Trong đại hội, tiết mục của Nguyễn Niệm Sơ xếp thứ tư đếm ngược lên, cô thay lễ phục và trang điểm xong xuôi, liền ngồi chờ ở hậu trường. Bên cạnh ồn áo nhốn nháo, các diễn viên vũ đạo rời từ sàn diễn trở về rất hưng phấn, vây lại một chỗ cùng nhau chụp ảnh.
Tình cờ có mấy người quen biết, đem cô kéo vào ống kính.
Nghe tiếng tanh tách của máy chụp, cô chu miệng, chớp chớp mắt, hai tay còn giơ chữ V. Sau khi chụp xong, đồng nghiệp đó liền gửi ảnh qua Wechat cho cô.
Nguyễn Niệm Sơ nhìn di động. Trong ảnh các cô gái đều trẻ trung mỹ lệ, mà gương mặt kia của cô, dù kẹp ở giữa đống mỹ nữ nhưng như cũ vẫn xuất sắc.
Dung mạo cô rất đẹp, đây là sự thật không thể chối cãi.
Cho nên cô có chút nghi hoặc, không hiểu vì sao Lệ Đằng đối với cô lại không hề ấn tượng. Cô thầm trách trí nhớ hắn thật kém.
Lúc này một tràng thúc giục truyền tới, ở cửa phòng trang điểm kêu la lớn tiếng: “Diễn viên tiết mục đơn ca! Diễn viên tiết mục đơn ca có ở đó không?”
“Có mặt.”
“Lập tức đến cô, mau mau!” Nhân viên thúc cô như đuổi vịt bảo Nguyễn Niệm Sơ nhanh đến hội trường, cô không thể làm gì khác hơn đành chạy chậm. Cảnh tối lửa tắt đèn buổi tối, tiếng gót nhọn dẫm lộc cà lộc cộc trên mặt đất nền xi măng, thời điểm lên bậc thang, cô bỗng nhiên a một tiếng.
Mắt cá chân rất đau. Nguyễn Niệm Sơ nhíu mày kêu rên, hít vào một ngụm khí lạnh.
Người thúc giục kia nhíu mày so với cô còn khẩn trương hơn: “Cô làm sao vậy?”
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên thái dương Nguyễn Niệm Sơ, nhắm mắt dừng lại một chút, chờ trận đau đớn kia giảm bớt mới lắc đầu, nói: “Bị trật chân một chút, không có chuyện gì.” Sau đó nhịn đau đi tới sau sườn sân khấu, chuẩn bị lên đài.
Người kia có chút không yên tâm, chạy tới nhỏ giọng hỏi: “Thật sự không sao chứ?”
Cô xua tay, nhận lấy microphone từ tay nhân viên, giật nhẹ môi, điều chỉnh tốt một bộ mặt tươi cười. Nhân viên thúc giục vì thế liền rời đi.
Hiện tại là phân đoạn giới thiệu chương trình của người chủ trì, giọng nói vui tươi của Lý Tiểu Nghiên vang vọng toàn bộ hội trường, nói: “Kế tiếp, diễn viên ca xướng từ trong đoàn diễn xuất của Vân Thành sẽ mang đến cho chúng ta một bài hát về hệ liệt tổ quốc «Thu - khăn Mễ Nhĩ của ta cỡ nào mỹ». Xin mời Nguyễn Niệm Sơ!”
Nữ chủ trì phát âm rõ ràng, dưới sân khấu rất yên tĩnh. Tất cả mọi người đều nghe được tên cô.
Cô đi lên sân khấu, phía dưới vỗ tay như sấm.
Nguyễn Niệm Sơ hướng đến thính phòng mỉm cười. Đều là một mảnh đen kịt, cái gì cũng không thấy rõ. Âm nhạc vang lên, cô chịu đựng đau mở miệng, giọng nữ cao trong trẻo, cất giọng đầu tiên liền kinh diễm cả hội trường. Mấy chiếc đèn pha sáng đến chói mắt, tất cả mọi người đều nhìn thấy, diễn viên ca xướng trẻ tuổi mặt mang theo ý cười, sắc mặt tái nhợt cùng với mồ hôi lạnh đặc biệt rõ ràng.
Tổng đạo diễn cuối cùng cũng coi như đối với cô lộ ra nụ cười.
Một bài đại khí hào hùng, tiết tấu độc đáo, thể hiện sự ca ngợi của các dân tộc thiểu số đối với quê hương họ và sự nhiệt tình của họ đối với các chiến sĩ biên phòng. Nên tình nên cảnh.
Chuyển âm cuối cùng, làn điệu của cô trôi chảy lưu loát, chuẩn âm cùng tiết tấu, tất cả đều hoàn mỹ.
Trong hội trường tiễng vỗ tay lại vang lên. Diễn viên ca xướng dưới ánh nhìn của mọi người, tự nhiên hào phóng rời khỏi sàn diễn. Nhưng vừa biến mất khỏi tầm mắt người xem, nụ cười trên mặt cô không thể giữ được, cạnh bên vừa vặn có cái cột, cô đưa tay đỡ lấy.
Nguyễn Niệm Sơ cảm thấy, những diễn viên tham gia sân khấu với màn trình diễn bị thương, thật sự không phải là vĩ đại bình thường. Cô lần đầu tiên ở trên người chính mình khai quật ra tinh thần cách mạng Hồng quân không sợ viễn chinh gian khó.
Phân đoạn cuối cùng của đại hội, là toàn thể diễn chức, nhân viên cùng các nhà lãnh đạo lớn lên vũ đài chụp ảnh chung. Chỗ đứng của Nguyễn Niệm Sơ sớm được xếp, không đi không được, cho nên sau khi tiết mục kết thúc, cô chỉ có khập khễnh quay về hậu trường đợi.
Cô thật cẩn thận cởi giày cao gót. Chậc. Chỉ liếc một cái liền không nỡ nhìn thẳng.
Trật không hề nhẹ, lại không xử lý đúng lúc, lúc này chân đã đỏ và sưng lên.
Nguyễn Niệm Sơ thử động một cái. May thay, không thương đến gân cốt. Bên cạnh một diễn viên vũ đạo đi ngang qua thấy chân cô, khoa trương hít một hơi khí lạnh, kinh ngạc nói: “Ôi, chân cô như thế nào mà lại thành như vậy? Cùng đạo diễn nói một tiếng rồi đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Nguyễn Niệm Sơ cười cười, cảm ơn cô ấy đã quan tâm. Tổng đạo diễn nếu dễ nói chuyện, vậy thì không phải là tổng đạo diễn, hơn nữa trong trường hợp đêm nay, thần phật tụ hội đầy trời, nào có chỗ cho cô nói chuyện.
Tiểu nhân vật nhất định vì đại nhân vật mà hi sinh, đây là quy luật tự nhiên, cô đã sớm nghĩ thông suốt.
Không bao lâu, người thúc giục kia liền đến.
Mỗi thứ tự tiết mục ấn định việc xếp hàng của các diễn viên, cô gái đứng bên trái Nguyễn Niệm Sơ thấy cô hoạt động bất tiện, liền tốt bụng đỡ cô đi về phía trước.
Trong tiếng nhạc «Khó quên đêm nay», sân khấu hai bên sườn nhả khói thuốc hoa, mọi người đều vào vị trí của mình, Nguyễn Niệm Sơ cắn cắn môi, lết đến bên cạnh nam chủ trì, đứng yên.
Nhóm mấy nhà lãnh đạo lớn lục tục đi lên sân khâu. Theo như thường lệ, mỗi lần đi đến diễn viên nào, nhóm lãnh đạo đều nở nụ cười rồi bắt tay, “Đại hội rất đặc sắc.” “Vất vả rồi.”
Dưới ánh đèn sân khấu chói mắt, Nguyễn Niệm Sơ liếc mắt liền nhìn thấy Lệ Đằng.
Cô trong khoảnh khắc ngắn ngủi này sinh ra chút suy nghĩ.
Năm đó ở Campuchia, lúc ban đầu một khoảng thời gian rất dài, cô đối với anh ta ấn tượng đều là “một người lòng dạ độc ác cùng với khuôn mặt đáng ghét bại hoại“. Bây giờ nhìn lại, cái ấn tượng này xác thực không chính xác. Anh ta với khí chất tướng mạo đó, như thế nào cũng không cùng “khuôn mặt đáng ghét” liên hệ với nhau.
Nguyễn Niệm Sơ bỗng nhiên muốn cười. Cô ở thời kì hoa si thì tâm như nước lặng, mà trong thời kì tâm như nước lặng lại nổi lên háo sắc. Có thể thấy được cô kì thật rất khao khát...
Biểu hiện trên mặt Lệ Đằng rất nhạt, cứ theo thứ tự lần lượt bắt tay các diễn viên, anh đi tới trước mặt Nguyễn Niệm Sơ, vươn tay.
Cô nhìn năm ngón tay thon dài mạnh mẽ, không khỏi toát ra ý niệm trong đầu — người chủ trì vừa nãy đã thông báo qua tên cô, không biết anh nghe qua sau đó, có hay không nhớ lại đến cô.
Chỉ ngắn ngủi vài giây, hai tay cô nắm chặt tay Lệ Đằng. Xúc cảm cứng rắn mà thô.
Anh nhếch môi, cười cực kì nhạt, “Vất vả rồi.”
Xem ra vị thủ trưởng này trí nhớ thật sự rất kém. Nguyễn Niệm Sơ hơi khom lưng, biểu lộ ra một nụ cười sáng lạn, “Ngài đừng nói vậy, hẳn là nên thế.”
Tầm mắt Lệ Đằng nhàn nhạt thu về. Nguyễn Niệm Sơ biết anh ta muốn tiếp tục cùng các diễn viên khác bắt tay, rất tự giác lui về sau nửa bước.
Không ngờ, vừa lui về thì đạp phải váy của người phía sau. Người nọ cau mày, “Cô làm cái gì vậy?” Vừa nói vừa đẩy cô một cái. Mắt cá chân cô vốn có thương tích, chịu một cái đẩy liền đứng không vững, mãnh liệt lảo đảo về phía trước.
Nguyễn Niệm Sơ trong lòng chìm xuống. Cô vốn định mượn lực, lại nhớ đến người đang đứng ở trước mặt là ai nên sau lại từ bỏ, nhưng mà làm cô không nghĩ tới chính là, cánh tay đột nhiên vươn ra, trước khi cô bị ngã sấp xuống được người vững vàng đỡ lấy.
Khoảng cách nháy mắt kéo gần, hơi thở của người kia phả trên mặt cô. Mạnh mẽ, xa lạ, lại có chút quen thuộc đã mất từ lâu.
Nguyễn Niệm Sơ thực sự câm lặng. Cô như thế nào cũng không nghĩ tới, cùng cố nhân cửu biệt gặp lại, sẽ biến thành một màn lúng túng cùng mất mặt như vậy.
Cô cười khan, rất nhanh, không lộ dấu vết tránh khỏi tay Lệ Đằng, “... Cảm ơn.”
Lệ Đằng không tiếp lời, tầm mắt đảo qua dáng đứng xiên xẹo của cô, nhíu mày lại, “Có thể đứng vững?”
Cô gật đầu.
Ánh mắt anh dừng trên làn váy của cô. Lễ phục rất dài, làn váy xoã tung to rộng, chỉ lộ ra một bên mắt cá chân. Tinh tế, như bạch ngọc. Bên kia không nhìn thấy. Anh nhạt giọng hỏi: “Chân của cô làm sao?”
Nguyễn Niệm Sơ nói: “Không có việc gì.”
Cô nói xong, rõ ràng cảm giác được Lệ Đằng nhìn cô một cái. Ánh mắt sắc bén bức người giống như năm đó, cô hơi nhíu mày, trong lòng đột nhiên căng thẳng. Cũng may trong cái chớp mắt tiếp theo, anh liền xoay người rời đi.
Nguyễn Niệm Sơ không nguyên do mà thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt hơi đổi, nhìn thấy vị trí xa mấy bước, Lệ Đằng đang cùng Lý Tiểu Nghiên bắt tay, nữ chủ trì treo lên nụ cười trên mặt cả tối giờ phút này rốt cuộc giải phóng, lộ ra tiếng cười phát ra từ nội tâm.
Trong sách nói, tình yêu mỹ mãn là khi tươi cười, nụ cười của nữ nhân sẽ phát sáng lên.
Bọn họ tình cảm khẳng định là rất tốt.
*
Đại hội rất thành công, các nhà lãnh đạo đều đánh giá rất cao. Sau khi kết thúc, tảng đá lớn trong lòng đạo diễn cuối cùng cũng rơi xuống đất, liền kêu đoàn văn công cùng đoàn lãnh đạo chủ chốt diễn xuất mở tiệc ăn mừng.
Đoàn trưởng ở trong phòng trang điểm tìm được Nguyễn Niệm Sơ, vui mừng cười nói: “Niệm Sơ à, giỏi lắm. Hôm nay ca xướng thật không tệ, vài nhà lãnh đạo đều điểm danh khen ngợi cô.”
Cô vội vàng tháo trang sức, nghe vậy ha ha cười gượng hai tiếng, quay ra làm chân chó nói qua loa: “Chủ yếu đều là do cách chỉ đạo của đoàn trưởng.”
Tâm tình đoàn trưởng tương đối tốt, còn nói: “Trong chốc lát không có chuyện gì chứ? Đi một chút đi, cùng chúng tôi đi ăn cơm.”
Nguyễn Niệm Sơ uyển chuyển cự tuyệt, “Cảm ơn đoàn trưởng. Tôi không đi được, mẹ tôi gần đây thân thể không thoải mái, tôi phải về sớm một chút.” Cái loại tụ hội này từ trước đến nay cô đều không tham dự. Nguyên nhân một là do cô tửu lượng không được, nguyên nhân hai là do cô kỹ thuật diễn không tốt.
Đoàn trưởng cau mày, liếc nhìn bốn phía, sát đến gần cô vài phần, thanh âm ép đến trầm thấp: “Cô như thế nào lại không thông suốt. Hôm nay nhiều lãnh đạo ở đây như vậy, nếu cô để lại ấn tượng tốt, đi theo ăn cơm để lộ cái mặt, vậy về sau “làm việc” không phải dễ dàng hơn sao?”
Đoàn trưởng cũng có lòng tốt, đang vì tương lai cô được chuyển thành chính thức mà bày mưu tính kế, dù sao mỗi diễn viên ký hợp đồng mục tiêu đều là chuyển chính thức lấy được quân tịch. Chỉ tiếc, Nguyễn Niệm Sơ là người bên trong không bình thường.
Cô cười cười xin lỗi, vẫn là câu nói kia, “Đoàn trưởng, tôi hiểu được ý ngài. Nhưng mẹ tôi thân thể thật sự không thoải mái, mà tôi cũng thật sự muốn về nhà sớm.”
Đoàn trưởng thấy cô dầu muối không ăn, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu rời đi.
Tám giờ bắt đầu dạ hội, mười giờ rưỡi mới kết thúc. Thay quần áo, tháo trang sức, rửa mặt, thời điểm Nguyễn Niệm Sơ rời khỏi cung nghệ thuật, bên ngoài phố cũ đã không còn một bóng người.
Hai bên đèn đường ánh lên màu vàng sáng óng ánh. Cô đeo túi xách, thong thả đi trên rìa đường phố cũ, chuẩn bị lên đường lớn để bắt taxi. Gió đêm hơi lạnh, ánh sáng đem bóng cô kéo thành đường dài.
Lúc này, sau lưng bỗng truyền đến tiếng động cơ ô tô.
Nguyễn Niệm Sơ theo bản năng quay đầu lại. Là một chiếc xe Jeep màu đen, kiểu xe cao mà to, ở trên con đường không rộng lắm càng có vẻ chói mắt. Cô liếc nhìn hướng bãi đỗ xe ở cung nghệ thuật, rất nhanh liền thu hồi tầm mắt.
Xe Jeep đen từ xa đến gần, sau đó, dừng lại bên cạnh cô.
Nguyễn Niệm Sơ sinh lòng hoài nghi. Một khắc đó, trong đầu nàng dần hiện ra những tin như là “Nữ nhân trẻ tuổi đêm khuya mất tích bị vứt xác“. Cô quay đầu, buồng lái cửa sổ xe vừa vặn hạ xuống.
Người lái xe là Lệ Đằng.
Cô trong nháy mắt kinh ngạc.
Người kia liếc cô một cái, “Nguyễn Niệm Sơ,“
Nguyễn Niệm Sơ mi mắt nhảy lên một cái. Ngay sau đó liền nghe thấy anh lãnh đạm nói tiếp, “Cô tên là như vậy phải không?”
“... Đúng.” Cô gật gật đầu, “Tôi là Nguyễn Niệm Sơ. Thủ trưởng tìm tôi có chuyện gì không?”
Lúc này chỗ ngồi phía sau vang lên thanh âm của Lý Tiểu Nghiên, cô ấy cười khanh khách nói: “À, là như vậy, vừa rồi trong phòng hoá trang tôi nhặt được thẻ công tác của cô. Thật là trùng hợp nha, lại gặp được cô ở chỗ này.” Vừa nói, cô ấy vừa cầm dây thẻ công tác đưa ra cửa kính xe.
Nguyễn Niệm Sơ đi tới nhìn một chút, thật đúng là của cô, liền vội vàng hướng hai người nói lời cảm ơn.
Lý Tiểu Nghiên xua tay, “Chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Sau đó nhìn trái nhìn phải, “Ôi, cô một lúc sau về nhà kiểu gì?”
Nguyễn Niệm Sơ nói: “Bắt xe.”
Lý Tiểu Nghiên nhíu mày, “Đã trễ thế này, cô thân là con gái một mình bắt xe rất nguy hiểm. Lại đây, lên xe, nhà cô ở đâu chúng tôi sẽ đưa cô về.”
“Không cần làm phiền đến hai người.” Nguyễn Niệm Sơ cười cự tuyệt, “Hai người mau trở về đi, cảm ơn.”
“Vậy được rồi, cô nhớ chú ý an toàn.”
“Được.” Hai người hàn huyên vài câu, sau đó con xe Jeep màu đen liền thẳng tắp phóng vào màn đêm phía trước.
Trên xe, Lý Tiểu Nghiên sôi nổi nói cái này, tâm sự cái kia, nỗ lực để tìm được đề tài chung. Lệ Đằng không nói nhiều, tình cờ trả lời, cũng chỉ là lạnh nhạt qua loa.
Cô ấy bỗng nhiên cảm thán: “Anh thị lực thực sự quá tốt rồi, cảnh tối lửa tắt đèn như vậy mà cũng có thể nhận ra Nguyễn Niệm Sơ. May mà có anh, không thì em lại phải tìm thời gian khác để đưa thẻ cho cô ấy.” Nói xong dừng lại, hơi có điểm hồ nghi, “Nhưng mà, hôm nay anh cũng chỉ gặp cô ấy có hai lần, lại có ấn tượng sâu sắc như vậy?”
Lệ Đằng không trả lời. Sắc mặt anh như cũ lãnh đạm, chỉ là lúc hơi cúi xuống trong mắt lại loé lên ánh sáng khác thường. Tự nhiên như hồi tưởng lại cái gì, nói: “Chân cô ấy thật giống như bị thương.”
Lý Tiểu Nghiên nghe không rõ, “Anh nói gì cơ?”
Lệ Đằng nhíu mày, trầm mặt không trả lời, ngay sau đó đánh tay lái, một vòng trở về đường cũ.
Nguyễn Niệm Sơ mới đi đến bên lề đường lớn, thấy bọn họ quay lại, mờ mịt, “... Xin hỏi hai người có chuyện gì sao?”
Trên xe, trình độ mờ mịt của Lý Tiểu Nghiên cũng không kém gì cô.
Ánh mắt Lệ Đằng dừng trên mặt cô, chỉ nói hai chữ: “Lên xe.”