NGÂM NGA
Chương 42: CHỈ HƯ HỎNG VỚI EM THÔI.
***
Hang động tối om, bên ngoài ánh trăng mờ mờ, im ắng không một tiếng động.
Nguyễn Niệm Sơ không ngờ lần đầu tiên mình chủ động ôm Lệ Đằng sẽ ở trong tình cảnh thế này.
Tuy chỉ là để sưởi ấm cho anh và anh cũng đang nhắm mắt, ý thức cũng mơ hồ, nhưng thân mật như vậy, vẫn khiến cô không khỏi đỏ bừng mặt.
Ngón tay Nguyễn Niệm Sơ run run, vòng cánh tay qua hai bên sườn eo thon chắc của Lệ Đằng, ôm chặt. Gò má cô dán lên lồng ngực anh, dè dặt không đè lên miệng vết thương của anh.
Thế nhưng, lúc này Lệ Đằng lại đột nhiên tỉnh.
Trong bóng tối, anh mở choàng mắt. Vài giây ngắn ngủi, tâm trí đi xa liền quay trở về. Thân mình trong vòm ngực nhẹ tênh, gần như không có trọng lượng. Nhưng anh đã nhận thấy điều gì đó, cơ bắp anh chợt cứng ngắc, cau chặt đôi mày, máu toàn cơ thể dồn cả về một nơi.
Biết anh đã tỉnh, mặt Nguyễn Niệm Sơ đỏ hơn. Hồi lâu, cô hắng giọng, giải thích: “Anh bảo lạnh, nhưng cỏ ướt, không nhóm được lửa. Em không định nhân cơ hội sàm sỡ anh đâu.”
Trán Lệ Đằng toàn mồ hôi. Muốn ôm cô, nhưng anh gắng nín nhịn, cắn răng nói: “Ai bảo em cởi đồ?”
Nguyễn Niệm Sơ sửng sốt: “... Chẳng phải trên TV đều diễn như vậy ạ?”
Lệ Đằng sắp bị cô gái này làm cho tức chết rồi, “Nguyễn Niệm Sơ. Có phải môn sinh học của em là do giáo viên thể dục dạy không hả?”
“Tại sao anh hỏi điều này?”
“Em không biết cơ thể nam giới cấu tạo thế nào à?”
Nguyễn Niệm Sơ: “....”
Lệ Đằng quay đầu sang hướng khác, hít sâu một hơi rồi thở phù ra. Khi lên tiếng lần nữa, giọng anh cực kỳ bình tĩnh: “Em đứng dậy trước đã, mặc quần áo tử tế vào cho anh!” Anh đã bị thương, đầu óc nặng trịch, năng lực kiềm chế và lý trí vốn đã yếu, cô thế này, mẹ nó, ai mà chịu được.
Nguyễn Niệm Sơ vẫn rất chần chừ: “Nhưng nhiệt độ trong núi sẽ càng lúc càng thấp, anh....”
Lệ Đằng ngắt lời cô luôn: “Anh bảo em mặc quần áo tử tế vào đi đã!”
Nguyễn Niệm Sơ rũ mi, lặng im một chốc. Song, mười ngón tay sau eo anh lại khóa chặt hơn, không buông. Sau khi bị lạnh, người này sẽ phát sốt. Lần trước có thuốc hạ sốt của bà Axin, cơ mà lần này không có. Cô không thể theo ý anh.
Hai cánh tay mảnh khảnh siết chặt thêm.
“....” Cả người Lệ Đằng sắp nổ tung. Anh ổn định tinh thần, gắng sức kìm nén nhộn nhạo trong xương cốt, kiên nhẫn nói: “Nguyễn Niệm Sơ, nghe lời anh. Mặc quần áo vào đi em.”
Cô vẫn không nhúc nhích, đỏ mặt mắng: “Anh mới phải nghe lời ấy. Em con gái con lứa còn không ngại, anh đàn ông đàn ang ngại nỗi gì?”
Lệ Đằng chừng như bốc hỏa: “Không phải ngại.”
Nguyễn Niệm Sơ cũng bốc hỏa: “Thế anh lải nhải cái gì?”
Nguyễn Niệm Sơ vừa dứt lời, Lệ Đằng nheo mắt, lật người một cái, đè cô dưới mình. Cả kinh bởi động tác bất ngờ này, hai mắt cô mở to, thấy anh kẹp chặt hai cổ tay cô chỉ bằng một tay và cúi đầu. Vẻ dữ tợn lồ lộ trong đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm.
Lệ Đằng nghiến răng, dọa cô: “Nguyễn Niệm Sơ, em biết rõ ông đây muốn “ngủ” với em, thế mà còn cởi đồ ra như vậy lởn vởn trước mặt anh. Em giả ngốc hả? Có tin anh “xử” em ở đây luôn không?”
Nguyễn Niệm Sơ ngơ ra. Sau vài giây, khuôn mặt đã đỏ như quả cà chua chín, ấp úng một lúc mới thốt nên câu: “Em sợ anh lạnh, sợ anh phát sốt. Có ý tốt chăm sóc anh. Cái anh này thật là...”
Cô còn chưa nói hết, Lệ Đằng bỗng rên lên một tiếng. Bị đau, anh nhăn mày, nhắm mắt.
“.... Sao vậy?”
Nguyễn Niệm Sơ hoảng, cô cầm váy tròng vội vào người, đoạn khom mình đỡ anh. Nhìn một cái là thấy màu sắc chỗ vết thương đã sẫm một mảng lớn. Xem ra động tác ban nãy đã kéo căng miệng vết thương.
Tim Nguyễn Niệm Sơ thắt lại. Cô cau mày đỡ Lệ Đằng nằm xuống đống cỏ, động tác rất cẩn thận: “Vết thương lại toác miệng ra rồi. Anh nghỉ ngơi cho tử tế, đừng lộn xộn. Em không làm phiền anh nữa.”
Lệ Đằng cắn răng, chống người ngồi dậy, dựa gáy vào vách đá xù xì, sắc môi trắng nhợt. Anh nghiêng mắt. Cô gái kia gục đầu ôm đầu gối ngồi cạnh anh, nom dáng vẻ có phần tủi thân.
Anh nhéo hai đầu lông mày, nhỏ giọng: “Anh không chê em phiền.”
Nguyễn Niệm Sơ bĩu môi: “Ờ.”
Lệ Đằng lại điềm tĩnh bổ sung: “Là anh sợ mình không nhịn nổi.”
“...” Nguyễn Niệm Sơ ngước mắt lườm anh, phồng má khẽ mắng: “Bị thương rồi thì nằm cho ngoan ngoãn đi! Mặt trắng bệch như tờ giấy còn nghĩ nọ nghĩ kia. Giờ anh làm được gì?”
Nghe vậy, Lệ Đằng nhếch nhếch môi, như cười như không nhìn cô: “Sao không làm được?”
Nguyễn Niệm Sơ biết anh cố tình hiểu sai ý để trêu chọc cô. Không còn lời để nói, cô đứng lên phủi phủi tay, ra vẻ ung dung: “Được, tự anh từ từ làm đi. Em vào trong xem xem có tìm được ít cỏ chưa bị ướt để nhóm lửa không?”
Vừa xoay mình, người sau lưng liền hỡ hững cất lời: “To gan nhỉ. Không sợ gặp phải thú dữ à?”
“....” Nguyễn Niệm Sơ khựng bước, ngoảnh đầu lại. Lòng thầm lo lắng, cô nghiêm túc hỏi anh: “Ở đây có thú dữ thật ạ?”
Vẻ mặt Lệ Đằng tỉnh bơ: “Em nói xem.”
Nơi hoang vu hẻo lánh, lại là trên núi, xác suất rắn độc, thú dữ xuất hiện thực sự rất cao. Được rồi, Nguyễn Niệm Sơ nhìn quanh quất, nuốt nước bọt, hắng giọng: “Mưa to thế kia, hẳn là không có cọng cỏ nào may mắn thoát nạn đâu. Không tìm nữa vậy.” Nói xong, cô vòng qua bên kia, ngồi xuống.
Lệ Đằng dựa đầu vào vách đá, gập một chân, khép mi, chợt cười nhạt một tiếng.
Nguyễn Niệm Sơ đưa mắt nhìn anh: “Anh cười em?”
Mắt cũng chẳng mở, Lệ Đằng đáp: “Anh không dám.”
Nguyễn Niệm Sơ hừ một tiếng, tầm mắt vô thức nhìn xuống, dừng trên người Lệ Đằng. Trên bắp thịt, bắp cơ săn chắc rõ nét, rải rác những vết sẹo, có lớn có nhỏ, cũ mới lẫn lộn, mang một vẻ đẹp rung động lòng người.
Nhìn vết thương bị súng bắn trên vai phải của anh, cô cau mày: “Anh ngủ một giấc trước đi! Sáng mai em đưa anh đi tìm bệnh viện.”
Lệ Đằng mở mắt nhìn Nguyễn Niệm Sơ: “Không tổn thương đến nội tạng với mạch máu, thường thôi mà.”
Nguyễn Niệm Sơ nói: “Em chỉ biết vết thương này của anh chưa được khử trùng, cũng chưa được bôi thuốc. Phải đến bệnh viện xử lý lại.”
Lệ Đằng nhướng môi, muốn hời hợt bâng quơ cho qua, “Mạng anh cứng lắm. Khả năng tự chữa lành cũng mạnh.”
Nghe xong, Nguyễn Niệm Sơ buột miệng thốt lên: “Đây không phải chuyện nhỏ. Anh có thể nói bằng giọng điệu ấy sao?” Ngón tay cô chỉ chỗ này, chỉ chỗ kia, “Tự anh nhìn những vết thương này đi! Đáng sợ bao nhiêu. Người khác thì chẳng nói làm gì, nếu để mẹ anh nhìn thấy, bác ấy còn không đau lòng chết đi được ấy à.”
Lệ Đằng nhìn cô đăm đăm. Một chốc, anh hơi nhướng mày: “Mỗi mẹ anh đau lòng thôi hả?”
Nguyễn Niệm Sơ: “Tất nhiên là mẹ anh xót con trai rồi.”
Lệ Đằng lại hờ hững hỏi: “Em không xót người đàn ông của em à?”
“....” Nguyễn Niệm Sơ ngẩn ra. Hai má nóng ran, cô cắn môi. bứt một cọng cỏ ném vào mặt anh: “Em đang nói chuyện nghiêm chỉnh với anh, rất nghiêm túc đấy. Anh đứng đắn chút được không?”
Vẻ mặt Lệ Đằng thờ ơ: “Anh cũng hỏi nghiêm túc, sao lại không đứng đắn chứ.”
Nguyễn Niệm Sơ: “.....”
Lệ Đằng: “Hỏi em đấy, em có đau lòng không?”
Nguyễn Niệm Sơ cúi đầu cắn môi, mặt càng đỏ, nhỏ giọng khẽ nói: “Dĩ nhiên là em đau lòng rồi. Nếu không, chẳng thân chẳng thiết ai thèm xót anh, ai thèm lo anh bị thương thế nào.”
Lệ Đằng nhìn Nguyễn Niệm Sơ một lúc, đoạn hất hất cằm với cô: “Em lại đây.”
Cô nghi hoặc nhưng vẫn đứng dậy đi về phía anh.
Sau khi đứng vững, Nguyễn Niệm Sơ thấp đầu nhìn Lệ Đằng, hỏi: “Làm gì ạ?” Vừa dứt lời đã bị anh tóm lấy, kéo mạnh một phát. Nguyễn Niệm Sơ không kiểm soát được liền nhào vào lòng anh.
Tức thì, cô giãy giụa, “Anh cẩn thận đi! Tí nữa vết thương lại toác ra...” Còn chưa nói hết thì môi cô đã bị môi anh lấp kín.
Lệ Đằng giữ chặt Nguyễn Niệm Sơ, bàn tay to lớn khóa lấy gáy cô, đôi mắt khép hờ, hôn rất sâu, rất mãnh liệt, gần như là trút ra cảm xúc. Mắt Nguyễn Niệm Sơ mở to, há mồm muốn nói gì đó, nhưng lưỡi anh nhân cơ hội khuấy đảo, nuốt trọn hơi thở và tiếng kêu khe khẽ của cô vào trong bụng.
Thật lâu Lệ Đằng mới thả môi Nguyễn Niệm Sơ ra, hôn lên trán cô, nhăn mày ổn định nhịp thở.
Đôi mắt Nguyễn Niệm Sơ phủ một lớp sương mỏng, hàng mi rung rung. Mùi vị nam giới trộn lẫn mùi máu tanh nhàn nhạt trên người anh rất quen thuộc, cũng rất nguyên sơ.
Hai người đều không lên tiếng.
Lát sau, cô gọi tên anh, giọng nói nhỏ nhẹ: “Lệ Đằng.”
Lệ Đằng đáp: “Ơi.”
Cô căng thẳng mà nghiêm túc: “Thật ra, nếu anh thực sự không nhịn nổi, thì cứ “làm” đi ạ! Em đảm bảo với anh, lần này em sẽ không tức giận đâu.
“....” Lệ Đằng bật cười, nhẹ nhàng xoa mái tóc hơi bù xù của cô, giọng điệu trầm thấp mà dịu dàng: “Chỉ cần em đừng cởi sạch đồ chui vào lòng anh nữa thì anh có thể nhịn được.”
Nguyễn Niệm Sơ ngước đầu nhìn anh, lấy làm hoài nghi: “Anh không muốn à?”
Lệ Đằng trầm lặng một thoáng, “Muốn chứ.”
“Vậy tại sao không?”
Lệ Đằng xị mặt: “Nơi núi non hoang vu này đến cái giường cũng chẳng có. Không được.”
Nghe anh nói xong, Nguyễn Niệm Sơ không kìm được, cười phụt một tiếng.
Lệ Đằng nâng cằm cô lên, nhíu mày hỏi: “Em cười gì?”
Nguyễn Niệm Sơ đáp: “Thật không nhìn ra anh qua quýt với bản thân thế mà coi trọng việc này như vậy.”
“Không phải là coi trọng.”
“Thế vì sao ạ?”
“Vì em.” Lệ Đằng rũ mắt, lắc lắc cằm cô, trầm giọng: “Anh thì chẳng sao hết, nhưng anh không thể để người phụ nữ của mình thiệt thòi. Hiểu chưa?”
Nguyễn Niệm Sơ sững sờ, ánh mắt lấp loáng, hồi lâu không biết nên nói gì.
Bấy giờ, Lệ Đằng ôm cô nằm nghiêng xuống, ngón trỏ khều khều má cô, cười bảo: “Mai còn phải tìm đường xuống núi, em mau ngủ đi!”
“.... Dạ.” Nguyễn Niệm Sơ gật đầu, vừa nhắm mặt liền nghĩ tới điều gì đấy, cô lại mở mắt nhìn anh: “Anh không ngủ ạ?”
Lệ Đằng đáp: “Không an toàn, anh phải canh chừng.”
Lông mày Nguyễn Niệm Sơ nhíu chặt: “.... Chỗ này bí mật vậy, ắt hẳn họ sẽ không đuổi tới đâu. Anh cần phải nghỉ ngơi mà!”
“Vasa với Đoạn Côn chỉ là thứ yếu.” Lệ Đằng rất điềm tĩnh: “Trong núi nhiều thú dữ, phải có người trực đêm.”
Nguyễn Niệm Sơ vội tiếp lời: “Vậy để em trực, anh ngủ đi ạ.”
Anh chống tay, gác đầu lên, nhìn cô một lát, chợt bảo: “Trong chung cư nhà em có con mèo vàng nặng gần chục cân. Anh đã nhiều lần trông thấy nó. Lần này về em tìm nó đánh nhau một trận đi!”
“.... Vâng.” Nguyễn Niệm Sơ lấy làm lạ: “Nhưng, tại sao em phải tìm một con mèo để đánh nhau.”
Lệ Đằng thản nhiên: “Đánh xong thì em sẽ nhận rõ một sự thật.”
“Sự thật gì ạ?”
“Ngay cả con mèo, em cũng không đánh lại nổi.”
Nguyễn Niệm Sơ nín thinh: “.....”
Nét cười lướt qua nơi đáy mắt Lệ Đằng, anh quệt mũi cô: “Mau ngủ nào!”
“....” Nguyễn Niệm Sơ “hạn hán” lời. Cúi đầu liếc một cái, cô mới phát hiện cổ chiếc váy của mình vẫn đang mở. Mặt cô đỏ hồng, nhanh chóng đưa tay cài nút.
Thấy vậy, Lệ Đằng xùy một tiếng: “Không phải hồi nãy phóng khoáng lắm sao. Giờ mới nhớ ra phải thẹn thùng à?”
Nguyễn Niệm Sơ lúng búng: “Hồi nãy là tình huống đặc biệt.” Ngừng một tẹo, cô ngẩng đầu. hơi nheo mắt nhìn anh: “Này, hồi nãy chắc anh không nhìn lung tung đấy chứ?”
Lệ Đằng lãnh đạm: “Tối lửa tắt đèn, thấy quái gì.”
“Vậy thì tốt.” Nguyễn Niệm Sơ vỗ vỗ lồng ngực, thở phào nhẹ nhõm. May mà chưa bị nhìn thấy.
Lệ Đằng nói tiếp: “Lại chẳng phải chưa từng nhìn.”
Nguyễn Niệm Sơ liền sững sờ: “.... Anh đã từng nhìn? Nhìn khi nào?”
Dán mắt vào khuôn mặt xấu hổ xen lẫn tức giận của cô, Lệ Đằng nhướng mày, một thoáng thích thú toát lên trong mắt. Anh ghé sát tai cô, nhỏ giọng: “7 năm trước ở Campuchia, anh đã nhìn em tắm. Trong thùng gỗ ấy.”
“... 7 năm trước? Ở Campuchia?” Nguyễn Niệm Sơ kinh ngạc đến độ ngốc đơ, quả là khó tin: “Lệ Đằng, anh thế mà nhìn trộm em tắm?”
Người nọ không bày tỏ ý kiến.
Nguyễn Niệm Sơ cáu, trừng mắt muốn chửi thề, nhưng Lệ Đằng đưa một ngón trỏ lên môi cô, khẽ cười: “Dù sao cũng phải nhìn. Nhìn sớm nhìn muộn đều như nhau. Mau ngủ đi, còn không ngủ là anh hôn em đấy.”
Nguyễn Niệm Sơ tức điên: “Cái anh này, sao hư hỏng thế hả?”
Lệ Đằng đường hoàng đáp: “Chỉ hư hỏng với em thôi!”