiệu đối tượng cho mình đấy chứ“.

“Giới thiệu cái đầu cậu. Tối nay mình, Hà Thi, An Sinh và đồng nghiệp cũ của mình có hẹn đi ăn, chắc có lẽ đồng nghiệp ấy sẽ dẫn theo một cái đuôi. Nếu cậu không ngại thì đi chung, Hà Thi và An Sinh nghe mình kể cậu là hoa khôi công ty nên luôn muốn gặp cậu. Giới thiệu để làm bạn thì được chứ tiến xa hơn thì không, người đồng nghiệp cũ này... ừ thì, có bạn gái rồi, nếu cô ấy sẵn lòng nói cho cậu biết bạn gái mình là ai thì để cô ấy nói. Cái đuôi của đồng nghiệp cũ hôm nay tự dưng nổi hứng đi ăn ké, hiện tại cô nàng đang bị mắc kẹt trong giai đoạn đối phương hơi rung rinh nhưng không chịu thừa nhận cảm xúc. Thế nên chắc có lẽ lúc ăn người này sẽ kêu ca than vãn, cậu cũng đừng chấp làm gì“.

Kêu ca hay không không quan trọng, Hồ Lại không có hứng thú với chuyện tình cảm của người khác, nhưng cô có hứng thú với Hà Thi và An Sinh – hai người được Chu Hoài Nghi nhắc đến mỗi ngày.

“Thế có tiện không?”

“Thoải mái đê, thêm một miệng ăn thôi chứ có gì đâu“.

“Mình có cần phải mang quà theo không? Ôi trời sao cậu không bảo sớm, lần đầu gặp mặt mà đi tay không thì ngại lắm“.

“Cũng có phải đến ra mắt gia đình đâu mà. Năm nay An Sinh mới mười hai tuổi, bọn mình sẽ không đồng ý“.

Điểm hẹn nằm trên một con phố sầm uất nhất trung tâm thành phố. Vừa đến nơi, Hồ Lại đã ngửi thấy mùi lẩu Trùng Khánh bay ra, cô lập tức nhớ tới khuôn mặt vui như đứa trẻ khi được ăn lẩu của Thẩm Chứng Ảnh, trái tim Hồ Lại khẽ nhói lên, vô thức lùi về sau mấy bước.

Chu Hoài Nghi đang mải mê đọc tin nhắn trên điện thoại nên không phát hiện ra hành động kỳ lạ của Hồ Lại, thuận tay kéo Hồ Lại về phía mình, “Vào thôi, chỗ này này, mọi người tới hết rồi“.

Còn chưa kịp ngồi xuống đã thu hoạch được một tràng trầm trồ ngưỡng mộ.

Vẻ ngoài của Hồ Lại đi đến đâu cũng là mỹ nhân, cho dù không quần là áo lượt thì ở chỗ nào nhan sắc này cũng phát huy hết tài năng. Hồ Lại đã thấy quá nhiều ánh mắt ghen tỵ đến nỗi, chỉ cần nhìn vào mắt người đối diện thôi, cô đã đánh giá được liệu mình và những người này có cùng tần số hay không. Sau khi quét qua một lượt người yêu và bạn bè của Chu Hoài Nghi, Hồ Lại cảm thấy bọn họ đều rất chân thành và thân thiện.

“Đây là Hồ Lại, là bạn đồng nghiệp của mình. Hà Thi, bạn gái mình; Hà An Sinh, con gái cưng của mình và Hà Thi; còn Hạ Bán là đồng nghiệp cũ, hiện tại cô ấy đang làm ở công ty truyền thông Y giống Hà Thi, công ty hai người họ cũng gần đây nên đến sớm giữ chỗ; Lôi Đình Vũ...” Nhắc đến Lôi Đình Vũ, Chu Hoài Nghi dừng lại một chút, “Một người bạn, sau này cậu muốn mua hoa thì có thể đến tìm cô ấy, cô ấy là chủ một cửa hàng hoa“.

Sau một hồi giới thiệu ngắn gọn, hai người cùng kéo ghế ngồi xuống. Hồ Lại lấy một hộp chocalate Godiva mà cô tranh thủ đi mua từ trong giỏ xách ra đưa cho Hà An Sinh.

Năm nay Hà An Sinh mười hai tuổi, đang trong độ tuổi choai choai mới lớn, cô bé nhìn Hà Thi trước, thấy mẹ ngầm đồng ý mới vui vẻ nhận quà, thoải mái nói: “Cảm ơn Hồ... chị gái xinh đẹp ạ“.

Hà Thi nói: “Cái gì mà chị Hồ xinh đẹp, con xưng hô kiểu gì thế hả?”

“Ban đầu con định gọi là cô, nhưng mà chị ấy xinh quá, con sợ gọi như thế bị già“.

Ối trời ơi kinh chưa, một cô bé mới mười hai tuổi mà đã dẻo miệng như vậy.

Hồ Lại tươi cười bảo, “An Sinh cũng xinh lắm, xinh y hệt giám đốc Hà vậy. Con cứ gọi cô là được rồi, làm thế là cứu một thế hệ trẻ đấy, cô thì không có vấn đề gì, chỉ sợ những người còn lại không chịu được việc cô cũng gọi họ bằng cô“.

Mọi người đều cười ồ lên.

Sau khi chuyện trò vài câu, người phục vụ đem nước lẩu và đồ nhúng lên, Hà Thi đưa thực đơn cho Hồ Lại, “Ban nãy bọn chị có gọi trước mấy món, em xem thử xem có muốn ăn gì thêm thì gọi nhé“.

Vừa bật bếp lên, mùi cay nồng đã tỏa ra bốn phía, kích thích vị giác của mọi người, Hồ Lại lập tức cảm thấy đói bụng. Nhìn sơ một lượt những món Hà Thi đã gọi, tất cả những món Hồ Lại muốn ăn đều có trên bàn, đồng thời những món cô không thích cũng không có mặt, xem ra khẩu vị mọi người luôn na ná nhau, vì thế Hồ Lại gửi trả lại thực đơn.

“Cứ dùng từng này món trước đã, nếu thiếu thì gọi thêm sau. Mấy món giám đốc Hà gọi em đều thích ăn“.

Mỗi lần Chu Hoài Nghi nhắc đến Hà Thi, nếu không phải “bạn gái của mình” thì cũng là “giám đốc Hà nhà bọn mình”, Hồ Lại nghe mãi nên thành ra bị nhiễm.

Hà Thi buồn cười, “Trước đây Hoài Nghi là đồng nghiệp của chị nên mới gọi chị là giám đốc Hà. Em cứ gọi chị bằng tên là được rồi“.

Trông Hà Thi rất dịu dàng và nhã nhặn, nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành toát ra trong từng cử chỉ, nhìn còn dễ mến hơn cả trong ảnh, Hồ Lại vừa gặp đã thích người chị lớn này vô cùng, vì thế cất giọng gọi ngọt như mật: “Chị Hà Thi“.

Trong số năm phụ nữ ở đây, Hồ Lại là người nhỏ tuổi nhất, Hà Thi lớn hơn Hồ Lại mười tuổi nên chăm sóc cô rất chu đáo. Hai người còn lại cũng rất dễ gần và cởi mở, không cần phải quá giữ kẽ hay trình bày vòng vo.

Hạ Bán có một nụ cười tươi như hoa, rõ ràng là bằng tuổi với Chu Hoài Nghi, nhưng trông cô ấy ngây ngô trẻ con hơn nhiều, thoạt nhìn còn trẻ hơn cả Hồ Lại.

Một điều khiến cho Hồ Lại cảm thấy bất ngờ chính là, Lôi Đình Vũ chỉ lớn hơn cô một tuổi, thế nhưng từ cấp ba đã ngừng việc học để mở cửa hàng hoa.

Đương nhiên, chuyện khiến cô bất ngờ nhất còn ở phía sau.

Trước khi bắt đầu nhúng đũa, Chu Hoài Nghi rót cho mỗi người một ly trà hoặc rượu.

Hà Thi lấy trà thay rượu, nâng ly nói: “Kính Nhã Ninh.”

Mọi người cùng nâng ly lên, đồng thanh: “Kính Nhã Ninh.”

Nhắc đến Nhã Ninh, trên mặt mọi người đều tỏ vẻ hoài niệm, đồng thời nhìn Lôi Đình Vũ đầy thông cảm.

Sau một hồi nhúng nhúng ăn ăn, lòng hiếu kỳ của Hồ Lại đã được thỏa mãn.

Thì ra Nhã Ninh là sếp của Chu Hoài Nghi hồi còn ở công ty truyền thông Y, cũng là người bạn đời gắn bó suốt mấy năm trời của Lôi Đình Vũ, vì tai nạn nên đã qua đời từ ba năm trước. Không thể chấp nhận cái chết của người yêu nên ngày nào Lôi Đình Vũ cũng mượn rượu giải sầu, cuối cùng phải nhập viện chữa trị. Sau khi ra viện, Lôi Đình Vũ nghe lời bạn bè đi du lịch khắp nơi, tình cờ thế nào lại gặp duyên kỳ ngộ. Hiện giờ cô đã sẵn sàng để bắt đầu mọi thứ lại từ đầu, người mới này cũng không phải ai xa lạ, chính là bạn thân nhất của Nhã Ninh.

Mức độ cẩu huyết của việc phải lòng bạn thân nhất của người vợ đã khuất cũng không kém cạnh gì việc yêu mẹ của người yêu cũ, Hồ Lại nghe xong líu hết cả lưỡi.

Lôi Đình Vũ hậm hực lên án người nào đó rõ ràng cũng có tình cảm với mình nhưng khi mình đề nghị ở bên nhau thì lại nhất quyết không chịu, chưa kể lần nào người nhà bảo về xem mắt cũng răm rắp nghe theo.

Đúng là đồ thần kinh.

Hồ Lại lập tức đồng cảm, buột miệng nói: “Có vài người là vậy đấy, rõ ràng là chưa thử bao giờ nhưng hễ mở miệng là tôi không thể tôi không làm được. Tình cảm cũng giống như quyền tự do, không có chuyện từ trên trời rơi xuống, cho dù có như thế thật thì cũng phải cúi người đưa tay ra nhặt“.

“Quá chuẩn“. Lôi Đình Vũ vỗ đùi đen đét, lời Hồ Lại nói y phóc suy nghĩ của cô. “Lần nào hỏi lý do cũng làm ra vẻ tôi có nỗi khổ riêng, chắc cả thế gian này chỉ mỗi mình họ biết khổ“.

Hai người cứ lần lượt tôi một câu cậu một câu, tố cáo hết mọi uất hận trong lòng.

Ăn xong bữa mà vẫn chưa trút giận xong, Lôi Đình Vũ đề nghị mọi người đi lai rai thêm.

Nếu là trước đây thì chưa chắc Hồ Lại sẽ đi, nhưng hôm nay cô lại thấy đồng cảm kỳ lạ với Lôi Đình Vũ. Bình thường cùng lắm Hồ Lại chỉ chửi thầm Thẩm Chứng Ảnh trong bụng, bữa nay tình cờ thế nào lại có Lôi Đình Vũ làm bạn đồng hành, tuy rằng cả hai đang lên án hai đối tượng khác nhau, nhưng mỗi câu trách móc đều đúng trọng tâm, hả hê vô cùng.

Hà Thi và Chu Hoài Nghi muốn đưa An Sinh về sớm nghỉ ngơi, Hạ Bán không bận nên đi cùng với hai người. Lôi Đình Vũ lái xe khoảng mười lăm phút thì đến chỗ hẹn cho tăng hai.

Tới nơi, Hồ Lại xuống xe. Trước mặt cô là bảng hiệu nhấp nháy tên quán: “Nhiên“.

===

Tác giả có điều muốn nói:

Vòng đi vòng lại vẫn quay về “Nhiên”

Nói xấu người mình thích với bạn thân là một điều rất bình thường đúng không~~ Cảm ơn các bạn đã bình chọn cũng như tưới dịch dinh dưỡng trong thời gian 2020-12-14 22: 55: 02 ~ 2020-12-16 00:00:15 cho tôi nhé. Các tiểu thiên sứ của mị~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.