Khi cửa cảm biến của khách sạn tự động mở ra, ai đó trong đám đông liếc nhìn thấy ai trông giống Thời Vũ, hét lên một tiếng: “Cô ta ra rồi!”
Fan của Điền Thanh ùa lên, vẻ mặt vô cùng giận dữ, dáng vẻ như thể đang thực thi công lý, thay trời hành đạo. Cảm đám người bọn họ người còn chưa đến gần cửa cảm biến, bỗng nhiên bị một hàng vệ sĩ mặc đồ đen ngăn cản.
Mặc dù vậy, fan của Điền Thanh cũng liều mạng xông về phía trước, rối rít hét lên: “Thời Vũ, cô cút ra đây!”
Giọng nói lên án ngày một lớn hơn.
Ai mà ngờ được, người đi ra ngoài không phải là Thời Vũ, mà là Giang Khắc - tổng giám đốc tập đoàn Tấn Thăng, anh ôm một người phụ nữ trong lòng. Fan của Điền Thanh mặt đầy thất vọng, nhưng phía truyền thông lại tranh nhau xông tới.
Đây là Giang Khắc của Tập đoàn Công nghệ Tấn Thăng sao, cho tới bây giờ vẫn chưa có tin đồn nào, chưa từng thấy người phụ nữ nào có thể lọt vào mắt anh, đây là lần đầu tiên anh công khai ôm một người phụ nữ ở nơi công cộng.
Đáng tiếc là Giang Khắc đã lấy áo khoác che chắn bảo vệ cho người phụ nữ này, không ai có thể nhìn thấy cô ấy trông như thế nào. Phía nhà báo rối rít đưa micro đến trước mặt Giang Khắc, không ngừng đặt câu hỏi: “Giang tổng, xin hỏi vị này là bạn gái anh sao?”
“Xin hỏi hai vị hẹn hò bao lâu rồi, có ý định kết hôn định chưa?”
Giang Khắc ánh mắt lạnh lùng, đưa Thời Vũ đi về phía trước không lên tiếng. Bộ tây trang màu đen trùm qua đầu, xung quanh tối sầm lại, Thời Vũ nép vào trong vòng tay của Giang Khắc, được anh dẫn về phía trước.
Ánh mắt của những người xung quanh không ngừng hướng về phía bọn họ, Thời Vũ thỉnh thoảng lại bị va vào lồng ngực cứng rắn rộng rãi của anh, một tiếng rồi lại một tiếng, cách một lớp quần áo, không phân biệt được rõ ràng là nhịp tim của ai.
Bên ngoài trời đang mưa, đoạn đường từ khách sạn đến xe, mưa ướt cả mặt đất. Giang Khắc cầm chiếc ô đen, những giọt nước theo chiếc ô chảy xuống, che đi một nửa đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông, khuôn mặt anh có đường nét rõ ràng, anh ôm một người phụ nữ mặc váy đen vào trong ngực.
Bởi vì cô gái bị che kín, chỉ lộ ra một bắp chân trắng nõn. Vòng eo nhỏ nhắn đến nỗi lòng bàn tay rộng lớn của anh có thể nắm được.
Ngay sau đó, nhiều người ngày hôm đó có mặt tại hiện trường nhớ lại, bọn họ nói rằng bọn họ không thể nào quên được cảnh tượng lúc đó, Giang Khắc trong lúc hỗn loạn đã bảo vệ một cô gái, nét mặt anh rất nghiêm túc trịnh trọng, như thể anh đang ôm lấy công chúa nhỏ của mình trong lòng, như một bảo vật vô giá.
Trời tối đen như mực, chỉ có vài ngôi sao băng ở phía chân trời chiếu ánh sáng mờ ảo. Thời Vũ ngồi ở bên trong xe Giang Khắc, nhìn chiếc xe đang đuổi theo phía sau, cô không khỏi buồn bực.
Không còn cách nào nữa, Giang Khắc đành đưa Thời Vũ đến nhà anh.
Vừa về đến nhà, anh mở khóa bằng vân tay, đèn cảm ứng được bật sáng, Thời Vũ đứng ở cửa lặng lẽ quan sát nhà anh.
Nhà Giang Khắc rất lớn, toàn bộ đều là tone màu lạnh, ghế sofa màu đen, rèm cửa màu xanh sẫm, ngoại trừ đồ đạc cơ bản và tủ rượu trên tường, không có đồ trang trí nào khác, vừa đơn điệu vừa lạnh lùng.
Thời Vũ đứng ở chỗ thay giày, thận trọng hỏi một câu: “Có cô gái nào từng đến nhà anh chưa?”
Giang Khắc đang khom người thay giày, cũng không quay đầu lại, giọng nhàn nhạt: “Có.”
Anh đặt chìa khóa xe lên trên bàn, tiến lên hai bước, một lúc sau mới phát hiện phía sau không có động tĩnh gì. Giang Khắc quay đầu lại, nhìn thấy Thời Vũ vẫn đang đứng ở cửa, hai mắt ẩm ướt nhìn anh, ngoan cố không chịu bước vào trong.
Giang Khắc lúc này thở dài một cái, không còn cách nào, anh giải thích: “Không phải là em sao?”
“Ồ.” Thời Vũ phản ứng lại, khóe môi nhếch lên, lập tức đi vào.
Nói như vậy, cô là người phụ nữ đầu tiên đến nhà Giang Khắc.
Giang Khắc ngồi trên sofa, khom người cầm lấy bao thuốc lá để ở trên bàn, anh cúi đầu, cắn một điếu thuốc, vừa định lấy bật lửa.
Một bàn tay trắng muốt vươn ra, cầm lấy bật lửa, ghế sofa bên cạnh trùng xuống. Thời Vũ ngồi bên cạnh anh, nghiêm giọng nói: “Anh, đừng hút thuốc nữa.”
Giang Khắc nhướng mi nhìn cô, tiếp tục cắn thuốc: “Lý do?”
“Hút thuốc nhiều bị ung thư phổi, em lại không muốn tiễn anh đi sớm như vậy.” Cô gái nhỏ nghiêm túc nói.
“...”
Cô nhóc này có nhiều ý tưởng điên rồ như vậy, Giang Khắc suýt nữa bị cô chọc cười. Thời Vũ cách anh rất gần, Giang Khắc muốn vươn tay ra lấy bật lửa ở trong tay cô, nhưng khi hạ mắt xuống, anh phát hiện người cô bị mưa làm ướt hơn nửa, đặc biệt là phần trước ngực, khe rãnh thoắt ẩn thoắt hiện, bên trên còn có nơ bướm màu đỏ.
Giang Khắc hít một hơi, yết hầu anh chậm rãi lăn, giọng nói khàn khàn: “Đi tắm đi, đừng để bị cảm lạnh.”
“Được, vậy anh có hút thuốc nữa không?” Cô gái nhỏ cảnh giác nhìn anh, lo sợ đây chỉ là trò đùa.
Giang Khắc cầm lấy điếu thuốc trên miệng, ném vào thùng rác cùng với hộp thuốc trên bàn, ngẩng đầu nhìn cô nói: “Đi tắm đi.”
“Ồ.”
Thời Vũ ở trong phòng tắm tắm thật lâu, còn dùng sữa tắm của Giang Khắc. Vì không có quần áo để thay nên cô mặc áo sơ mi trắng của Giang Khắc.
Giang Khắc đang ngồi trên sofa cầm ipad chơi Sudoku, vô tình ngước mắt lên nhìn thấy Thời Vũ. Cô mặc áo sơ mi của anh vào giống như trẻ con mặc trộm đồ của người lớn vậy, dáng người cô vô cùng nhỏ nhắn.
Thời Vũ mới vừa tắm xong, cả người như trứng gà bóc, vừa mềm vừa trắng, làn da còn có chút hồng hào. Chiếc áo sơ mi gần như không che được đùi cô, Thời Vũ thỉnh thoảng đung đưa trước mặt anh tìm đồ, áo sơ mi di chuyển theo chuyển động của cô, im lặng nhưng mê người.
“Vũ Mao.” Giang Khắc lên tiếng gọi cô, giọng điệu có chút không chịu nổi.
“Ừm?”
“Em thay quần áo khác đi.” Giang Khắc khó khăn nói, không hiểu vì sao cổ họng lại có chút ngứa.
“Em không muốn, quần áo của anh trừ áo sơ mi ra, còn lại căn bản em không mặc được.” Thời Vũ phàn nàn.
Giang Khắc cạn lời, định không nhìn cô nữa. Anh đột ngột đứng dậy, trong thời tiết lạnh giá như vậy, anh bước ra ban công để hóng gió.
Thời Vũ mặc áo sơ mi của Giang Khắc, đi vào phòng tìm máy sấy tóc, tìm một hồi lâu vẫn không thấy, chỉ có thể gọi anh: “Anh, máy sấy tóc của anh để ở đâu vậy?”
Giang Khắc nghe vậy đi vào trong phòng, lấy máy sấy tóc từ trong phòng thay đồ đưa cho Thời Vũ, không ngờ có một bàn tay mềm mại không xương nắm lấy lòng bàn tay anh.
“Anh, anh giúp em sấy tóc đi.”
Cô gái nhỏ đang quỳ trên giường, nhìn anh với đôi mắt ươn ướt, khiến người ta khó lòng từ chối. Giang Khắc căng thẳng đến nỗi bụng thắt lại, không lên tiếng, lẳng lặng cầm lấy máy sấy tóc.
Chỉ có máy sấy tóc phát ra tiếng gió vù vù, trong phòng im lặng. Giang Khắc đứng trước mặt cô, tay vuốt tóc cô, vừa nghiêm túc vừa cẩn thận giúp cô sấy tóc.
Còn Thời Vũ, cô ngồi ở trên giường bắt đầu ăn nho.
Một lúc sau, Giang Khắc hỏi: “Trên mạng có nói, em với Lương Chiếu có chuyện gì vậy?”
Thời Vũ biết rằng, trải qua một đoạn thời gian hòa hợp cùng anh ở một chỗ, Giang Khắc đối với cô không còn chán ghét như trước, cho nên cô làm gì cũng có chút tùy ý.
Cô bắt đầu lừa Giang Khắc, nghiêm túc nói: “Trên mạng nói bậy bạ đó. Lúc em cùng Lương Chiếu chơi game, cho nhau ăn hoa quả theo kịch bản yêu cầu, là vậy đó.”
Vừa dứt lời, không khí đột nhiên trầm xuống, vẻ mặt Giang Khắc trở nên lạnh lẽo. Anh nhấn công tắc, tiếng của máy sấy tóc dừng lại, trên mặt anh không có biểu cảm gì: “Được rồi.”
Nhìn thấy Giang Khắc đặt máy sấy tóc chuẩn bị rời đi, thừa dịp anh đang cúi người, Thời Vũ nắm lấy cổ anh, nhẹ giọng nói: “Anh ghen rồi à?”
Giang Khắc chuyển động cánh tay, vừa định kéo cô xuống, cô gái nhỏ hai mắt sáng ngời, nói: “Anh biết làm thể nào để nhận lấy không? Chính là như vậy.”
Giang Khắc vừa định nói “Liên quan gì đến anh”, thì đã bị môi Thời Vũ chặn lại, so với lần trước hời hợt, lần này cô gái nhỏ nhẹ nhàng ngậm lấy môi anh, cố gắng cạy răng ra, muốn đẩy quả nho vừa cắn được một nửa vào trong miệng anh.
Giang Khắc mang dáng vẻ lạnh lùng cấm dục vô cùng kiên nhẫn, dù cô có hôn như thế nào, anh cũng không chịu mở miệng.
Cô tức giận cắn lấy môi anh, nhưng anh vẫn thờ ơ, vô cùng bình tĩnh.
Thời Vũ có chút nản lòng, ánh mắt ẩm ướt giống như nai con nhìn Giang Khắc, Giang Khắc bị ánh mắt này của cô khiêu khích, lúc cô đang muốn buông ra, đôi môi mỏng của anh bỗng nhiên khẽ mở, đầu lưỡi trượt vào trong miệng cô, lấy nửa quả nho kia vào trong miệng anh.
Đầu lưỡi chạm vào nhau, Thời Vũ rùng mình, ngón tay nắm lấy áo sơ mi của Giang Khắc, căng thẳng đến nỗi làm quần áo của anh ta bị nhăn.
Giang Khắc buông cô ra, ánh mắt thâm thúy nhìn cô: “Vui chưa, hửm?”
Thời Vũ đỏ mặt, luống cuống gật đầu: “Vui chứ, làm lại lần nữa được không?”
Cô còn chưa hôn xong, Giang Khắc đã buông cô ra rồi.
“...” Giang Khắc.
“Ngủ sớm một chút.” Giang Khắc nói xong câu này thì đi ra ngoài, còn đóng cửa lại.
Ánh đèn vàng mờ ảo tràn ngập trên khuôn mặt Giang Khắc, anh ngồi ở trên giường trong khách phòng, cúi đầu nhìn một cái, không khỏi sửng sốt. Cổ áo sơ mi trắng vẫn còn vương lại một chút nước nho, hẳn là vừa rồi hai người hôn nhay, nước nho chảy từ khóe môi Thời Vũ xuống cổ áo anh.
Nghĩ đến đây, hai mắt Giang Khắc tối sầm lại, trong lòng không khỏi nóng lên. Anh đứng dậy đi vào phòng tắm, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, tắm nước lạnh.
...
Ngày hôm sau, Thời Vũ dậy sớm để ghi hình cho một chương trình tống nghệ, khi Giang Khắc tỉnh dậy, cô đã không còn ở đây.
Chẳng qua là, Thời Vũ vừa mới đến hiện trường ghi hình cho tiết mục chưa được bao lâu, quá trình ghi hình nhiều lần bị gián đoạn bởi âm thanh từ bên ngoài. Đạo diễn ngồi ở trước máy quay, nhắn tin với giọng điệu thiếu kiên nhẫn: “Tiểu Trương, ra ngoài xem có chuyện gì không?”
Mười phút sau, tiểu Trương quay trở lại, giọng điệu vô cùng gấp gáp: “Đạo diễn, không xong rồi.”
“Làm gì mà vội vội vàng vàng vậy?”” Đạo diễn khiển trách một câu, ông đứng dậy, “Tôi đi xem một chút.”
Không nhìn thì không sao, nhưng đạo diễn nhìn thấy xong thì suýt chút nữa nhồi máu cơ tim. Từ cửa sổ nhìn xuống, một nhóm người đứng bên ngoài, tất cả đều là fan của Thời Vũ.
Họ cùng nhau giơ biểu ngữ, cùng nhau hô vang, người qua đường liên tục nhìn vào, thậm chí một số người còn dừng lại để quay video.
【Tổ tiết mục rác rưởi các người làm sao nhìn cho giống con người đi, không được cắt bớt cảnh của Thời Vũ】
【Hãy làm theo tinh thần của hợp đồng, không được cắt bớt cảnh quay. 】
【Tổ tiết mục rác rưởi các người hôm nay phá sản rồi sao?】
Fan của cô cầm loa đi đầu, sau đó là một nhóm fan đang cầm biểu ngữ vung cánh tay hô to,tổ tiết tục không phản hồi, bọn họ náo loạn cả một ngày.
Hiển nhiên, nhân viên tron tổ tiết mục đã nhìn ra tình huống này. Tổ tiết mục muốn lợi dụng việc lợi dụng fan của Thời Vũ để tạo chủ đề trên mạng, nhưng họ không ngờ fan của cô sức chiến đấu lại mạnh đến vậy, ầm ĩ đến trường quay.
Vừa hay đến thời gian nghỉ ngơi, đạo diễn cùng nhân viên trong tổ tiết mục gọi Thời Vũ đến, thương lượng: “Thời Vũ, cô nhìn xem, chương trình của chúng ta đang ghi hình, cô có thể ra ngoài nói chuyện với fan một chút, bảo bọn họ về sớm một chút, dù sao đứng ở bên ngoài lâu như vậy, cũng rất là một, đạo diễn như tôi cũng cảm thấy có lỗi với bọn họ.”
Trong lòng Thời Vũ cười nhạt, đạo diễn lại còn đang giả vờ với cô, nói cảm thấy có lỗi với người hâm mộ, nhưng lại không đề cập đến chuyện cô bị cắt bớt cảnh trong chương trình.
“Đạo diễn, nếu ông không cắt bớt cảnh quay của tôi, thì người hâm mộ cũng sẽ không gặp rắc rối như vậy”, Thời Vũ thẳng thắn nói, cô cười, giọng nhàn nhạt, “Quyền lựa chọn là ở các người, các người giải quyết từ nguyên nhân của vấn đề đi.”
Thời Vũ cũng không muốn tranh luận nhiều với tổ tiết mục, dù sao cô cũng phụ trách ghi hình chương trình, làm tốt vai trò của mình là được rồi. Nói xong, Thời Vũ xoay người rời đi.
Thời Vũ đi vào nhà vệ sinh, tay cầm chốt đang định đẩy cửa đi ra ngoài, đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện.
Điền Thanh cùng với vài khách mời nữ đang đứng trước gương trang điểm, vòi nước mở ra, nước chảy ào ào. Có nữ minh tinh nói: “Chiêu trò của Thời Vũ tôi cũng phục rồi, để fan đứng bên ngoài náo loạn? Tôi nghe thôi cũng thấy khó chịu, sợ người khác không biết mình có nhiều fan sao.”
“Đúng vậy, còn có hôm nay cô ấy trông thật phách lối, nhìn chiếc vòng cổ kim cương xanh Bulgari mà cô ta đang đeo, khoe khoang!“.
“Tôi đã nhìn thấy chiếc vòng cổ đó trong một cuộc đấu giá, trên thế giới chỉ có hai chiếc, trị giá 10 triệu, thực sự rất đẹp. “
“Không phải là hàng loại A chứ, nhìn rất giống hàng giả.”
Điền Thanh chậm rãi tô son trước gương, châm chọc nói: “Dù sao cô ta cũng là minh tinh nên chắc sẽ không đeo đồ giả đâu, chắc là do một ông già nào đó cho.”
Cô ta quả nhiên là thủ đoạn, sau lưng có kim chủ, ngoài mặt thì dụ dỗ Lương Chiếu.
Thời Vũ ở trong nhà vệ sinh nghe rõ bọn họ vu khống cô, vừa nghe xong liền sờ lên sợi dây chuyền trên cổ, không khỏi cảm thấy đám người này trí tưởng tượng quá phong phú.
Sợi dây chuyền này là món quà mà Giang Khắc tặng cô để xin lỗi, hôm nay cô đeo nó, đơn giản vì nó trông rất hợp với bộ quần áo cô mặc hôm nay.
Một đám người đứng ở bồn rửa tay một lúc lâu rồi mới đi ra ngoài. Sau khi đám người này rời đi, Thời Vũ bước ra, thoải mái nhìn vào gương trang điểm lại, có vẻ như nhưng lời vừa rồi không ảnh hưởng gì đến cô.
Vừa ra ngoài chưa được mấy phút, tổ tiết mục tiếp tục ghi hình. Luật chơi của trò chơi lần này là - đứng trước hồ bơi, nối thành ngữ, khách mời được chia thành hai đôi. Một đội có nhiệm vụ đặt ra câu hỏi, không ngừng quấy nhiễu đội đối thủ, đội bên kia phải trả lời câu hỏi trong vòng 15 giây.
Trò chơi này sẽ được ghi hình hoàn toàn ở hồ bơi, giúp tăng thêm sự thú vị và hấp dẫn của chương trình.
Thật không may, Thời Vũ và Điền Thanh là đối thủ của nhau, Điền Thanh ra đề, Thời Vũ trả lời.
Điền Thanh đứng ở trước mặt Thời Vũ, cười nói: “Đỉnh thiên lập địa.”
Nói xong câu này, Điền Thanh bắt đầu đẩy Thời Vũ, quấy nhiễu cô. Sức lực của Điền Thanh không mạnh, nhưng Thời Vũ sợ ngã xuống bể bơi nên phải trả lời câu hỏi, cô căng thẳng không trả lời được gì.
Bỗng nhiên, Điền Thanh vươn tay đến cổ Thời Vũ, kéo mạnh, sợi dây chuyền rơi ra, rơi xuống mặt đất trơn trượt xuống hồ bơi, không nhìn thấy nữa.
“Xin lỗi nha, trượt tay.” Điền Thanh vô tội nói.
Thời Vũ nhìn về phía hồ bơi, sóng gợn lăn tăn, lấp lánh màu xanh lam, không cách nào có thể nhìn thấy sợi dây chuyền. Cô vừa mới hoảng sợ xong còn bị chọc cho tức giận, đây là món quà đầu tiên Giang Khắc tặng cô, dựa vào cái gì mà Điền Thanh ném nó xuống hồ bơi.
Đôi mắt Thời Vũ đột nhiên đỏ lên, cô nắm lấy cổ áo Điền Thanh kéo mạnh, hai người lập tức hoán đổi vị trí cho nhau. Thời Vũ nắm lấy cổ áo của cô ta, định ném người xuống, lạnh lùng nói: “Cô cho rằng tôi tốt tính, cho rằng nếu cô hết lần này đến lần khác bắt nạt tôi, tôi sẽ không trở tay sao?”
“Cút xuống nhặt sợi dây chuyền lên cho tôi.” Ánh mắt Thời Vũ lộ ra vẻ lạnh lùng.
Đây là lần đầu tiên Thiên Thanh nhìn thấy Thời Vũ như vậy, cô sợ hết hồn, nhỏ giọng kêu lên: “Tôi không có cố ý.”
Thời Vũ mặc kệ không để ý, túm lấy cổ áo cô ta, từng chút từng chút một ném cô ta xuống, khiến Điền Thanh phải hét lên, cầu xin tha thứ. Đạo diễn nhất cảnh này mặt trắng bệch, bởi vì phía sau Điền Thanh có một nhà tài trợ.
Ông ta hét vào máy quay: “Con mẹ nó, còn quay cái quái gì nữa vậy, đi cứu người“.
Hai người đàn ông mạnh mẽ chạy đến, vật lộn một hời mới giải cứu Điền Thanh khỏi tay Thời Vũ. Các khách mời khác cũng lần lượt đi đến an ủi, sau khi Thiên Thanh được cứu ra, trước mắt mọi người, giọng nói đanh thép: “Dù tôi có làm gì, tôi cũng sẽ không bao giờ dụ dỗ bạn trai của người khác như cô, không biết xấu hổ!”
Mọi người có mặt ở đây đều nhìn Thời Vũ với những biểu cảm khác nhau, trong mắt họ mang theo sự chế giễu.
“Thời Vũ là vị hôn thê của tôi, người như tôi mà cô ấy không dụ dỗ, lại đi cdụ dỗ bạn trai của cô?” Một giọng nói trầm ấm mang khí thế cực mạnh truyền đến.
Tất cả mọi người quay đầu lại, nhìn thấy Giang Khắc, chủ tịch tập đoàn Tấn Thăng, trong đầu bọn họ lập tức nổ tung.