Buổi tối, sau khi Giang Khắc về đến nhà, anh vào phòng tắm. Vòi hoa sen được bật lên, nước nóng đổ xuống, một cánh tay mạnh mẽ chống lên tường, có vài giọt nước đọng trên lông mày đen nhánh, Giang Khắc đưa tay lên lau đi, hơi nóng tràn ngập trong căn phòng, làm cho người ta cảm thấy thư thái.
Giang Khắc ngước đầu lên, yết hầu chậm rãi lăn, anh nghĩ đến cái hôn vừa rồi, miệng cô gái nhỏ mềm mại ngọt ngào, mang theo mùi vị trong veo của thiếu nữ, giống như lông vũ, lại càng giống kem hơn.
Những giọt nước rơi xuống, yết hầu của người đàn ông nuốt khan một cái.
Nụ hôn này giống như là bạn đang chịu thống khổ, sốt cao không giảm, nhưng lại có người đưa cho bạn một liều aspirin, có tác dụng làm dịu, nhưng cũng vì vậy mà có thể trở nên phụ thuộc vào nó, thâm chí là nghiện. xiaohanriji
Sau khi tắm xong, anh bước ra ngoài, Giang Khắc mặc một chiếc áo choàng tắm màu bạc, ngồi trên ghế sofa hút thuốc. Anh hít một hơi khói, khói xám bay đầy trên xương mày, anh vẫn đang nghĩ về Thời Vũ.
Lúc Thời Vũ kiễng chân lên hôn anh, anh rõ ràng đã có cảm giác.
Nhưng một giọng nói trong đầu nói với anh rằng anh không xứng để đón nhận phần tình cảm này.
Đêm đã về khuya, Giang Khắc đã ngủ say, anh mơ mơ màng màng đi vào giấc mơ. Trong giấc mơ, có một người phụ nữ điên cuồng gào thét, vừa ném đồ đạc vừa khóc lóc, những mảnh thủy tinh trên mặt đất vỡ tan tành, chất thành một đống.
Người phụ nữ bất ngờ túm lấy Giang Khắc đang đứng ở một bên, lợi dụng những góc khuất mà mọi người không nhìn thấy dùng sức bóp anh, đánh anh. Những chiếc móng tay nhọn hoắt cứa vào da, rạch vào da thịt, ghim vào da anh như một mũi kim nhọn, máu bắt đầu chảy ra.
“Tất cả là tại mày!”
Giang Khắc im lặng không nói lời nào, chờ bà ta phát điên xong, anh xắn tay áo xuống, không nói lời nào, về phòng tiếp tục làm bài thi.
Giấy trắng bài thi được lấp đầy bằng những dòng chữ màu đen lạnh lùng, bỗng nhiên có vết máu màu đỏ không ngừng rơi xuống, chảy xuống tời giấy trắng. Mùi nước hoa nồng nặc từ phía sau bay tới. xiaohanriji. truyện đam mỹ
Giang Khắc chán ghét nhíu mày. Giây tiếp theo, người phụ nữ kia gọi anh, Giang Khắc không thể không quay đầu lại. Người phụ nữ đi chân trần, mặc váy đỏ, trang điểm, đeo hoa tai, đứng tại chỗ xoay một vòng.
“Đẹp không?”
“Ừ.”
“Bốp” một tiếng, người phụ nữ tát anh, trên khuôn mặt trắng bệch lạnh lùng của Giang Khắc hiện lên năm dấu tay đỏ tươi, khuôn mặt người phụ nữ vì tức giận mà trở nên méo mó: “Tại sao mày lại không biết nói mấy lời dễ nghe!”
Tiếng xé sách vở cùng tiếng gầm gừ giận dữ hòa vào nhau, Giang Khắc chỉ cảm thấy ù tai, không nghe được một chữ nào. Một tiếng “rầm” vang lên, có cái gì đó nổ tung trong đầu anh, Giang Khắc tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.
Sau khi tỉnh dậy, xung quanh trống rỗng, căn phòng hư vô. Sau khi Giang Khắc tỉnh lại, anh ngồi trong bóng tối hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, một đêm không chợp mắt.
- -
Bởi vì ngày tiếp theo Thời Vũ phải tham gia chương trình, cho nên cô dậy thật sớm, cô ngồi trong phòng ngáp ngắn ngáp dài, đợi thợ trang điểm đến trang điểm cho cô. Thời Vũ nhân cơ hội đang rảnh rỗi cùng Nguyễn Sơ Kinh nói chuyện phiếm.
Tiểu Vũ Mao: 【Báo cáo, ngày hôm qua tớ đã hôn trộm Giang Khắc! Hihi】
Nguyễn Sơ Kinh đang ở quán cà phê xếp hàng mua đồ ăn sáng chuẩn bị đi làm, nhìn thấy tin nhắn của Thời Vũ, nhanh chóng trả lời: 【Được nha, quả nhiên là tiểu hồ ly phái hành động, lần sau tranh thủ lên bước thứ ba*.】
*Theo mình tra trên baidu thì yêu đương có ba bước:
Bước 1: Nắm tay khoác vai.
Bước 2: Ôm hôn.
Bước 3: Vuốt ve âu yếm.
Bước cuố cùng: Đã lên giường.
Thời Vũ cố ý trả lời: 【Cậu đang nói gì vậy, tớ không hiểu, tớ trong sáng thuần khiết như vậy, cậu đừng hòng dạy hư tớ.】
Nguyễn Sơ Kinh:【 À, thế địa chỉ trang web lúc đầu ai gửi cho tớ?】
Tiểu Vũ Mao:【 Cậu chứ ai nữa.】
【Nhưng mà nói đi nói lại, tớ nghe nói gần đây cậu rất thân với anh Chu Diễn. Tớ nói cho cậu biết, Từ Chu Diễn cái gì cũng tốt, nhưng mà lại rất phóng túng, lại còn đào hoa. Cậu cẩn thận một chút.】
Thời Vũ nói vô cùng nghiêm túc, tất nhiên là cô không thể nhìn người chị em tốt của mình lên tàu cướp biển*, không lâu sau, cô nhận được tin nhắn trả lời của Nguyễn Sơ Kinh: 【Đừng lo, ai chơi ai thì cũng chưa rõ đâu. 】
*Lên tàu cướp biển: đại ý là đi chệch hướng, khó thoát ra được giống như là yêu sai người, càng ngày càng lún sâu, không buông xuống được.
Nhìn thấy tin nhắn này, Thời Vũ mới cảm thấy nhẹ nhõm. Thời Vũ sau khi trang điểm xong, cô đi đến trường quay để tập hợp. Mãi cho đến ngày đầu tiên của chương trình tạp kỹ, cô mới biết khách mời của chương trình gồm những ai.
Chương trình Truy phong thanh xuân gồm có khách mời cố định và khách mời theo tập, khách mời cố định có bốn người, trừ Thời Vũ ra thì có một tiểu sinh tướng mạo anh tuấn tên là Lương Chiếu, còn có một nữ diễn viên đang nổi tên là Điền Thanh, và người còn lại là một cô người mẫu da trắng, xinh đẹp, dáng người đặc biệt, tính tình lạnh lùng, không thích nói chuyện. xiaohanriji
Trò chơi đầu tiên trong buổi sáng là trò chơi dưới nước trong nhà. Cho nên mọi người cùng nhau đứng trên bục hẹp trên mặt nước, người ở ngoài cùng bên phải phải vượt qua những người khác, di chuyển về phía xa bên trái, nhưng bất kỳ ai cũng không được rơi xuống nước, tổng cộng có mười cơ hội chơi.
Nếu người ở ngoài cùng bên phải thất bại, người tiếp theo sẽ tiếp tục thử thách. Người thử thách đầu tiên là Lương Chiếu, anh cẩn thận bước đến vị trí thứ 3, trọng tâm không vững nên rơi “ùm” xuống hồ bơi, nước bắn tung tóe, thậm chí nước còn văng vào ống kính.
Hiện trường vô cùng vui vẻ.
Những người phía trước đều thử thách thất bại, đến lượt Thời Vũ, cô cẩn thận nhảy qua khách mời đứng phía trước, đi về phía bên trái. Bởi vì thân hình của Thời Vũ tương đối nhỏ, cô cũng từng học khiêu vũ, trọng tâm của cô tương đối ổn định, thành công đi một đường thẳng về phía bên trái.
Ngay khi Thời Vũ nghĩ rằng mình sẽ thành công, cô lại cảm thấy có ai đó âm thầm cản đường mình, cuối cùng cô cũng rơi xuống nước.
Cuối cùng người giành được chiến thắng là tiểu hoa lưu lượng Điền Thanh.
Thời Vũ cũng không quá coi trọng thắng thua, sau khi cô thay quần áo xong bước ra ngoài, đã đến giờ ăn tối. Vì là ngày đầu tiên quay nên tổ đạo diễn mời mọi người ăn tối tại khách sạn.
Khẩu vị của Thời Vũ không tốt lắm, ăn xong thì chạy ra hậu hoa viên đi dạo. Cô chỉ định rẽ vào một góc, dựa vào tường nghỉ ngơi một chúy. Bên cạnh lại truyền tới khói thuốc lá ngùn ngụt.
Nữ người mẫu tên Tuyết Tử đang thổi khói thuốc lá, vô cùng thuần thục.
“Hút một cây?” Đối phương lấy một điếu thuốc từ trong bao ra, hướng về phía Thời Vũ.
Thời Vu cũng muốn hút một chút, nhưng cô nhớ tới hồi sơ trung hút thuốc lá bị Giang Khắc bắt được, cuối cùng cô lắc đầu không hút.
“Tham gia chương trình thôi tại sao lại liều mạng như vậy?” Tuyết Tử hỏi.
Thời Vũ cười một chút: “Muốn làm một người chuyên nghiệp.”
“Lãng phí công sức.” Tuyết Tử cười nói.
Hai người nói chuyện một hồi, Thời Vũ cúi đầu nhìn điện thoại, thấy trợ lý đang giục cô về, cô chào hỏi Tuyết Tử: “Vậy tôi về trước.”
Thời Vũ xoay người đi về hướng lối ra, một lúc sau, Tuyết Tử bỗng nhiên gọi cô lại, giẫm lên tàn thuốc: “Buổi sáng lúc ghi hình, người duỗi chân làm cô vấp ngã là một nữ khách mời cố định.”
Bao gồm cả Thời Vũ, tổ tiết mục có tổng cộng ba nữ khách mời cố định. Người còn lại là ai? Không cần hỏi cũng biết câu trả lời là Điền Thanh.
“Được, tôi biết rồi.” Thời Vũ gật đầu cười.
Buổi chiều, không khí giữa các khách mời tương đối thoải mái, bọn họ được chia thành hai đội, tìm kiếm manh mối để làm nhiệm vụ. Cửa ải cuối cùng là xé bảng tên trên thảm massage*.
*Ai đu Keep Running chắc biết cái thảm này nhỉ -.-
Khi tổ đạo diễn nói ra nhiệm vụ này, tiếng gào thét lần lượt vang lên, nếu không phải bởi vì đang ở trước máy quay, Tuyết Tử đã chửi thề tại chỗ.
Trọng tài ra hiệu lệnh, các vị khách mời đau khổ hét lên. Thời Vũ giẫm lên thảm massage cũng không thấy khá hơn người khác là bao nhiêu, lòng bàn chân giống như bị kim đâm, đau thấu tâm can.
Mục tiêu đầu tiên của Thời Vũ là Lương Chiếu, bởi vì sau khi tiếp xúc với mọi người trong chương trình, cô phát hiện Lương Chiếu tính khí ôn hòa, là một em trai hiền lành, không có tâm tư gì xấu.
Vừa mới đến gần, chuẩn bị xé bảng tên của Lương Chiếu, ánh mắt Thời Vũ đảo qua đảo lại nhìn xung quanh.
Thời Vũ hôm nay buộc tóc đuôi ngựa, cô mặc quần áo thể thao, đứng trên thảm massage có cảm giác như nàng tiên cá giẫm lên dao vậy, cô khó khăn đến gần Lương Chiếu. Mà Lương Chiếu lúc này cũng bị các khách mời khác vây quanh, căn bản không có chú ý tới động tĩnh của Thời Vũ bên này.
Thấy cô định đến gần Lương Chiếu, Điền Thanh bất ngờ xuất hiện, trực tiếp ném Thời Vũ ngã nhào xuống đất. Khoảnh khắc Thời Vũ ngã xuống đất, ngón tay chạm vào thảm massage, trong nháy mắt thảm massage tự động bật lên. xiaohanriji
Đm, quá cmn đau rồi. Thời Vũ chửi thề trong lòng.
Khi máy quay quay tới, Thời Vũ vẫn phải nhịn đau mà mỉm cười.
Điền Thanh đè Thời Vũ xuống đất, túm cổ áo siết cổ cô, cách làm khá thô lỗ. Nhưng Thời Vũ lại giống như một con cá, vô cùng linh hoạt, mặc dù cô ở bên dưới, nhưng cô vẫn dắt mũi được Điền Thanh.
Trong lòng Điền Thanh cố nén cơn giận, cô thấy mình sắp chạm vào bảng tên của Thời Vũ. Tiếng xé bảng tên vang lên, tay của Thời Vũ từ khi nào đã chạm vào lưng cô.
Bảng tên của Điền Thanh bị Thời Vũ xé rách, phát ra âm thanh lớn.
Trọng tài thổi còi, đội của Thời Vũ đã giành chiến thắng trong ván đấu đầu tiên. Toàn trường phát ra tiếng hoan hô cổ vũ.
Sau khi ghi hình xong chương trình, Thời Vũ thay quần áo, trong khi chờ thợ trang điểm tẩy trang, cô đi vào phòng nghỉ, tìm chiếc vòng tay trong túi xách, lật tới lật lui, phát hiện không có, sau đó mơ hồ nhớ ra cô làm rơi chiếc vòng trong xe Giang Khắc.
Cô gửi tin nhắn cho Giang Khắc: 【Anh, anh xem một chút, hình như em làm rơi một chiếc vòng trên xe của anh.】
Qua mấy phút sau, Giang Khắc trả lời: 【Ừ, đang ở chỗ anh.】
Thời Vũ thật sự là quá mệt mỏi, cô gõ chữ trên màn hình: 【Vậy anh có thể gửi nó qua cho em được không? Hoặc là ngày khác em đến tìm anh.】
Giang Khắc trả lời rất đơn giản: 【Địa chỉ, anh đến tìm em.】
Thời Vũ gửi tinh nhắn xong, lúc này cô cũng đã tẩy trang xong. Tình cờ nhìn thấy Điền Thanh đang ngồi ở bên cạnh, đồng thời nói với Thờ Vũ: “Chị Thời, chị ở trong chương trình biểu hiện rất tốt, em nên học hỏi chị nhiều hơn.”
Thời Vũ tắt điện thoại di động, nhìn về phía Điền Thanh, khóe môi nhếch lên: “Em kém chị một tuổi, chị Điền, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.”
Điền Thanh sắc mặt cứng đờ, nhất thời không nói được lời nào. Thời Vũ thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Bỗng nhiên Điền Thanh gọi cô lại, vẻ mặt cũng nhanh chóng được điều chỉnh, nói một câu đầy ẩn ý: “Hi vọng được gặp lại cô ở tập hai, hẹn gặp lần sau.”
“Tất nhiên.” Thời Vũ cười.
Thời Vũ đi ra ngoài đợi một lúc, một lát sau, một chiếc Bentley màu đen dừng lại trước mặt cô. Lúc Thời Vũ lên xe, Giang Khắc đang ngồi ở ghế sau xử lý email.
Sau khi lên xe, Thời Vũ chào trợ lý Trần với tài xế. Thời Vũ ngồi ở ghế sau, vừa mới xong việc, toàn thân thả lỏng, cơn đau trong người cũng theo đó mà truyền tới, cô lập tức cúi xuống tháo đôi giày cao gót mười phân đang đi.
Thời Vũ vừa mới định gác chân lên nghỉ ngơi liền rút lại, cô đang ở trong xe của Giang Khắc, cô gái nhỏ nhìn anh hỏi: “Anh, em có thể nghỉ ngơi trong xe của anh một lát được không?”
Giang Khắc từ trong đống email ngẩng đầu lên nhìn cô, vô tình nhìn thấy một vài vết phồng rộp trên mắt cá chân xinh xắn của cô gái nhỏ, còn có vài chỗ bị xước.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”Giang Khắc hỏi.
“Chạy nhiều quá thôi.” Thời Vũ theo bản năng thu chân lại.
Chiếc xe vững vàng lái về phía trước, Thời Vũ dựa người lên ghế, có lẽ là vì quá mệt, một lúc sau cô ngủ thiếp đi trên xe.
Giang Khắc lúc này đang cúi đầu, tay không ngừng gõ bàn phím, phát hiện bên cạnh màn hình có một bóng người ngồi không yên. Vừa ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy Thời Vũ không có chỗ để dựa, cứ gục đầu về phía anh.
Có thể là trong đầu vẫn còn có chút ý thức, đầu Thời Vũ cứ nửa nghiêng ngả nửa không. Bỗng nhiên, một cánh tay thon dài giơ lên, bàn tay của người đàn ông đỡ lấy đầu của Thời Vũ, để cho cô tựa vào vai anh.
Cuối cùng, Thời Vũ dựa vào vai anh, bóng dáng ngả nghiêng trước màn hình cũng không còn nữa, Giang Khắc vẫn tiếp tục đánh máy, nhưng mà lại có thêm mùi hoa hồng nhàn nhạt từ trên người cô gái nhỏ bên cạnh truyền đến.
Từng chút từng chút một, xâm nhập vào chóp mũi, khiến anh cảm thấy bồn chồn, không cách nào làm việc được nữa.
Một tiếng “Bốp” vang lên, Giang Khắc dứt khoát đóng máy tính lại, đè lấy xương mày. Anh nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ đang tựa vào vai anh, sống mũi cao, chân mày mảnh, qlông mi cong vút cụp xuống mi mắt thành một đường vòng cung xinh đẹp.
Lọn tóc cô một lần nữa nghịch ngợm chạm vào đôi môi đỏ mọng. Giang Khắc giơ tay lên, đầu ngón tay di chuyển giữa không trung, do dự một hồi, cuối cùng bàn tay cũng đáp xuống môi của cô gái nhỏ, nhẹ nhàng vén tóc cô ra.
Bốn mươi phút sau, xe dừng lại ở dưới nhà của Thời Vũ. Không lâu sau, Thời Vũ tỉnh lại từ trong giấc mộng, cô phát hiện trên người mình khoác thêm một bộ âu phục.
“Em ngủ rất lâu sao?” Thời Vũ đang buồn ngủ, mắt lim dim hỏi.
Giang Khắc nhàn nhạt trả lời: “Không lâu.”
“Ồ, vậy em về đây, anh ngủ ngon.” Thời Vũ lấy áo trả lại cho anh, chuẩn bị mở cửa xe.
Giang Khắc bỗng nhiên gọi cô lại, giọng anh có chút khàn khàn: “Chờ một chút.”
Thời Vũ còn chưa kịp phản ứng, Giang Khắc đã ném túi thuốc vào người cô, không nói câu nào.
Bầu không khí im lặng vài giây, Thời Vũ nhìn Giang Khắc cười như không cười, cũng không có xuống xe. Cô như một con mèo nhỏ chạy đến trước mặt anh, ấm áp hỏi: “Anh mua cho em hả.”
Giang Khắc liếc nhìn Trợ lý Trần đang ngồi trên ghế lái, sau khi trợ lý Trần bắt gặp phải ánh mắt băng giá của ông chủ, tay anh run run, tự động ấn nút, vách ngăn từ từ được nâng lên. xiaohanriji
Giọng Giang Khắc lạnh lùng, không để ý tới cô: “Em xuống xe được rồi.”
Thời Vũ không thèm nghe, dù sao cô càng ngày càng không sợ Giang Khắc như lúc trước nữa, cô biết anh có chút không được tự nhiên.
“Em không xuống, anh giúp em bôi thuốc thì em mới đi.” Thời Vũ lúc này như một chú mèo nhỏ đang cười tự mãn, bắt đầu được voi đòi tiên.
Không ai để ý đến cô, Thời Vũ thuận thế đặt tay lên cánh tay của người đàn ông đang mặc áo sơ mi, ngón tay trắng nõn cọ cọ vào lòng bàn tay rộng của anh, bầu không khí bên trong xe nóng lên, có tiếng vải ma sát vào nhau, cổ họng Giang Khắc có chút ngứa.
Giang Khắc vươn tay ra muốn giữ lấy cô, giọng nói khàn khàn mang theo một chút khó chịu: “Đừng động đậy.”
Năm phút sau, Giang Khắc cam chịu số phận, bôi thuốc cho Thời Vũ, chiếc tăm bông nhúng cồn bôi lên vết thương của cô, mắt cá chân của cô truyền tới một cảm giác mát lạnh cùng một chút đau nhói.
Hôm nay Giang Khắc mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn đến khuỷu tay, ánh đèn mờ trong xe phủ lên mi mắt anh một cái bóng mờ mờ ảo ảo. Ai mà có thể nghĩ ra, một người cao cao tại thượng như Giang Khắc, luôn mang dáng vẻ cấm dục không thể xâm phạm, vậy mà lại cam tâm tình nguyện giúp một cô gái nhỏ bôi thuốc.
Mắt nhìn thấy thuốc, Thời Vũ chợt nhớ đến chuyện vòng tay. Lúc nãy khi vừa mới lên xe, Giang Khắc đã đưa vòng tay cho cô, vừa rồi cô ngủ gục lại làm rơi xuống.
Thời Vũ kêu “A” một tiếng, quên mất rằng Giang Khắc đang giữ chân cô, cô lấy chân đập một cái, lại còn bất ngờ đạp vào chỗ không nên đạp.
Hô hấp của Giang Khắc ngưng lại, mới vừa rồi vẫn còn mang dáng vẻ lạnh lùng, hánh mắt anh khóa chặt Thời Vũ, ánh mắt hiện lên một cảm xúc không thể kìm lại, một ánh mắt ham muốn.
- --xiaohanriji---