Beta bởi YourThw (ง•̀3•́)ง
===
Động cơ nào xui khiến bản thân hôn Hồ Lại, Thẩm Chứng Ảnh cũng không rõ. Chỉ là cô cảm thấy trẻ con khi giận dỗi, muốn được vỗ về sẽ thích cách này. Đồng nghiệp trạc tuổi cô sẽ hôn con của họ giống vậy, thế nên Thẩm Chứng Ảnh nghĩ, xem cô bé này như con gái mình thì cũng không phải vấn đề gì to tát.
Có lẽ vì cách mình hôn không giống với cách mà người lớn nên đối xử với người nhỏ, chính vì vậy Hồ Lại mới cho rằng ý nghĩa chiếc hôn đó là mời gọi, là cám dỗ.
Cũng có lẽ, nụ hôn đó đã để lộ tâm tư của mình về nhan sắc của Hồ Lại.
Có lẽ, có lẽ...
Nói như thế nghe có vẻ vô trách nhiệm, nhưng thật ra Thẩm Chứng Ảnh cũng mơ mơ hồ hồ, hoặc cũng có thể là vì cô không muốn hiểu rõ.
Vẻ ngoài tươi cười rạng rỡ của Hồ Lại luôn khiến mình phải ngẩn ngơ nhìn, đặc biệt là khoảnh khắc đôi mắt ấy ánh lên nét đắc thắng mỗi khi nhanh trí nghĩ ra được ý tưởng nào độc đáo.
Còn lúc gương mặt cô bé tràn đầy ấm ức, đáy lòng Thẩm Chứng Ảnh lại dâng trào cảm giác yêu thương. Hồ Lại không thèm đếm xỉa gì đến bản thân, tất cả câu chữ và hành động của em ấy đều là vì mình.
Từ trước đến nay, chưa từng có một người nào đứng ra bảo vệ mình mà không màng gì đến bản thân như Hồ Lại.
Ngẫm lại cũng thật buồn cười.
Khi cánh môi ấm áp ấy chạm vào, những gì đã trải qua, những gì thuộc quá khứ, và cả lý trí nữa đều ngưng trệ, chỉ sót lại cảm giác mềm mại ướt át.
Thẩm Chứng Ảnh choáng váng, dường như đầu óc cũng ngừng hoạt động.
Nụ hôn của Hồ Lại như tiếp nối cảm giác bay bổng trên không trung mà lần đó Thẩm Chứng Ảnh đã từng nếm trải khi ở thế giới rừng nguyên thủy trong trò chơi, nồng nàn mà cũng vô cùng chừng mực. Đầu lưỡi trơn mát tựa như đuôi cá khéo léo vươn tới dẫn dắt, làm cho Thẩm Chứng Ảnh bất giác đáp lại.
Nụ hôn bắt đầu với sự bất mãn, sau đó lại bùng cháy mãnh liệt, và rồi kết thúc trong cảm giác luyến lưu.
Hai người hơi tách nhau ra, tiếng thở dốc khe khẽ vang lên, bàn tay Hồ Lại đặt sau đầu Thẩm Chứng Ảnh vẫn ở nguyên vị trí cũ.
Thẩm Chứng Ảnh sợ người trước mặt lại bất chấp lao đến hôn mình, cuống quít đẩy tay Hồ Lại ra.
Rất may là nãy giờ không có ai đi qua.
Hồ Lại chưa kịp nghĩ kỹ đã hành động, sau khi dán môi mình lên môi của Thẩm Chứng Ảnh, cô mới nhận ra có thể chiếc thơm ban nãy mang một ý nghĩa khác. Là do cô quá mức hấp tấp, không khống chế được cơn giận nên mới nghĩ đó là tín hiệu ngầm cho phép tiến xa hơn.
Hôn là cách trao gửi tình cảm vô cùng hiệu quả, người trong cuộc rất khó làm giả phản ứng. Hồ Lại có thể cảm giác được sự do dự pha lẫn kinh ngạc đến tột độ của Thẩm Chứng Ảnh, cũng có thể cảm giác được người đối diện vừa rụt rè kiềm nén vừa nồng nhiệt đáp lại. Nhưng điều khiến Hồ Lại bất ngờ nhất là sau nụ hôn, Thẩm Chứng Ảnh có thể thẳng thắn chấp nhận cảm xúc của bản thân chứ không hề trách móc hay đổ lỗi.
Hồ Lại không biết rằng, cho dù lúc này trái tim cô đang rối bời trong muôn vàn tầng xúc cảm yêu - say, khao khát, bồn chồn lo lắng cùng một ít tị nạnh chưa tan; nhưng vẫn không sao bì được với cơn bão lòng đang giằng xé Thẩm Chứng Ảnh.
Suốt mấy chục năm qua, Thẩm Chứng Ảnh đã quen với việc che giấu cảm xúc của mình, có lẽ chính sự bao dung cùng thái độ lui tiến có chừng mực của Hồ Lại mới khiến cho Thẩm Chứng Ảnh cảm thấy thoải mái và an toàn, chính vì lẽ đó, cô Thẩm bắt đầu bộc lộ một vài nét tính cách thật của mình khi ở trước mặt Hồ Lại.
Trong giấc mơ đêm đó, cái đuôi trơn trượt của ác ma Hồ Lại dấy lên ham muốn ẩn sâu trong cơ thể, khiến cho Thẩm Chứng Ảnh vừa khao khát mong đợi, lại vừa bồn chồn không yên. Giờ đây, nụ hôn say đắm ban nãy như nhắc Thẩm Chứng Ảnh nhớ việc Hồ Lại đã khơi gợi lại dòng cảm xúc ngủ yên bao lâu nay, làm cho cô hồn lạc phách bay.
Thẩm Chứng Ảnh biết bản thân phải rất nghị lực mới có thể làm ra vẻ bình tĩnh, hoàn thành trơn tru câu nói mà không ấp úng: “Dưới đây lối nào cũng có người đi ra đi vào, xui rủi mà Đặng Nhan Tịch xuất hiện thì công sức chạy trốn nãy giờ thành công cốc hết“.
“Thế chúng ta đến tiệm lẩu đã đặt chỗ nhé?”
Thẩm Chứng Ảnh nào còn tâm trạng chen chúc đi ăn lẩu, cô chỉ muốn một chút yên tĩnh để chuốt phẳng lại mớ cảm xúc đang rối như tơ vò.
“Cứ rời khỏi đây trước đã, rồi tìm chỗ nào yên tĩnh có thể nói chuyện, được không?”
Thẩm Chứng Ảnh không cho rằng chỉ cần hôn là có thể làm dịu cơn giận của Hồ Lại, khả năng cao là chỉ tầm hai ngày nữa, Hồ Lại sẽ lại đề cập đến vấn đề này chứ nhất định không bỏ qua dễ dàng như vậy. Thế nên mình cần kể rõ cho Hồ Lại biết khúc mắc năm đó giữa mình và Đặng Nhan Tịch. Đồng thời, có lẽ Hồ Lại cũng muốn nói chuyện thẳng thắn với mình về nụ hôn kia.
Trùng hợp thay, đó cũng chính là suy nghĩ của Hồ Lại.
“Vậy thì chi bằng đến nhà em“.
Thẩm Chứng Ảnh kinh ngạc.
Thanh niên bây giờ tốc độ đến vậy sao, giây trước hôn xong giây sau đã đưa nhau về nhà, định làm gì đây?
“Việc này...”
Thẩm Chứng Ảnh không biết phải nên tỏ thái độ như thế nào nữa.
“Thì cô vừa bảo đấy, tìm chỗ nào yên tĩnh dễ nói chuyện. Hôm nay cuối tuần, chỗ nào cũng người là người“. Đột nhiên Hồ Lại bật cười, “Giáo sư Thẩm, cô nghĩ tới cái gì rồi?”
“Chả có gì hết“. Thẩm Chứng Ảnh giơ một tay che mặt lại.
Hồ Lại siết chặt tay Thẩm Chứng Ảnh, “Yên tâm, em sẽ không tạo áp lực hay làm chuyện gì khiến cho cô phải khó xử đâu. Cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên“.
Thẩm Chứng Ảnh một câu cũng không muốn nghe, “Tay em bị sao vậy?”
Lòng bàn tay của cô gái ngồi bên cạnh lạnh toát, lại còn khẽ run lên.
“Không có gì đâu ạ“. Hồ Lại khởi động xe xong, thấy tay chân mình vẫn còn run rẩy, cô dứt khoát tắt máy. “Không được, em phải bình tĩnh lại đã“.
Nụ hôn vừa nãy để lại dư chấn cả trong lẫn ngoài, tim đập chân run.
Hóa ra con bé cũng không bình tĩnh như những gì thể hiện ra bên ngoài, Thẩm Chứng Ảnh buồn cười nghĩ. Lạ kỳ thật, Thẩm Chứng Ảnh thấy rõ ràng là mình muốn cười, nhưng chẳng hiểu sao chỉ thấy hốc mắt nóng lên, nước mắt đã hơi rơm rớm. Cô Thẩm nghiêng người, nắm lấy hai tay Hồ Lại đang đặt trên đùi.
Nhận được hơi ấm cùng lời khẳng định của Thẩm Chứng Ảnh thông qua cái nắm tay ấm áp, tâm trạng thấp thỏm của Hồ Lại dần dần dịu xuống. Nhìn đôi môi hồng hào trước mặt, Hồ Lại lại bắt đầu lưu luyến cảm giác mới mẻ mà mình vừa nếm thử.
Thẩm Chứng Ảnh buông tay, nhét chai nước vào người Hồ Lại, “Uống đi“.
“Để làm gì cơ?”
“Em bảo nước là tài nguyên quý giá, phải biết tiết kiệm còn gì“.
Hồ Lại cười cười, uống vài ngụm rồi đưa lại cho Thẩm Chứng Ảnh. Chờ người bên cạnh uống nốt chỗ nước còn lại, thắt dây an toàn xong, Hồ Lại nói: “Chúng ta đi thôi“.
Sau khi đã bình tĩnh hơn, trong đầu Thẩm Chứng Ảnh bắt đầu nảy ra rất nhiều nghi vấn. Chờ đến khi xe dừng đèn đỏ, cô Thẩm hỏi: “Sao em lại biết tên của Đặng Nhan Tịch?”
“À, là do em đến sớm, đứng nói chuyện với... cô Vương gì đó thì phải một hai câu, hình như cô ấy là người chịu trách nhiệm liên lạc với cô đúng không. Em mới lân la hỏi thử rằng ở đây có ai khó ưa không, thế là cô Vương chỉ điểm thẳng tay không chút do dự. Đoán chừng cô ấy với con mụ dở người kia có xích mích nên em cố tình mồi thêm vài câu, tới đây là bên kia mở máy hát luôn, kể tuốt tuồn tuột vụ việc mình bị Đặng Nhan Tịch vu khống. Đúng là người xấu tính thì ở môi trường nào vẫn hoàn xấu tính“. Hồ Lại mở khóa điện thoại đưa cho Thẩm Chứng Ảnh, “Không đến quán được thì về nhà nấu bữa tối vậy, chắc có lẽ vẫn nên chốt thực đơn là lẩu cá nấu chua nhỉ, nếu không công sức cô chờ dài cổ tan thành mây khói, mất ăn lại khóc huhu cho mà xem“.
“Ai chờ dài cổ, ai mất ăn khóc huhu cơ?” Thẩm Chứng Ảnh bất mãn.
Làm như mình là đứa nhóc ba tuổi chỉ biết khóc lóc đòi ăn vậy?
Cùng lắm thì chỉ cảm thấy hơi tiếc mà thôi!
“Em, đương nhiên là em rồi, làm sao có thể là giáo sư Thẩm được. Việc gì một người xinh đẹp, chín chắn lại còn rộng lượng như cô phải hẹp hòi đòi cho bằng được nồi lẩu bình dân có phải không ạ. Cô mở ứng dụng DingDong mua đồ nhúng đi, ở nhà có sẵn nước cốt lẩu chính gốc Quý Châu rồi, có khi còn ngon hơn ngoài hàng“.
“Thật là đồ em mua ngon hơn ngoài hàng?”
“Vâng, đồng nghiệp của em là người Quý Châu mà, uy tín luôn. À phải rồi, ông Đạo mà em nhắc tới, chính là con mèo trắng nhà cô ấy nuôi“.
“Vậy còn ông K?”
“Một con mèo lông vàng ở nhà đồng nghiệp khác“.
Thẩm Chứng Ảnh bật cười, “Em thật là...”
“Gấp như vậy mà buộc phải nặn ngay ra hai cái tên thì chịu chết, đương nhiên chỉ còn cách mượn tạm tên rồi ạ. May mà em thông minh nhạy bén, sực nhớ đến cặp mèo kia. Nhất định hôm nào phải mang đồ hộp qua trả lễ cho hai “nàng thơ” mới được“.
“Mà này, về sau nhớ đừng cười như thế nữa“.
“Cười như thế là cười kiểu gì ạ?”
“Cười kiểu thô bỉ, nhất là lúc em nhắc đến ông K ấy. Trông em lúc đó khả ố lắm, một lời khó nói hết“.
“Cái đấy gọi là vào vai mà!”
“Vậy sao em không đi đóng phim? Có nhân viên công ty giải trí nào liên hệ với em chưa?” Với điều kiện của Hồ Lại, gia nhập showbiz không phải là vấn đề, ngoại hình xinh xắn sáng sủa lại thêm EQ cao, rất có triển vọng.
Giáo sư Thẩm hỏi quá bất ngờ, nhưng Hồ Lại vẫn thành thật đáp: “Đúng là hồi bé từng có người chuyên săn lùng các tài năng nhí đến tìm em, nhưng mà muốn trở thành ngôi sao thì rất vất vả, trong nhà cơm ăn áo mặc đầy đủ, việc gì phải chịu cực chịu khổ. Em không thích nhảy nhót ca hát, cũng không ham đóng phim, hóa thân thành nhân vật này nhân vật kia hoặc bị người khác soi mói suốt ngày, với lại, dĩ nhiên mẹ em sẽ không chấp nhận. Hơn nữa em chả ôm ấp mộng ước lớn lao gì cho cam, chỉ muốn làm một người vô dụng, cứ ăn xong thì lại nằm“.
“Hóa ra em sống rất thực tế“.
“Đúng vậy“. Hồ Lại quay đầu nhìn Thẩm Chứng Ảnh, “Nhưng bây giờ bắt đầu có một chút hoài bão nho nhỏ rồi“.
Không cần hỏi cũng biết có liên quan đến mình, Thẩm Chứng Ảnh nói: “Tập trung nhìn đường đi, đừng nhìn cô“.
Cơ sở giáo dục gửi lời mời thỉnh giảng đến Thẩm Chứng Ảnh cách chỗ hai người ở không xa lắm, ước chừng còn mười phút nữa là về đến nhà, Hồ Lại giục Thẩm Chứng Ảnh mau mau mua thức ăn. “Đặt sớm có sớm“.
“Em định mua gì? Cá à? Cô không biết lựa đâu“. Tay nghề chọn thực phẩm của Thẩm Chứng Ảnh vốn đã kém, tay nghề nấu nướng lại càng kém hơn, mỗi lần nhìn thấy thịt cá rau củ là lại đau hết cả đầu, dân gian hay gọi những người như vậy là “chỉ biết ăn mà không biết làm“.
“Không cần lựa đâu, nhìn tên là được rồi. Cá trích, cá trắm, cá thu, cá rô... kính thưa các thể loại cá, cô chỉ cần chọn loại mà mình muốn ăn, nhân viên sẽ sơ chế theo đơn hàng rồi giao đến nhà cho chúng ta, sau đó rửa lại là đem đi nấu được“.
Thẩm Chứng Ảnh xem tới xem lui, vẫn không quyết định được.
Hồ Lại sốt ruột, “Nếu không chọn được thì cứ mua ngẫu nhiên năm, sáu loại khác nhau. Muốn ăn bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, còn nếu vẫn không được nữa thì cứ lựa loại đắt nhất ấy“.
Chỉ cần làm theo chỉ đạo, không cần phải đau đầu lựa chọn, Thẩm Chứng Ảnh rất hài lòng, giọng điệu cũng dần thoải mái hơn. “Còn mua gì thêm không?”
“Cô thích ăn cua không? Thích thì cứ mua. Rau ria, váng đậu, bạch tuộc, tôm... thích nhúng thứ gì thì mua thứ đó. À suýt thì quên béng, phải mua thêm hai trái dừa nữa. Còn lại cô muốn ăn cái gì cứ mua cái nấy, đừng mất công tiếc tiền hộ em“.
“OK, biết em giàu rồi, bạch phú mỹ“.
Đi chợ thì lề mà lề mề, nhưng miệng mồm cũng đanh đá ra phết.
Bỗng dưng Hồ Lại thấy thông cảm cho Giang Ngữ Minh ghê gớm, liếc nhanh sang Thẩm Chứng Ảnh. “Đừng nói con trai cô năm tuổi phải leo lên ghế vo gạo nấu cơm, bảy tuổi tự mình bắt chảo chiên trứng ốp la đấy nhé“.
“Có canteen rồi còn bày ra nấu làm gì. Cha của nó thỉnh thoảng cũng sẽ xuống bếp. Mà quan trọng nhất, cô mới là người chiên trứng ốp la“. Thẩm Chứng Ảnh phản bác.
“Vâng, em biết mà“.
Lần đầu tiên mới thấy một người có mỗi việc chiên ốp la thôi mà tự hào đến cỡ đó, ai không biết còn tưởng cô ấy có thể chiên trứng thành hình Thái cực đồ.
“Giáo sư Thẩm tập trung đi chợ chuẩn bị bữa tối đi ạ, hạnh phúc của chúng ta nằm cả trong tay cô. Địa chỉ mặc định, thanh toán bằng WeChat, mật khẩu là 995413“.
Nghe xong dãy số, Thẩm Chứng Ảnh buột miệng: “Em sinh năm 95 sao, lớn hơn con trai cô ba tuổi“.
Hồ Lại cau mày, không chắc có phải ý Thẩm Chứng Ảnh là đang chê mình còn quá nhỏ hay không. Cô đáp: “Thì ra giáo sư Thẩm sinh con sớm thật đấy, vậy là chưa ra trường đã có em bé sao?”
“Không, sau khi ra trường cơ. Vừa tốt nghiệp đã hoàn thành xong hai chỉ tiêu lớn của cuộc đời, lấy chồng sinh con“. Thẩm Chứng Ảnh khẽ cười, nhưng không phải âm thanh của tiếng cười xuất phát từ niềm vui. Thấy Hồ Lại chăm chú nhìn mình, cô Thẩm nghiêng đầu về phía Hồ Lại, “Coi như đã trải qua hết rồi, lấy chồng sinh con li dị“. Nói rồi Thẩm Chứng Ảnh huơ huơ điện thoại trên tay, “Xong rồi nhé“.
Căn hộ của Hồ Lại cách Đại học H và nhà của Thẩm Chứng Ảnh cùng lắm là một tuyến đường, mất có vài phút đi xe. Nước chảy đá mòn, thảo nào chỉ cần có thời gian là Hồ Lại lại tót đến Đại học H.
Đến khi đặt chân vào nhà Hồ Lại, Thẩm Chứng Ảnh lại nhận thêm một bất ngờ khác.
Khác xa với kiểu cách sang chảnh mà Thẩm Chứng Ảnh mường tượng về chỗ ở của bạch phú mỹ, vừa đẩy cửa bước vào, đã thấy bên trong ngập tràn hơi thở cuộc sống.
Hoa và cây xanh được chưng ở khắp mọi nơi, gia vị nấu nướng không thiếu món nào; đầu tủ đối diện bàn ăn có đặt một chậu cam bergamot tỏa hương thoang thoảng; trên ghế sô pha màu xám là quyển “La Porte Étroite” của André Gide đọc dở một phần ba được kẹp thẻ đọc sách; rổ đựng đồ ăn vặt nằm gọn trên bàn, bên cạnh cốc pha lê vẫn còn lưng lửng nước. Quần áo phơi ở giá ngoài ban công khi đến gần liền nghe mùi nước xả dịu nhẹ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bắt gặp ai đó lúi húi trong bếp nấu ăn, ngoài phòng khách thì có người đang xem phim hay mở đèn ngồi bệt ra đọc sách.
Tựa như là nơi này có một gia đình trọn vẹn đang sinh sống, chứ không phải chỗ ở của một cô gái trẻ độc thân.
===
Tác giả có điều muốn nói:
Hồ Lại: Đến đây, đừng hòng mà chạy được ヾ(@^▽^@)ノ