NGÂM NGA
Chương 71: ANH VỀ RỒI!
***
Tất cả chỉ xảy ra trong một phần mấy giây.
Tiếng nổ cực lớn vang lên rồi tan biến. Cậu chiến sĩ trẻ thậm chí còn chưa lấy lại tinh thần. Trước mặt toàn bụi và đất, bên tai ù ù, thân thể sau lưng như thép, bảo vệ cậu ta chặt chẽ trong một góc tường đổ nát.
Ngước khuôn mặt đầy bụi với máu, Tưởng Duệ há miệng, như muốn gào to, hô hoán gì đó. Song, chẳng thể cất nổi một tiếng.
Trong không khí nồng nặc mùi máu.
Xung quanh cực kỳ im ắng.
Hệt khe núi bị lửa rừng thiêu rụi, hệt tầng không chim nhạn bay qua không để lại dấu vết. Trời tối lắm, tối thui, dưới không gian chật chội của thân mình che chắn cho cậu ta, Tưởng Duệ trông thấy trăng phía rừng cây.
Vầng trăng khuyết một góc nhưng vẫn sáng tỏ.
Cuối cùng, chiến sĩ trẻ thét to: “Anh Đằng!”
Trong chốc lát, sự im lặng bị phá vỡ, phía bãi đất trống có tiếng bước chân gấp gáp tới gần. Có người đang gào toáng, có người đang gọi, có người đang chạy trốn, có người đang nổ súng. Bóng người đan xen hư ảo, tiếng vang xa xôi mơ hồ.
Sau khi nghe cậu chiến sĩ thét xong tiếng ấy, Lệ Đằng từ từ nhắm mắt.
Chẳng nhìn thấy gì cả, cũng không nghe rõ gì hết. Mọi thứ đều trôi xa trong tĩnh lặng. Anh biết Tưởng Duệ còn sống, và đã tìm lại được đồ năm ấy anh Cao, anh Hạ và tiến sĩ Tề dùng cả tính mạng để bảo vệ.
Nhiệm vụ hoàn thành.
Nhưng anh vẫn còn chút tiếc nuối, vẫn còn điều tiếc nuối.
“Gắng cầm cự, anh Lệ ơi. Xin anh, xin anh đấy...” Bấy giờ, chiến sĩ cao lớn khóc như một đứa trẻ. Lúc trước, Tưởng Duệ lấy làm lạ tại sao anh giao cái vali mật mã cho mình, giờ cậu ấy mới hiểu, đến tận giờ mới hiểu ra.
Hà Hổ vội vàng tới nơi, mặt biến sắc, mấp máy môi, đưa mắt về phía sau gào như điên: “Quân y, quân y mau qua đây!”
Những người lính may mắn sống sót chạy cả đến. Quân y cũng có trong đội ngũ. Anh ta hít sâu một hơi, cực lực trấn tĩnh, tay run run làm hồi sức tim phổi cho Lệ Đằng, luống cuống cầm máu cho anh. Với kinh nghiệm cứu chữa trên chiến trường cho quân y biết, khắp người Lệ Đằng nhiều vết thương do vụ nổ thế này, khả năng sống sót cuối cùng là không cao lắm.
Niềm vui chiến thắng giờ đây tan thành mây khói.
Trái tim của mọi người chìm xuống đáy vực.
Hà Hổ nghẹn ngào, quỳ gối bên Lệ Đằng, giọng run run: “Anh Lệ ơi, chị dâu vẫn đang đợi anh! Chị ấy vẫn đang đợi anh mà. Anh gắng lên!”
Hà Hổ không rõ Lệ Đằng có nghe thấy lời mình nói không. Đêm càng lúc càng khuya, cũng mỗi lúc một lạnh.
Hồi lâu, Hà Hổ thấy Lệ Đằng vẫn nhắm mắt, nhưng đôi môi khe khẽ mấp máy. Hình như anh đã tỉnh nhưng có vẻ càng hôn mê sâu. Anh không phát ra tiếng, thậm chí chẳng hề có chút âm hơi nào cả.
Hà Hổ nhíu mày, khó nhọc quan sát sự khép mở của môi anh, sau đó loáng thoáng hiểu được. Anh đang nói: “Nguyễn Niệm Sơ, anh về rồi!”
Chẳng ai biết lúc này anh đang nghĩ tới điều gì, nhìn thấy gì.
Thoáng chốc, gió lạnh buốt như mùa đông.
***
Đoạn Côn chôn cất Vasa tại Siêm Rệp, quê của cô ta.
Tang lễ của người Campuchia là việc trọng đại nhất trong cuộc đời họ. Một đám tang truyền thống làm mất 49 ngày và tốn hàng ngàn đô la. Đoạn Côn không có nhiều tiền đến thế, hắn chỉ tìm một mộ tháp đơn giản, mua một ngăn để tro cốt giá trung bình rồi an táng cho Vasa.
Hắn thuê một căn nhà gần mộ tháp và ở lại đó.
Mộ tháp nằm ở ngoại ô Xiêm Rệp, xung quanh có hai ngôi làng nhỏ. Không lâu sau thì dân làng gần đấy đều biết, có một thằng ngốc tới đây, là người Trung Quốc.
Hàng ngày, ngốc luôn đến mộ tháp vào lúc hoàng hôn, và lảm nhảm với một bài vị.
Ông già trông cửa mộ tháp thấy lạ, hỏi hắn bài vị này là vợ hắn à?
Ngốc lắc đầu, đáp không phải.
Ông già càng lấy làm lạ, lại hỏi thế quan hệ của hắn với cô ta là gì?
Ngốc bảo vẫn chưa có quan hệ gì.
Ông già không để ý tới chữ “vẫn” kia, chỉ lắc đầu. Ngốc đúng là ngốc. Không thân chẳng thiết mà giống một đứa con hiếu thảo, quả thực là chuyện kẻ ngốc mới làm.
“Nhanh lên, lần nào cũng sắp hết giờ làm mới đến. Không sớm nữa đâu.” Ông già phàn nàn, quay người bỏ đi.
Chớp mắt, cả không gian yên ắng, chỉ còn lại mình Ngốc và cô gái cười tươi rói trong bức ảnh trên bài vị.
Đoạn Côn nhìn bức ảnh một lúc lâu, đột nhiên cười ngô nghê: “Bức ảnh tôi chọn cho cô có đẹp không? Tôi cảm thấy đẹp lắm. Bình thường cô luôn nghiêm mặt, hiếm có tấm đang cười.”
Cô gái vẫn đang cười, bình thản nhìn hắn.
Đoạn Côn đặt bó hoa lúa mang theo cạnh bức ảnh, ngoẹo đầu nói: “Cô chưa bao giờ nói với tôi cô thích hoa gì. Tôi cũng không biết rốt cuộc cô thích hoa gì. Tóm lại, tôi cứ mang đến thôi.”
Dứt lời, hắn xoay đầu, nhìn về phía Tây xa xăm qua cửa sổ. Dưới ánh chiều tà, mọi tiếng động đều yên lặng, khói hương lờ mờ.
“Trước đây nghe cô nói với Dan là cô thích hoàng hôn.” Đoạn Côn ngắm vầng Mặt Trời đang lặn dần, hồi lâu mới mở miệng: “Đẹp thật đấy!”
Lần này, vẫn chẳng ai đáp lời.
Dựa lưng vào bức tường đặt bài vị của tro cốt, hắn ngồi thụp xuống đất, thò tay móc bao thuốc lá. Ánh mắt quét qua tấm biển cấm đốt lửa đối diện, bật lửa châm thuốc.
Qua làn khói trắng xám, hắn trông thấy rừng rậm um tùm phương xa.
“Cô trách tôi chuyện bán đứng Dan đúng không?” Đoạn Côn khẽ hỏi.
Bên ngoài, không biết ai thỉnh chuông.
Ánh tịch dương nhuộm hồng thêm tầng không.
Đoạn Côn rít một hơi thuốc, vô thức nói: “Vasa, nếu không có hắn, có lẽ giữa hai ta đã khác.” Rồi, hắn cúi đầu, đưa tay ôm mặt. Thật ra, hắn nhớ nhiều nhất về người phụ nữ này không phải sự si tình và trung thành gần như ngốc nghếch bao năm nay của cô ta đối với Dan, cũng chẳng phải kết cục bi thương lúc sinh mệnh cô ta kết thúc. Mà là ngày hôm ấy ở biên thành, cô ta cùng hắn đi trên con đường nhỏ nông thôn, có cây cối, có mùi thơm của bùn đất.
Cô ta hơi cáu, trừng mắt với hắn, bảo: “Anh chỉ là thằng ngốc, hiểu cái gì?”
Đầu Đoạn Côn càng cúi thấp. Điếu thuốc đã cháy hết, làm ngón tay hắn bị bỏng đỏ ửng. Chút đau đớn này là một giọt mực, thấm vào xương cốt, lan khắp toàn thân, rồi khi tụ lại gần tim hắn thì biến thành một mũi dao, cuối cùng đâm sâu vào.
Hắn vẫn ôm mặt, tiếng nức nở rõ mồn một mà chân thật trong tĩnh lặng.
“Tôi chỉ muốn cứu cô.” Hắn lặp đi lặp lại: “Chỉ muốn cứu cô thôi...”
Lần này vẫn không ai đáp lời.
Nơi đây, từ đầu chí cuối chỉ có một mình hắn.
Khi ráng chiều tà lặn hẳn sau núi, Đoạn Côn rời tháp mộ. Suy cho cùng, Dan có yêu Vasa hay không, hắn không biết. Lúc Dan kích nổ, trong lòng Vasa vui hay buồn, hắn cũng không biết. Hắn chỉ biết, cuối cùng họ vẫn đi cùng nhau.
Trời nổi gió, thổi cát vào mắt hắn, cồm cộm, buôn buốt.
Hắn lang thang quanh ngoại ô Xiêm Rệp. Mấy đứa trẻ Campuchia vừa tan học đi ngang qua, tụi nó cầm kẹo và diều, hát một bài đồng dao chẳng rõ tên.
Đoạn Côn lấy điện thoại, mở xem hộp thư. Một tin nhắn mới nhất được gửi tới 7 ngày trước, phần ghi chú tên chỉ ghi “Dương”, nội dung vẻn vẻn hai chữ: Cảm ơn.
Hắn xóa bỏ tin nhắn này.
Đoạn, hắn tìm một dãy số khác, soạn tin: “Tôi tưởng sẽ xảy ra chuyện gì đó trong tương lai gần. Nhưng chẳng có gì hết.”
Sau cùng, hắn nhấn nút gửi.
Mặc dù, biết rõ chẳng có ai trả lời.
Chẳng có gì cả.
***
Tư liệu đã được lấy lại, tập đoàn tội phạm vũ trang nước ngoài của Dan đã bị phá hủy hoàn toàn. Sứ mệnh trên vai Liệp Ưng suốt 12 năm qua, cuối cùng tuyên bố hoàn thành.
Ngày thứ 15 sau khi kết thúc nhiệm vụ, Liệp Ưng trở về.
Có rất nhiều người ra sân bay đón: Phó tư lệnh Trương của bộ tư lệnh không quân, ủy viên bộ chính trị Dương Chính Phong, các lãnh đạo quân khu thành phố Vân, những đội viên thiếu niên tiền phong cầm hoa tươi, và cả hai đài truyền thông chủ chốt của địa phương. Hết thảy mọi người đều chờ đợi những người anh hùng khải hoàn.
Cuối cùng, đội phó Trình Xuyên thay mặt đại đội Liệp Ưng nhận tuyên dương.
Sau tin tức này không lâu, trên tiêu đề tin tức quân sự trong nước: Đơn vị không quân nào đó đã phá hủy thành công hang ổ phần tử khủng bố nước ngoài, chiến thắng trở về. Một số chiến sĩ đã hy sinh anh dũng.
Một ngày đầu tháng mười hai, thành phố Vân đổ một trận tuyết, không lớn không nhỏ, hoa tuyết như đốm băng.
***
Mấy hôm trước.
Khi Lệ Đằng được đưa đến bệnh viện ở Phnom Penh thì tình trạng của anh đã rất xấu. Các bác sĩ địa phương kiểm tra thương tích cho anh xong, quyết định đầu tiên chính là cắt bỏ chân trái đã ở mức độ bị thương nghiêm trọng nhất.
“Không còn cách nào, thực sự không còn cách nào khác....” Thạch Đầu nghẹn ngào đến nỗi ngắc ngứ mấy lần: “Tổ chức cơ dưới đùi bị hoại tử hết, nếu không cắt bỏ thì ngay cả tính mạng cũng không giữ nổi. Tình trạng hiện giờ vẫn rất nguy hiểm.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Trong điện thoại, giọng cô gái trẻ điềm tĩnh lạ thường, ngắt lời Thạch Đầu: “Là bệnh viện nào của Phnom Penh?”
“Chị dâu, chị...”
“Tôi muốn qua với anh ấy.” Nguyễn Niệm Sơ nói.
Thạch Đầu khóa trái mình trong phòng vệ sinh, vặn nước hết cỡ, để che dấu tiếng nức nở, hồi lâu mới bình tĩnh lại. Cậu ta khóa vòi nước, nói: “Chị dâu, không cần đâu. Điều kiện chữa trị bên này không tốt bằng bên mình, hẳn là sẽ chuyển về nước sớm nhất thôi.”
Nguyễn Niệm Sơ lặng thinh mấy giây, tay cầm điện thoại không ngừng run rẩy, nhưng giọng nói rất ổn định: “Lặn lội đường xa như thế, thân thể anh ấy có chịu nổi không?”
Thạch Đầu ra sức chùi mặt, xoa dịu cô: “Chị phải tin anh Lệ chứ. Vì chị, anh ấy nhất định sẽ chống đỡ được.”
“Dự tính khi nào chuyển viện?”
“Mới phẫu thuật cắt chân xong, chắc phải theo dõi một thời gian, ba đến năm ngày.”
“Cho tôi địa chỉ.” Nguyễn Niệm Sơ trầm giọng: “Tôi muốn đến với anh ấy.” Cô chỉ biết, cô muốn đến bên anh ngay lập tức. Một ngày, một tiếng, một phút, một giây cũng không đợi được.
Thạch Đầu nói địa chỉ cụ thể của bệnh viện. Một lát, cậu ta vẫn quyết định cho cô biết một chuyện, bèn khàn giọng: “Trước khi anh Lệ hôn mê sâu đã nói một câu.”
Có một khoảnh khắc, rốt cuộc Nguyễn Niệm Sơ đã hiểu những thứ viết trong sách và trên phim không hề nói quá: Thì ra tim con người ta thực sự có thể đau tới mức hít một hơi cũng vỡ vụn.
Song, ngoài miệng cô vẫn trấn tĩnh, chỉ hỏi: “Anh ấy đã nói gì?”
Thạch Đầu trả lời: “Anh ấy nói “Nguyễn Niệm Sơ, anh đã về!””
Giây phút nghe thấy những lời ấy, trong mắt Nguyễn Niệm Sơ dâng lên màn sương mù dày đặc, tầm nhìn mờ đi. Lời dạo đầu lúc trùng phùng ấy trong thời khắc này, giống như một kiểu từ biệt lưu luyến đến cùng cực.
Rất lâu sau, Nguyễn Niệm Sơ mới gật đầu với bầu Trời đêm, và đáp: “Tôi biết rồi!” Nói đoạn, cô thình lình ngắt máy.
Nỗi sợ hãi xưa nay chưa từng có kết thành tấm lưới, vây chặt Nguyễn Niệm Sơ. Cô vẫn nhìn bầu trời đêm phương xa, bần thần, mê mang...
Thành phố Vân tối này dày đặc mây, không trăng không sao. Cô ngẩn người, không biết sao chợt nhớ tới buổi tối bảy năm trước, anh ngậm cọng cỏ ngồi trên mái căn nhà tre, ung dung nhìn chằm chằm cô đang tức giận.
Năm ấy cô mới 19 tuổi, còn chưa biết mình sẽ yêu một người hơn cả sinh mệnh.
Thời gian trôi qua nhanh thật.
Chỉ vài tháng thôi mà như đã đi qua một đời.
Nguyễn Niệm Sơ bưng mặt khóc thầm. Lệ Đằng, anh đã đi trọn 7 năm mới tìm thấy em. Lần này anh đợi em, lần này đổi thành em tới tìm anh nhé!
Đợi em!
Hôm sau, Nguyễn Niệm Sơ đáp chuyến bay sáng sớm, bay thẳng đến Phnom Penh. Vừa tới bệnh viện thì đã thấy rất nhiều chiến sĩ không quân mặt đồng phục ngụy trang ở trong hành lang.
Trên mặt, trên người họ đều lưu lại vết bùn, vệt máu sau một trận chiến ác liệt. Sắc mặt người nào người nấy nặng nề.
Một chiến sĩ bó thạch cao trong số đó trông thấy cô liền sửng sốt: “Chị dâu?”
Bên ngoài, Trời tang tảng sáng, vầng thái dương còn chưa nhô lên.
Cậu chiến sĩ khóc quá nhiều, đôi mắt sưng vù nom hơi buồn cười. Nguyễn Niệm Sơ nhìn một lúc mới nhận ra là Hà Hổ. Cô đi tới, cố gắng giữ giọng mình không phát run: “Lệ Đằng ở đâu?”
Hà Hổ gian nan mấp máy môi, nói với cô: “Trong phòng chăm sóc đặc biệt.”
Nguyễn Niệm Sơ chạy như bay thẳng tới phòng chăm sóc đặc biệt.
Có y tá giơ tay chặn cô lại, cau mày, nói một tràng tiếng Khmer. Nguyễn Niệm Sơ hít sâu một hơi, nói bằng tiếng Anh: “Bên trong là chồng tôi. Để tôi vào!” Dứt lời, mặc kệ ngăn cản, cô đẩy luôn cửa vào.
Y tá còn muốn kéo cô, nhưng đã bị bọn Hà Hổ ngăn lại.
Cửa đóng, ngăn cách thế giới hỗn loạn ở bên ngoài.
Nguyễn Niệm Sơ nhìn thấy Lệ Đằng trên giường bệnh. Trên người anh cắm đầy các thiết bị đo đạc, kiểm tra. Nhiều chỗ quấn băng gạc, trên mũi cũng đeo mặt nạ ô xy, đôi mắt nhắm nghiền. Trông cả người rất an lành và yên bình.
Cô cúi xuống, chầm chậm ghé sát anh, nhìn thấy hơi thở của anh phả vào mặt nạ ô xy, tạo thành một lớp sương nhạt. Như mơ vậy.
Cô đưa tay nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt tuấn tú nhưng tái nhợt của anh, giọng nói nhỏ nhẹ vô cùng, bàn tay run rẩy không kiểm soát nổi: “Em tới rồi đây!”
Lệ Đằng ngủ rất sâu.
Bên cạnh, những con số trên màn hình điện tâm đồ lúc cao lúc thấp, rất không ổn định.
Nguyễn Niệm Sơ nắm tay Lệ Đằng. Bàn tay to lớn lại chẳng có tí sức lực. Cô hôn lên giữa hai đầu lông mày anh, từng chút, từng chút một, khẽ nói: “Đừng sợ, anh về nhà rồi!”
Ngoài phòng bệnh, Dương Chính Phong và Thạch Đầu lặng lẽ nhìn hai người qua cửa kính.
Hồi lâu, Thạch Đầu mới trầm giọng: “Phần tài liệu anh Đằng đã dùng cả tính mạng lấy về, đưa cho con trai Tề chưa ạ?”
Dương Chính Phong gật đầu: “Đưa rồi!”
“Thật ra...” Nghĩ tới điều gì đó, Thạch Đầu ngẩn ngơ nói: “Anh Dương, đồ của 12 năm trước, không có ý nghĩa to lớn với nghiên cứu hiện tại đúng không ạ?”
Dương Chính Phong cười nhẹ, ánh mắt vẫn nhìn người lính trên giường bệnh.
Anh đáp: “12 năm trước, anh Cao, anh Hạ và tiến sĩ Tề đã bảo vệ bí mật quốc gia bằng mạng sống của mình. 12 năm sau, Lệ Đằng cùng các cậu cũng làm điều tương tự. Bao năm nay, thứ chúng ta thực sự muốn lấy về, không phải bản thân phần tài liệu ấy.” Anh ấy quay sang nhìn Thạch Đầu: “Hiểu chưa?”
Thạch Đầu như vỡ lẽ, gật đầu: “Hiểu rồi ạ!”
“Phạm phải người Trung Quốc ta, tất không tha“. Vì lời thề này, chúng ta không sợ hãi bất cứ điều gì hết.
Sinh ra mặc quân phục, chết dưới cờ tổ quốc.