Bản Năng Yêu Thích

Chương 5: Chương 5: Đỏ mặt




Người đàn ông để cho Thời Vũ ôm mình trong vòng chưa đầy hai giây, rồi thẳng mặt nhấc bổng cô gái nhỏ ra khỏi cơ thể mình.

Giang Khắc cúi đầu nhìn cô, cô gái nhỏ đang thật sự rất lạnh, cái cổ lộ ra đang đỏ lên vì da quá mỏng, chóp mũi hồng hồng. Anh nâng mắt nhìn trợ lý đang đứng bên cạnh: “Trợ lý Trần, đưa cô ấy về khách sạn trước.”

Trợ lý Trần dẫn Thời Vũ đến dãy phòng VIP nơi Giang Khắc thường ở, vừa bước vào cửa, hệ thống sưởi đã ập đến, tinh thần Thời Vũ lập tức buông lỏng.

May mà có hôm nay Giang Khắc ở đó, nếu không cô đã bị cái tên công tử Vương Lâm kia gài bẫy rồi.

“Thời tiểu thư, nếu cần gì có thể nói với tôi.” Trợ lý Trần đẩy kính nói.

Thời Vũ lắc đầu một cái, cười nói: “Tôi không cần gì cả, chỉ là muốn hỏi một chút Giang Khắc đi đâu rồi.”

“Giang tổng đã đi gặp khách hàng rồi. Ước tính sẽ mất nửa giờ, sau khi kết thúc, anh ấy sẽ đến chỗ cô.” Trợ lý Trần vừa nói vừa đưa ra lịch trình.

“Được, vậy tôi sẽ đợi ở đây.”

Sau khi trợ lý Trần rời đi, Thời Vũ ngồi bó gối trên ghế sofa chơi game để giết thời gian. Không lâu sau, trợ lý Trần đến gọi Thời Vũ, sau đó dẫn cô đến nhà hàng phía tây của khách sạn Bách Lệ.

Thời Vũ sau khi đến, cô kéo một chiếc ghế ngồi vào bên cạnh Giang Khắc. Ngồi đối diện với anh là một người đàn ông chỉ cách Giang Khắc vài tuổi, anh ta nhìn rất sạch sẽ, tên là Kha Minh Tùng, anh là đàn anh của Giang Khắc khi anh ấy du học ở Mỹ, hiện tại bạn hợp tác lần này của Giang Khắc.

Kha Minh Tùng thấy Giang Khắc cấm dục vạn năm không gần nữ sắc lại dẫn theo phụ nữ tới, ánh mắt trở nên thú vị: “Vị này là?”

Thời Vũ trong đầu nghĩ Giang Khắc hẳn sẽ không thích ở trước mặt người ngoài nói cô là vị hôn thê của anh, cô trợn tròn mắt nói: “Trợ lý.”

“...” Trợ lý Trần, người đang ngồi ở đối diện, bị sặc nước, cảm thấy mình bị xúc phạm.

“Trợ lý đời sống.” Thời Vũ bổ sung một câu.

Nghe cô nói xong lời này, Giang Khắc vốn muốn định sửa. Trên bàn ăn, lúc đầu họ đang thảo luận về các dự án hợp tác, Thời Vũ yên lặng ngồi ăn, tự giác không làm phiền anh.

Sau khi uống trà xong, Kha Minh Tùng gõ bàn cười nói: “Giang Khắc, nghe nói cậu bắn súng rất giỏi. Lần này cuối cùng tôi cũng có cơ hội học hỏi cậu. Chút nữa đến trường bắn, cậu nhất định không được thủ hạ lưu tình đâu đấy.''

Thời Vũ đang ngoan ngoãn uống trà, nghe vậy ánh mắt sáng lên: “Bắn súng sao?”

“Thời tiểu thư có hứng thú?” Kha Minh Tùng hỏi.

Thật ra thì Thời Vũ không có thần kinh vận động, lúc đi học có thể chạy nước rút 50 mét mà không ngã đã là một kì tích rồi. Nhưng lần này cô lại đụng phải Giang Khắc, đương nhiên cô muốn nắm bắt cơ hội này, ở bên cạnh anh lâu hơn một chút, anh muốn làm gì thì làm.

“ Ừm, nghe có vẻ vui.” Thời Vũ gật đầu lia lịa.

“Vậy không bằng cùng chúng ta cùngđi?” Kha Minh Tùng mở miệng cười.

Thời Vũ đang định đồng ý, Giang Khắc đang gắp thức ăn ngừng lại một lát, nghe vậy nhìn qua, cau mày nói: “Chúng ta sẽ phải ở trên đảo Lan hai ngày.”

Một mặt anh cùng Kha Minh Tùng hẹn xong, mặt khác GiangKhắc cũng muốn nhân cơ hội này điều tra dự án tích hợp truyền thông khu nghỉ dưỡng. Anh ở đó để nói chuyện công việc, còn Thời Vũ đến đó sẽ chỉ khiến anh thêm rắc rối.

Thời Vũ nghe được chữ “hai ngày”, đôi mắt sáng lên, cùng Giang Khắc đi đến một chỗ khác, thật là một cơ hội có một không hai. Gần quan thì được ban lộc, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Nhưng cô lại sợ Giang Khắc không đồng ý, cụp mắt xuống, ra vẻ đáng thương: “Em cũng muốn đi.”

Kha Minh Tùng nhìn Giang Khắc một cái, giọng giả bộ bất mãn: “Giang Khắc, lần này là cậu không đúng, làm người không nên quá độc đoán □□.”

Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, nhưng trước khi Thời Vũ có thời gian vui vẻ, Kha Minh Tùng đã nói thêm: “Cậu đi chơi mang theo trợ lý đời sống, làm gì cũng thuận lợi.”

“...” Thời Vũ.

Cô đây là tự đào một cái hố đem mình đi chôn.

Giang Khắc hơi nhướng mi, liếc cô một cái rồi không lên tiếng nữa.

Sau bữa trưa, Kha Minh Tùng về nhà thu dọn đồ đạc, trợ lý Trần lái xe tới bãi đậu xe. Giang Khắc đứng ở ven đường hút một điếu thuốc, khói xám tản ra trên xương lông mày, lạnh lùng quyến rũ.

Nghĩ đến chuyến du ngoạn hai ngày bất ngờ tới đảo Lan này, đôi mắt hạnh của Thời Vũ tràn đầy hứng thú, cô quay đầu lại muốn gọi trợ lý, nhờ cô ấy mang hai bộ quần áo qua.

Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn, đuôi tóc uốn lượn hình vòng cung trông thật sinh động. Giang Khắc rút điếu thuốc ra khỏi miệng, giơ tay túm lấy đuôi tóc cô.

Tóc bị anh túm lấy, Thời Vũ không động đậy được, nhìn Giang Khắc bằng ánh mắt khó hiểu quay lại: “Sao vậy?”

“Tôi sẽ nhờ trợ lý Trần đưa cô về.” Giang Khắc nói.

Mi mắt đang hưng phấn của Thời Vũ sụp xuống, giọng điệu hơi trầm xuống: “Vừa rồi không phải đã hứa rồi sao? Sao lại đổi ý? Làm quân tử thì phải nhất ngôn cửu đỉnh.”

“Tôi không phải quân tử.” Giang Khắc lạnh lùng mở miệng, huống hồ vừa rồi anh không hứa với cô cái gì.

“Anh để cho em đi đi, em thật lâu rồi không có đi hóng mát, em bảo đảm sẽ không quấy rầy công việc của anh, “ Thời Vũ giật mạnh ống tay áo, cọ xát, “Em thật sự muốn đi.”

Lúc này, Trợ lý Trần lái xe tới, Giang Khắc dập điếu thuốc, ngồi nghiêng sang một bên, đổi ý, lãnh đạm nói: “Cô muốn thế nào cũng được.”

“Vậy em đi trước gọi điện thoại!” Thời Vũ vui vẻ nói.

Xe chạy khoảng hai tiếng đồng hồ thì đến Đảo Lan ở ngoại ô Bắc Kinh. Đảo Lan ba mặt hướng sông, lưng tựa núi, là khu nghỉ mát mới phát triển gần đây, là ngư trường lớn nhất phía bắc Bắc Kinh, cùng với phía chính phủ xây dựng một sân bắn.

Lúc bọn họ đi đến đảo Lan đã là hai giờ chiều. Cán bộ trường bắn chào hỏi và giới thiệu về khu trưng bày, khán đài và khu vực bắn thật tại đây.

Cả nhóm người đi thay quần áo và dụng cụ, Thời Vũ lâng lâng trong phòng thay đồ, lúc đi ra thì Giang Khắc và nhóm của mình đã chơi với nhân viên rồi.

Tiếng bắn “đoàng đoàng” vang dội trên cánh đồng, Thời Vũ đang đi phía sau trong bộ đồ bắn súng dày cộp, cô ngửi thấy mùi thuốc súng từ khẩu súng ngắn cọ xát vào nhà kho bằng gỗ.

Giang Khắc mặc đồng phục bắn súng màu đen, dáng người cao và thẳng, ánh đèn trong nhà hắt bóng lên khuôn mặt anh, khiến dáng anh trở nên cứng rắn, tay phải anh cầm súng, òng cung của khuỷu tay và cánh tay vuông góc với đường ngắm, bắn ra đường lưu loát.

Thời Vũ đứng ở phía sau nhìn anh, len lén chụp một bức ảnh, gửi ngay cho Nguyễn Sơ Kinh, kèm theo lời nhắn: 【Thế nào, cậu có nghĩ Giang Khắc hôm nay đẹp trai theo kiểu khác không? 】

Chơi được nửa giờ, cả nhóm đến khu nghỉ ngơi của trường bắn để nghỉ ngơi, Thời Vũ từ đầu đến cuối không hề nghĩ tới việc sẽ đến nhà kho gỗ, cô ngồi trên sô pha thổi máy sưởi, không phải là đang nghịch điện thoại di động thì sẽ là chụp ảnh Giang Khắc.

Kha Minh Tùng ngồi xuống, hỏi: “Mọi người muốn uống gì?”

Nói xong, Kha Minh Tùng đang định làm động tác gọi người phục vụ, nhưng Giang Khắc đã lớn tiếng ngăn lại, nhìn cô gái nhỏ bên cạnh đang vui vẻ nghịch điện thoại, bình tĩnh nói: “Không phải có trợ lý đời ống ở đây sao? “

...

Nụ cười trên mặt Thời Vũ cứng đờ, cô miễn cưỡng đặt điện thoại xuống, sau đó điều chỉnh lại vẻ mặt: “Mọi người muốn uống gì?”

Trợ lý Trần và Kha Minh Tùng đều tùy tiện nói ra một món, Giang Khắc lức này cầm bật lửa trên bàn lên ấn nhẹ, ngọn lửa màu cam làm sáng lên đôi mày tuấn tú của anh, giọng điệu nhàn nhạt: “Nếu đã như vậy, vậy chúng tôi muốn bốn trái dừa xiêm ở cửa phía tây.''

Dừa xiêm xanh là đặc sản của Đảo Lan, bây giờ đang là mùa đông nên tất cả được đặt hết ở khu lương thực tươi sống phía tây. Trường bắn lớn như vậy, bọn họ đang phía đông, dừa xiêm xanh ở phía tây, hai khu cách nhau ít nhất một ngàn thước, dừa xiêm xanh lại nặng như vậy, làm sao cô có thể khiêng được?

Lúc này, Thời Vũ đang nghi ngờ rằng Giang Khắc cố ý làm vậy. Thấy vậy, trợ lý Trần hỏi: “Nếu không tôi đi...”

Giang Khắc liếc mắt nhìn anh ta một cái, ánh mắt sắc như dao nhọn, Trợ lý Trần lưng đổ mồ hôi lạnh, nói không nên lời. Thời Vũ đứng dậy cầm điện thoại cười nói: “Không sao đâu, tôi nhất định sẽ đem về cho mọi người trái dừa xiêm xanh ngọt nhất.”

Kha Minh Tùng nhìn bóng lưng đang rời đi của Thời Vũ, liếc nhìn Giang Khắc: “Có ông chủ như cậu sao? Một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc.”

Hai mươi phút sau, Thời Vũ xách hai túi dừa xiêm xanh quay lại thở hổn hển. Trợ lý Trần đứng dậy, chạy đến nhận lấy trái dừa xiêm xanh trên tay cô.

Sau khi buông lỏng, Thời Vũ thở phào nhẹ nhõm, cúi người xuống bàn lấy ra một quả dừa xiêm xanh, cắm một ống hút đưa cho Giang Khắc.

“Như thế nào, có ngọt không?”

Giang Khắc khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, khi nghe thấy lời này thì liếc nhìn Thời Vũ. Trán cô có chút lộn xộn, trên má lộ ra một tầng mồ hôi mỏng, lòng bàn tay trắng nõn mềm mại thoáng hiện vết đỏ, đó là bị túi giấy siết đi mang dừa về.

Chỉ như vậy, đôi mắt cô vẫn tràn đầy mong đợi, hàng mi nhấp nháy, hỏi anh rằng có ngọt không.

Giang Khắc đang muốn mở miệng, giọng nói của Kha Minh Tùng đột ngột truyền tới: “Quả dừa này ngọt quá, uống rất ngon!”

... Kêu cậu trả lời hay sao?

Nguyễn Sơ Kinh bận rộn cả một buổi chiều với công việc, đến giờ mới có thời gian trả lời. Cô liền trả lời: 【Không nhìn thấy, đẹp trai ở chỗ nào vậy? Đàn ông cởi quần áo không phải đều giống nhau sao? 】

Thời Vũ ngồi ở đó, trộm mắt liếc nhìn Giang Khắc, người đang mặc một bộ đồ bắn súng màu đen, và gửi một tin nhắn: 【Đương nhiên là thân thể cường tráng của anh ấy đẹp rồi! 】

Một giây kế tiếp, Nguyễn Sơ Kinh truyền đến một loạt giọng nói, Thời Vũ đang chuyển đoạn tin nhắn vô tình nhấn vào loa phát, vì vậy giọng nói phách lối mập mờ của Nguyễn Sơ Kinh truyền đến tai mọi người qua điện thoại di động vô cùng rõ ràng.

【Giang Khắc cường tráng đến mức nào, vậy thì tối nay cậu cảm nhận là biết được rồi sao hahahaha. 】

Cả một căn phòng im lặng, Thời Vũ im lặng không dám ngẩng đầu, còn những người khác thì nhìn Giang Khắc với ánh mắt trêu chọc và thú vị.

''Đi thôi.'' Giang Khắc đứng dậy bỏ lại một câu. Đi được hai bước, anh nhìn về phía Thời Vũ vẫn đang giả làm con đà điểu, lớn tiếng gọi: “Trợ lý Thời không phải có hứng thú với việc bắn súng sao, sao còn không bắn?”

Đương nhiên là bởi vì sợ hãi rồi, Thời Vũ trả lời trong lòng. Nhưng đương nhiên Thời Vũ sẽ không trả lời như thế này, cô chạy đến cửa, Thời Vũ lập tức nhẹ nhàng nói: “Em không biết bắt, anh dạy em có được không..”

“ Được.” Giang Khắc trầm ngâm một hồi.

Hai người đi tới sân bắn, Giang Khắc cùng các nhân viên giúp Thời Vũ nạp đạn, lên nòng. Mặc dù đã được các huấn luyện viên chuyên nghiệp giải thích và làm mẫu trong 15 phút, nhưng khoảnh khắc Thời Vũ chạm đến cây súng gỗ, cả người bắt đầu phát run, cầm cũng cầm không yên.

“Giữ chặt nó và điều khiển trọng tâm.” Giọng nói trong trẻo của Giang Khắc truyền đến.

“Tôi không thể giữ vững được. Tôi cảm thấy nó sắp rơi xuống đập vào chân tôi, chân tôi sẽ biến thành chân cua.” Hơi thở của Thời Vũ không ổn định, vẻ mặt đầy kinh hoàng.

Giang Khắc liếc nhìn cô gái nhỏ đang run rẩy, một sợi tóc chạm vào đôi môi đỏ mọng cũng không dám động đậy, ánh mắt dừng một chút rồi dời đi chỗ khác, lớn tiếng nhắc nhở: ''Hít thở sâu, đặt trọng tâm thấp xuống.”

“Em không!” Thanh âm của Thời Vũ vang dội, kêu một tiếng rõ ràng.

Giang Khắc: “...”

Đạn chậm chạp không dám bắn ra, Thời Vũ rất sợ bắn ra sẽ bắn ngược trở lại. Băng đạn mà đập vào mặt cô, khuôn mặt xinh đẹp như hoa này liền khó có thể bảo toàn.

“Đừng bắn...” Thời Vũ lúc này mặt mũi cũng không cần, cái mạng nhỏ này của cô quan trọng hơn, cô lựa chọn từ bỏ.

Ngay khi Thời Vũ định buông súng gỗ ra, một đôi bàn tay rộng lớn đã bao trùm lấy tay cô, ngón tay thon dài lạnh như băng, nhưng nó nhắc nhở cô rằng hơi ấm trên mặt cô không ngừng tăng lên.

Giang Khắc đứng ở phía sau, cả người ôm lấy cô, trong lúc quần áo cọ xát, mùi tuyết tùng thơm ngát từ trên người anh từng chút một ập tới, các giác quan của Thời Vũ như được phóng đại, lòng bàn tay anh áp vào lòng bàn tay cô, cô có thể nghe thấy tiếng thở của anh, tiếng nuốt vang tên từ yết hầu kêu chậm rãi.

Cô cảm thấy mình sắp không thở được, một giây kế tiếp sẽ bùng phát, giọng nói trầm thấp của người đàn ông khiến tai cô rung động, như thể đang nói giọng mũi, nhiệt độ ám áp lướt qua lỗ tai cô, qua cổ cô, vừa nhột, Thời Vũ cảm giác cả người mình tê rần, không cách nào nhúc nhích.

“Phục hồi tinh lực.” Giang Khắc thấp giọng nói.

Anh nắm tay Thời Vũ, khống chế lực đạo, một tiếng “cạch” vang lên, công tắc mở lên, viên đạn bay ra kèm theo một tiếng “bùm”, ngay chính giữa bia.

Thời Vũ cảm giác tai mình ù một chút, tay cũng tê dại. Huấn luyện viên đứng ở một bên nhìn thấy trạng thái của Thời Vũ, nghĩ rằng cô ấy bị dọa sợ, hỏi: “Cô muốn nghỉ ngơi không, mặt đỏ lên hết rồi?”

Giang Khắc buông cô ra, đứng ở sau lưng cô. Thời Vũ lúc này mặt đỏ như tôm, đỏ đến thiếu dưỡng khí, cô lắc đầu quay sang Giang Khắc nói: “Anh có thể dạy thêm cho em được không, em vẫn còn hơi sợ.”

Trên thực tế, sau khi Thời Vũ bắn được một lần, cô cũng không còn sợ hãi như vậy nữa. Cô nghĩ một chút, muốn lợi dụng Giang Khắc, nếu có thể bên cạnh anh là được rồi, tội gì phải ở bên cạnh huấn luyện viên chứ.

“ Ừm.” Giang Khắc thờ ơ nói.

Anh ấy vậy mà lại đồng ý, không biết vì sao, Thời Vũ luôn cảm thấy Giang Khắc không tốt bụng và dịu dàng như vậy..

Đạn lại được nạp lên, Giang Khắc lại tiếp tục dạy cô. Người đàn ông nắm tay cô, sau khi luyện tập vài lần, Thời Vũ cũng đã trở nên thành thạo hơn, khi cô bắn vào hồng tâm, lại cảm thấy có một chút thoải mái.

Liên tiếp bắn xong vài vòng đạn, vòng đạn cuối cùng cũng được bắn xong. Giang Khắc đột ngột buông cô ra. Điều mà Thời Vũ không biết là, nhà kho bằng gỗ này không thể bị chụp ngay lập tức, Thời Vũ nhất thời choáng váng, cả người không đứng vững ngã về phía sau, mông đập mạnh xuống sàn.

Trong lúc chớp nhoáng này, Thời Vũ cuối cùng cũng hiểu sâu sắc thế nào mông nở hoa, cô cảm giác cái mông của mình không có cảm giác, sau đó một cơn đau dày đặc ập đến khiến cô rơi lệ.

Cạn lời, làm sao có thể đau như vậy chứ.

Giang Khắc trầm mặc nhìn Thời Vũ đang ngồi dưới đất không thể nhúc nhích, liền bước đi. Cuối cùng anh mắt tựa như sâu sắc truyền ra hai chữ “Đáng đời.”

Chết tiệt, chắc chắn là anh cố ý làm vậy! Làm sao lại có người xấu như vậy chứ ah ah ah, khó trách người luôn luôn lạnh nhạt như Giang Khắc lại sẽ chủ động dạy cô, tâm cơ của anh quá nặng!

Sau khi kết thúc, Thời Vũ loạng choạng đi về phía bàn như một bà cụ tám mươi tuổi, cô không dám ngồi xuống, run rẩy đứng đó, rót một cốc nước. Kha Minh Tùng cũng hỏi cô, “Tại sao em không ngồi vậy?”

“Không khí lúc đứng trong lành hơn.” Thời Vũ cắn răng cười một tiếng.

Buổi tối, Thời Vũ thay quần áo, cẩn thận ngồi trên tchiếc đệm dày mười lớp, ở trên ban công ngắm cảnh đêm của đảo Lan. Vào ban đêm, khi thần kinh thả lỏng, Thời Vũ mới nhận ra mình đau nhức khắp nơi, ban ngày do mang ủng đi bộ quá xa nên lòng bàn chân xuất hiện một vài mụn nước, tay cũng bị siết đỏ.

Còn cái mông thì... đau nhất? Khoảnh khắc ngã xuống đất, Thời Vũ cảm thấy xương cụt của mình bị gãy. Chỗ nào cũng đau, cơn đau hết lần này đến lần khác khiến Thời Vũ khụt khịt mũi, không nhịn được chửi rủa: “Đồ khốn, tệ quá ô ô ô.”

“Đồ tâm cơ, đồ tàn nhẫn...” Mắng tới mắng lui, Thời Vũ nhất thời im lặng, lớn tiếng mắng vài câu câu: “Đồ biến thái! Tra nam!”

Ai biết được, một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên xen vào, không chút cảm xúc hỏi: “Lần sau còn dám tùy tiện đi theo nữa không?”

Tim Thời Vũ co rút lại, nhìn về nơi phát ra âm thanh. Các ban công ở đây đều thông nhau, Giang Khắc đứng ở ban công kế bên cũng không có đi qua. Khi cả hai nhìn nhau, đôi mắt anh sâu thẳm vô cảm. Cách một khoảng cách, Thời Vũ bỗng nhiên cảm giác mình tại sao cũng không bước qua nổi.

Lông mày Giang Khắc thâm thúy đè xuống, trong trẻo lạnh lùng, giọng điệu lười biếng dường như giải thích một chuyện: “Nhìn cho rõ ràng, tôi chính là người như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.