Bán Ngâm

Chương 47: Chương 47: Cô là nguyễn niệm sơ




NGÂM NGA

Chương 47: CÔ LÀ NGUYỄN NIỆM SƠ.

***

Cuộc sống “chung một mái nhà” của Lệ Đằng và Nguyễn Niệm Sơ cũng bình thường như bao cặp đôi khác. Buổi sáng cùng nhau đi làm, buổi chiều cùng tan làm về nhà, thỉnh thoảng còn cùng nhau đi siêu thị mua sắm.

Về đêm thì “giao lưu” trên giường.

Cách giao lưu cũng rất phong phú: nằm, ngồi, đứng, quỳ. Chỉ có Nguyễn Niệm Sơ không nghĩ ra chứ không có gì Lệ Đằng không làm được. Vết thương của anh từ từ khỏi, cường độ giao lưu cũng dần dần tăng mạnh. Tới mức độ nào đó, Nguyễn Niệm Sơ không khỏi rơi vào một nỗi sợ hãi. Cứ theo cái đà hôm nay dữ dội hơn hôm qua, dường như nhu cầu và thể lực của anh đều không có giới hạn, quá đáng sợ!

Nếu nói trong cơ thể Naruto phong ấn Cửu Vĩ Hồ, thì cô ngờ rằng có lẽ trong người Lệ Đằng phong ấn gấu Teddy.

Khả năng anh là Teddy tinh.

Sau hai tuần, sinh hoạt cơ bản trở về quỹ đạo.

Chiều thứ Sáu, Lệ Đằng đến đón Nguyễn Niệm Sơ tan làm như mọi ngày. Lên xe, cô nhàn nhã làm ổ trên ghế phụ, nghịch di động. Đang chơi, cô sực nhớ ra điều gì đó: “Mai thứ Bảy, có phải nên đến dạy Tiểu Tinh không anh nhỉ?”

Lệ Đằng: “Ừ.”

Nguyễn Niệm Sơ vỗ trán một cái, cau mày: “Cái tính đãng trí của em kìa, suýt thì quên khuấy mất chuyện này...” Cô lẩm bẩm, “Không được, em phải bảo tụi kia đổi thời gian thôi.”

Lệ Đằng quét mắt qua màn hình di động. Trên màn hình sặc sỡ xòe ra một dãy những tấm thẻ các chàng trai hoạt hình. Chẳng buồn nhìn lâu, anh vén mí mắt liếc cô, nhướng mày: “Mai em có sắp xếp gì khác à?”

“Vâng.” Nguyễn Niệm Sơ gật đầu, đáp: “Kiều Vũ Phi có bạn trai mới, hẹn chúng mình trưa mai ăn cơm. Lúc ấy em quên mất phải đi dạy Tiểu Tinh nên đã đồng ý. Không sao, em bảo nó đổi thành buổi tối rồi.”

Dứt lời, thì tin nhắn cô gửi cho Kiều Vũ Phi qua Wechat cũng “tới nơi“.

Kiều Vũ Phi trả lời ngay: OK.

Nguyễn Niệm Sơ vểnh khóe môi, thoát khỏi Wechat, đăng nhập vào giao diện trò chơi để tiếp tục. Đợt trước nhiều việc, trò “nuôi đàn ông” này, cô chỉ chơi bập bõm, đơn thuần là giết thời gian.

Vừa vào thì nhìn thấy Bạch Khởi* đã gửi cho cô lời mời hẹn hò, hỏi cô đồng ý hay từ chối.

(*Nhân vật trong trò chơi)

Nguyễn Niệm Sơ nhấp đồng ý, bắt đầu hẹn hò với “giai đẹp” trong trò chơi.

Đúng lúc đèn đỏ, Lệ Đằng dừng xe, thoáng ngó qua, hờ hững nhìn cô hẹn hò với “giai đẹp“. Nhìn một lúc, anh thờ ơ nói: “Anh thấy em rất thích chơi trò này nhỉ.”

Nguyễn Niệm Sơ chẳng mảy may nghe ra sự khác lạ trong giọng điệu ấy, chỉ chăm chú nhìn màn hình, thuận miệng đáp: “Tàm tạm ạ. Trò này là yêu đương với nhân vật giả định. Anh ghẹo em, em ghẹo anh, thỉnh thoảng hẹn hò gì gì đấy. Giết thời gian ấy mà.”

Lệ Đằng hơi híp mắt, ngoắc ngoắc cằm cô: “Nguyễn Niệm Sơ, em nuôi một tên đàn ông vớ vẩn trong điện thoại?”

“Không phải một.” Nghe vậy, Nguyễn Niệm Sơ xoay đầu nhìn anh, nghiêm túc sửa lại: “Là bốn ạ.”

Lệ Đằng: “....”

Hiếm khi bắt được chủ đề mà cô hiểu, anh không hiểu, đôi mắt cô lóe sáng, thẳng cái eo, hào hứng giải thích cho anh: “Em nói anh nghe, trong trò này, em chính là nữ chính duy nhất, nam chính thì có bốn chàng. Xuất thân, bối cảnh khác nhau, kỹ năng cũng khác nhau. Nhưng tất cả đều cực kỳ cực kỳ đẹp trai.”

Nghe xong, Lệ Đằng không ừ hử, anh thu lại tầm mắt, tập trung lái xe, vẻ mặt không lành.

Đêm đó, anh “làm” cô ngất 3 lần luôn.

Nguyễn Niệm Sơ đầm đìa nước mắt, thực sự chịu hết nổi, túm anh vừa cào vừa cắn, bảo “Không được.” Sau khi phát hiện chẳng có tác dụng, cô đổi sang nhỏ nhẹ cầu xin, đôi mắt mơ màng đáng thương, giọng nói mỗi lần thêm nũng nịu.

Nghe mà tê dại cả da đầu, Lệ Đằng càng “dũng mãnh.”

Xong “việc”, Nguyễn Niệm Sơ quả tình xấu hổ lẫn thẹn thùng đến nỗi sắp khóc. Cô siết nắm tay, uất ức phản đối: “Anh đáng sợ quá đi! Nào có người như anh vậy...” Nghiêm túc ngẫm ngợi một lát, cô híp mắt, “Thành thực khai ra, có phải anh ăn vụng viên “thập toàn đại bổ” gì không?”

Bằng không, cô thật không tài nào nghĩ ra cái eo dẻo dai* kia của anh lấy gì mà luyện thành.

(*Nguyên văn là “cái eo chó đực“. Đây là từ mô tả vòng eo của đàn ông. Vòng ngực của đàn ông và vòng eo chó đực rộng hơn nhiều so với chu vi vòng eo. Từ xương sườn đến xương hông, vòng eo nhanh chóng thắt lại và tạo thành một đường cong gợi cảm. Bởi vì đường này tương tự như đường cong eo của con chó, nó được gọi là eo chó đực.)

Lệ Đằng túm cổ tay Nguyễn Niệm Sơ, hôn một cái, rồi hôn lên má cô, khàn khàn giọng: “Em đủ bồi bổ cho anh rồi.”

Nhìn cô như hoa lệ ngậm mưa, nũng nịu xin tha, dáng vẻ ấy vừa dịu dàng vừa quyến rũ, có công dụng hơn bất cứ viên thuốc “đại bổ” nào nhiều.

Sáng thứ Bảy, Nguyễn Niệm Sơ mệt rã rời, nằm trên giường ngủ thẳng cẳng.

Hiện tại, Nguyễn Niệm Sơ nghi ngờ nghiêm trọng dự định muốn cô dọn đến sống chung ban đầu của Lệ Đằng, có lẽ lý do bảo vệ cô chỉ chiếm 50%, 50% còn lại là sau khi anh “ăn mặn”, biết mùi “thịt” rồi, một ngày không ăn thịt thì không sống nổi.

Cho nên miếng thịt cô đây, tội nghiệp quá đi!

Hơn 11 giờ trưa, Lệ Đằng về phòng gọi Nguyễn Niệm Sơ dậy. Anh làm việc và nghỉ ngơi rất nghiêm ngặt, đồng hồ sinh học cố định, ngủ muộn nữa thì hôm sau vẫn sẽ tự nhiên thức giấc lúc 7 giờ. Không giống yêu tinh nhỏ này nhà anh, thân mình mềm nhũn, ngủ gà ngủ gật. Anh không gọi, cô có thể cuộn thành cái bánh chưng ở trên giường suốt một ngày.

Lúc này, yêu tinh nhỏ vẫn đang ngủ khò khò, ngay cả đầu cũng vùi trong chăn.

Quỳ một đầu gối lên mép giường, Lệ Đằng hơi khom người, kéo chăn của cô ra, “Nguyễn Niệm Sơ, dậy ăn trưa nào!”

“Ờm...” Đang say ngủ, hai tay cô tóm chặt cái chăn, co thành một đống, không nghe, không nghe.

Anh dịu giọng: “Niệm Niệm, nên rời giường thôi em!”

Nguyễn Niệm Sơ nghe thấy câu này, nhưng cô trùm chăn qua đầu, lật người một cái, vẫn chưa sẵn sàng để dậy.

Im lặng mấy giây, Lệ Đằng cúi xuống ghé sát cái bọc nhỏ quấn chăn, thấp giọng: “Nguyễn Niệm Sơ, anh cho em hai con đường: Một là em dậy ăn cơm cùng anh ngay; Hai là anh lên giường ngủ với em luôn. Em chọn đi!”

Anh vừa dứt lời, người trong chăn rõ ràng cứng đờ.

Giây tiếp theo, Nguyễn Niệm Sơ vén chăn, ngồi dậy, đầu tóc như ổ gà, mặt đỏ tía tai: “Trên đời nào có lưu manh không biết xấu hổ như anh chứ.”

Lệ Đằng tỉnh bơ: “Còn không phải ngay trước mặt em sao.”

“....” Nguyễn Niệm Sơ câm nín. Người này da mặt dày cũng không phải ngày một ngày hai. Mau quen đi, mau quen đi thôi. Cô thầm an ủi bản thân, sau đấy kéo cao chăn quấn kín mình, chỉ thò đầu ra, làm nũng: “Em mệt quá! Anh lấy quần áo cho em với!”

Lệ Đằng nhếch mày, quay người, mở tủ quần áo.

Quần áo Lệ Đằng không nhiều, tổng cộng chỉ có mấy bộ quân phục và quần áo tối màu. Những quần áo váy vủng của Nguyễn Niệm Sơ thì vô khối, đủ màu sắc. Sau khi dọn tới, cái tủ vốn trống trải của anh được nhét chật ních.

Trong con mắt của Lệ Đằng, quần áo của phụ nữ, bộ nào mà chẳng như nhau. Anh không chọn, lấy bừa một chiếc màu trắng.

Nguyễn Niệm Sơ duỗi tay nhận lấy.

Lệ Đằng thoáng nhìn cô: “Không phải kêu mệt à?”

Cô ngớ người.

Song, anh đã ngồi xuống mép giường, thản nhiên: “Giơ tay.”

Nguyễn Niệm Sơ nghi hoặc: “Anh định làm gì?”

“Giúp em mặc quần áo.” Vẻ mặt bình thản, Lệ Đằng nói tiếp: “Đưa tay ra, tay trái ấy!”

Nguyễn Niệm Sơ sững sờ mấy giây. Sau khi lấy lại tinh thần, mặt cô liền đỏ bừng, ho khan vài tiếng, lúng búng: “... Anh đưa đồ lót cho em trước đã. Ngăn thứ hai tủ bên trái.”

Lệ Đằng thì rất tự nhiên. Anh không nói gì, lấy luôn cho cô một bộ màu xanh ngọc.

Nguyễn Niệm Sơ đắp chăn, hai má nóng ran, có chút ngần ngừ: “Để em... tự mặc đồ lót.”

“Có phải chưa nhìn đâu, xấu hổ cái gì.” Lệ Đằng kéo chăn, tiện tay vứt sang bên, lôi cô qua, “Làm cũng làm rồi!”

“....” Anh nói rất có lý, ấy thế mà cô chẳng còn lời để đỡ.

Nguyễn Niệm Sơ lặng im, đành duỗi tay để Lệ Đằng mặc giúp mình.

“.... Trưa nay ăn gì ạ?” Cô cố gắng chuyển rời sự chú ý của bản thân.

“Sủi cảo.” Lệ Đằng vuốt mái tóc dài của Nguyễn Niệm Sơ sang một bên, cụp mắt, móc khóa sau của áo lót cho cô.

“Anh mua à?”

“Ừ.” Ngừng một tẹo, anh lại nói: “Lần sau anh gói cho em ăn.”

“....” Hai mắt Nguyễn Niệm Sơ mở to kinh ngạc, rất bất ngờ: “Anh còn biết làm sủi cảo?”

“Ừ.” Lệ Đằng cúi đầu cọ chóp mũi với cô, dịu giọng: “Nhưng anh làm không ngon bằng mẹ anh. Lần sau dẫn em về Chướng Bắc, để mẹ làm cho em ăn.”

Nghe thế, Nguyễn Niệm Sơ bật cười, mắt sáng ngời: “Vâng ạ!”

***

Dạy Tiểu Tinh xong, Lệ Đằng và Nguyễn Niệm Sơ lại đến trung tâm nghiên cứu bệnh tâm thần một chuyến để thăm Hà Lệ Hoa. Bác sĩ điều trị cho họ biết, gần đây bệnh tình của Hà Lệ Hoa đã chuyển biến tích cực, tuy vẫn có chứng làm bị thương người khác khi lên cơn, nhưng tần suất phát bệnh đã giảm đáng kể so với trước kia.

Đây chắc chắn là một tin tốt.

Nhân lúc tình trạng tinh thần Hà Lệ Hoa ổn định, hai người vào phòng bệnh thăm chị ấy.

Thời điểm không phát bệnh, Hà Lệ Hoa nhận ra mọi người. Trông thấy Lệ Đằng, trên khuôn mặt chị ấy nở nụ cười hiếm hoi. Để ý thấy Nguyễn Niệm Sơ, chị ấy hơi ngẩn người: “Chú Đằng, cô gái này là...”

Lệ Đằng đáp: “Là Nguyễn Niệm Sơ, vợ em!”

Nguyễn Niệm Sơ nhoẻn môi cười với Hà Lệ Hoa: “Em chào chị dâu ạ.”

“Ô, thì ra là em dâu.” Hà Lệ Hoa ngắm Nguyễn Niệm Sơ. Một thoáng, nụ cười trên mặt dần lan rộng, chị ấy gật đầu: “Đúng là một cô gái xinh đẹp. Chú Đằng à, phúc của chú không mỏng đâu nhé!”

Ngoài cửa sổ, ánh nắng ấm áp, ba người ngồi trong phòng bệnh chuyện trò, bầu không khí hòa thuận.

Không lâu sau, di động Lệ Đằng đổ chuông, số máy hiển thị là của Dương Chính Phong.

Lệ Đằng ra ngoài nghe điện thoại.

Hà Lệ Hoa liền nắm tay Nguyễn Niệm Sơ, dịu dàng căn dặn: “Cậu chàng Lệ Đằng này cái gì cũng tốt. Hồi ấy là tấm gương tiêu biểu của trường quân đội, năm nào cũng đứng thứ nhất, phải cái tình tình nóng nảy, hay kích động. Con người chẳng ai mười phân vẹn mười, ai cũng có khuyết điểm. Em rộng lượng nhiều rồi.”

Mặc dù bệnh tình đã có tiến triển, nhưng ký ức của Hà Lệ Hoa trước sau hơi lộn xộn. Trong ấn tượng của chị ấy, Lệ Đằng vẫn là chàng trai tuổi đôi mươi năm đó, cậu tân binh mới vào bộ đội, gai góc khắp người, ngang ngược ngông cuồng.

Nghe xong, Nguyễn Niệm Sơ chỉ gật đầu cười đáp: “Chị dâu yên tâm ạ, anh Lệ Đằng rất tốt, cũng tốt với em lắm.”

Mặt Hà Lệ Hoa vui mừng nhẹ nhõm, “Lệ Đằng giống như một cậu em trai của chị và anh Hạ Phi vậy. Chú ấy có thể tìm được người vợ tốt như em đây, anh chị cũng mừng thay cho chú ấy.”

Nguyễn Niệm Sơ cười không nói gì.

Bấy giờ, không biết nghĩ tới điều gì, Hà Lệ Hoa bỗng nhăn mày, lẩm bẩm: “Nhưng, chú Đằng với em nên đôi thì Quý Tiểu Huyên kia làm sao đây?” Chị ấy day day trán, lông mi cau càng lúc càng chặt, “Đầu óc chị sao mơ mơ hồ hồ thế này...”

Thấy vậy, tim Nguyễn Niệm Sơ giật thót, vội chuyển chủ đề: “Chị dâu ăn táo nhé, em gọt cho chị!”

Hà Lệ Hoa mỉm cười xua tay: “Không cần đâu em.”

“Toàn người một nhà cả,“ Nguyễn Niệm Sơ cười tươi, “Chị đừng khách sáo với em mà!”

Rời bệnh viện đã là 5 giờ rưỡi chiều.

Lệ Đằng lái xe ra khỏi cổng lớn của bệnh viện, thuận miệng hỏi: “Em với bạn hẹn nhau mấy giờ?”

Nguyễn Niệm Sơ xem thời gian trên điện thoại rồi nói: “7 giờ đúng, nhà hàng cơm tây Franklin, phía đông thành phố. Vẫn còn hơn một tiếng nữa, giờ về nội thành là vừa.” Nói đoạn, sực nhớ ra điều gì, cô hỏi, “Đúng rồi, anh không thích ăn đồ tây phải không ạ?”

Lệ Đằng hời hợt đáp: “Anh không kén chọn.”

Ngẫm nghĩ mấy giây, cô chớp chớp mắt với anh: “Anh đi ăn cơm tây cùng em trước, rồi sau đấy em mời anh ăn khuya, món lẩu. Thế nào ạ?”

Lệ Đằng cười nhẹ: “Được, tùy em quyết.”

Cuối thu, thành phố Vân dần lạnh hơn. Một cơn gió lùa qua cửa sổ xe, lạnh buốt. Nguyễn Niệm Sơ vô thức khép chặt áo khoác. Liếc thấy vậy, Lệ Đằng quay cửa sổ xe đóng kín.

Nhận thấy hành động tinh tế này, Nguyễn Niệm Sơ cong khóe môi, một tay chống cằm, đột nhiên lên tiếng: “Lệ Đằng, với bạn gái nào anh cũng tốt thế này ạ?”

Nguyễn Niệm Sơ vừa dứt lời, Lệ Đằng quay sang nhìn cô, không trả lời.

Nguyễn Niệm Sơ nở nụ cười: “Tại sao anh nhìn em như vậy?”

Lệ Đằng: “Vì sao em hỏi điều này?”

“Đơn thuần là cảm thấy tò mò thôi.” Giọng điệu vẫn như thường, cô nói tiếp: “Hôm nay trò chuyện với chị dâu, em nghe chị ấy nhắc đến một người: Quý Tiểu Huyên. Bạn gái trước của anh ạ?”

Nghe vậy, sắc mặt Lệ Đằng không hề thay đổi, anh trả lời ngay tức thì: “Không phải.”

Nguyễn Niệm Sơ lấy làm ngạc nhiên: “Thế sao chị dâu lại nhắc tới cô ấy?”

Lệ Đằng thu lại ánh mắt, nhìn về phía trước, giọng điệu rất dửng dưng: “Quý Tiểu Huyên là văn thư của đơn vị anh. Anh vừa đến đó thì cô ta đã theo đuổi anh.”

“Vậy sao không theo đuổi được?” Nguyễn Niệm Sơ hơi hóng hớt.

Lệ Đằng đáp: “Không thích.”

“Cô ấy không xinh ạ? Dáng người không đẹp ạ? Không phải gu của anh à?”

“Anh không nhớ.” Người vớ vẩn không liên quan, anh chẳng có ấn tượng gì hết, cũng không có lý do để nhớ, nên không nhớ được.

Nguyễn Niệm Sơ sán lại gần hơn để nhìn Lệ Đằng. Chậc, mặt mũi đẹp trai thế này, muốn không thu hút ong bướm cũng khó. Cô bèn trêu: “Thủ trưởng Lệ à, em phát hiện anh cũng nhiều hoa đào thật đấy!”

Lệ Đằng xùy nhạt một tiếng, “Đúng không đó?”

“Tất nhiên là đúng rồi.” Nguyễn Niệm Sơ giơ ngón tay đếm tỉ mỉ cho anh, “Nhà nghỉ ở trạm dừng chân chúng mình trọ lại lần trước, bà chủ kia muốn mồi chài anh này. Sau đó tự dưng bị cảnh sát đặc nhiệm bao vây, cô đội trưởng kia nhìn anh chằm chằm, không buồn chớp mắt này. Còn cả cô MC nọ, giờ lại lòi ra một Quý Tiểu Huyên này.”

Lệ Đằng liếc cô một cái: “Nguyễn Niệm Sơ, em chớ kiếm chuyện với anh!”

“Anh đừng hiểu nhầm, đây không phải là em muốn cãi nhau với anh.” Nguyễn Niệm Sơ nhíu mày, giọng điệu rất nghiêm túc: “Em chỉ đang nghĩ, đường đường một thượng tá không quân như anh lại thích em, rốt cuộc là “ưng” em ở điểm nào chứ?”

Lệ Đằng quá chói mắt. Không phải Nguyễn Niệm Sơ tự ti mà là tự biết mình. Từ nhỏ cô đã nhận thức rõ bản thân: Đầu óc không tính là thông minh, tính tình nhởn nha, tùy hứng, cả đống khuyết điểm. Cầm kính lúp tìm ưu điểm, có vẻ cũng tìm được ba điều: tâm tính tốt, xinh đẹp, biết ca hát..

Người đàn ông này ghép đôi cùng cô, ngay cả cô cũng tủi thân thay anh.

Lệ Đằng không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vậy em “ưng” anh ở điều gì?”

Nguyễn Niệm Sơ không do dự lấy một giây, trả lời ngay tắp lự: “Anh đẹp trai này.” Ngoại hình này, khí chất này, cơ ngực, cơ bụng, chân dài này, cô có thể “chơi” cả mười năm.

“....” Lệ Đằng bực Nguyễn Niệm Sơ đến nỗi cười thành tiếng.

Cô nàng này quả nhiên vừa ngốc vừa khờ, e rằng đầu óc thiếu mất mấy sợi dây.

Nguyễn Niệm Sơ nói tiếp: “Em trả lời anh rồi đấy. Anh thì sao? Tóm lại anh thích em ở điểm nào?”

Lệ Đằng đáp: “Anh không biết.” Ngay chính anh cũng không rõ tại sao mình thích Nguyễn Niệm Sơ, nên đương nhiên chẳng thể trả lời.

Nhưng Nguyễn Niệm Sơ nghe xong lại mở to hai mắt: “Không biết á? Đây tính là lý do gì chứ?” Đôi con ngươi cô đảo đảo, cùng nghĩ dùm anh. Cô đoán: “Vì em xinh đẹp như hoa? Vì da em đẹp? Vì giọng hát như sáo Trời của em đã chinh phục anh?”

Nghe cô nàng kia chém gió lung tung, thổi phồng mình lên tận mây xanh, anh nhướng khóe môi: “Có lẽ vậy.”

Trên người cô, tất cả sự tự chủ và lý trí của anh hoàn toàn tan tác, tất cả những nguyên tắc và chuẩn mực của anh cũng không còn giá trị. Trời mới biết anh thích gì ở cô.

Có câu, tình yêu bất tri bất giác xuất hiện, ngày càng đậm sâu.

Có lẽ lý do anh thích cô chính bởi cô là Nguyễn Niệm Sơ.

***

Kiều Vũ Phi là tiểu thư nhà giàu, niềm vui lớn nhất trong đời chính là tận hưởng cuộc sống. Nên những chỗ hay lui tới đương nhiên cũng là nơi cao cấp.

Đúng 7 giờ tối, Lệ Đằng và Nguyễn Niệm Sơ đến nhà hàng Franklin đúng hẹn.

Vừa vào cửa, nhân viên phục vụ đã tiến lên chào đón, dẫn hai người đến một bàn gần cửa sổ, ngồi xuống.

Kiều Vũ Phi cười tươi giới thiệu mọi người với nhau: “Đây là Nguyễn Niệm Sơ, bạn thân con chấy cắn đôi của em. Đây là bạn trai cô ấy, thượng tá Lệ Đằng. Đây là bạn trai em, Giang Hạo.”

Nguyễn Niệm Sơ nhìn anh chàng Giang Hạo kia. Tuổi tầm đôi mươi, đầu dứa vuốt keo, ăn vận hợp mốt, dáng người cũng rất cao, mặt mũi không tính là đẹp trai nhưng toát ra vẻ dân chơi, khí chất bad boy.

Giang Hạo mỉm cười với Nguyễn Niệm Sơ và Lệ Đằng: “Xin chào, chị Nguyễn, anh Lệ. Thường nghe Vũ Phi nói về hai người, trăm nghe không bằng một thấy.”

Lệ Đằng lạnh nhạt gật đầu: “Xin chào!”

“Xin chào!” Nguyễn Niệm Sơ nở nụ cười cất tiếng chào, đoạn ghé lại gần Kiều Vũ Phi, nhỏ giọng: “Gần đây thích kiểu bad boy này hả mày?”

Kiều Vũ Phi nháy mắt với Nguyễn Niệm Sơ một cái, dáng vẻ thật mê hoặc: “Gần đây tao thích chó săn nhỏ.”

Nguyễn Niệm Sơ nhún vai, không bình luận.

Bữa tối bốn người, hầu hết thời gian là Kiều Vũ Phi và Nguyễn Niệm Sơ tán gẫu. Giang Hạo thỉnh thoảng góp đôi câu, hài hước, thú vị, chọc Kiều Vũ Phi cười ha ha.

Lệ Đằng rất lãnh đạm, anh cúi đầu cắt miếng bít tết. Cắt xong, anh đưa cả cho Nguyễn Niệm Sơ.

Ăn được nửa chừng, Kiều Vũ Phi lấy khăn giấy lau miệng, nói: “Phải rồi, đợi lát nữa sẽ có một người bạn tới. Cậu ấy người nước ngoài, mới đến Trung Quốc chưa lâu. Khách sạn đang ở đột nhiên mất điện, em gọi cậu ấy đến chơi cùng chúng ta.”

Nguyễn Niệm Sơ không có phản ứng gì, chỉ thuận miệng hỏi: “Người nước ngoài? Nước nào?”

Kiều Vũ Phi đá một câu tiếng anh: “Kingdom Of Campuchia?”

“....” Mắt Nguyễn Niệm Sơ lóe lên: “Campuchia á?”

“Ừ.”

Ở bên cạnh, Lệ Đằng buông dao, vẻ mặt không biểu cảm, uống một hớp nước trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.