NGÂM NGA
Chương 50: MẠNG ANH CŨNG LÀ CỦA EM LUÔN.
***
Chiếc taxi chạy nhanh trên con đường không mấy rộng rãi. Đài phát thanh đang phát ca khúc “Cửu Trại thần kỳ” của Tengger, giọng hát khàn khàn hơi thô cùng gió bay xa.
(Tengger, còn được gọi là Tenger hay Tengri, là một ca sĩ, nhạc sĩ và nhà soạn nhạc người Mông Cổ.)
Nguyễn Niệm Sơ vô thức ngâm nga theo, vừa ngâm nga vừa ngắm nhìn phong cảnh miền Bắc đất nước với những dãy núi trùng điệp bên ngoài cửa sổ, thuận miệng hỏi: “Còn cách chỗ bác ở xa không anh?”
Lệ Đằng nhắm mắt dựa vào lưng ghế: “Sắp đến rồi.”
Tài xế taxi là một bác tài nhiệt tình. Nghe vậy, anh ta cười nói: “Cô gái, nơi hai anh chị muốn đến là huyện Bạch Tả, còn khoảng 40 cây. Đừng sốt ruột, nhiều nhất chỉ nửa tiếng nữa thôi.”
“Cảm ơn bác tài.” Nguyễn Niệm Sơ nhoẻn cười. Nhìn sang Lệ Đằng đang nhắm mắt thư giãn, cô nhéo cánh tay anh, hỏi: “Nhà ở huyện Bạch Tả là của bác mua hả anh?”
Lệ Đằng mở mắt liếc cô, “Của anh mua cho. Sao em?”
“Vậy tại sao anh không mua cho bác ở trong thành phố?” Nguyễn Niệm Sơ lấy làm lạ: “Ban nãy đi ngang qua mấy tòa nhà ở trung tâm thành phố Chướng Bắc, em thấy đề giá cũng không cao mà. Mấy năm trước hẳn là càng rẻ. Ở huyện khá bất tiện.”
“Mẹ anh không đồng ý!”
“Vì sao ạ?”
Anh nhẹ giọng trả lời: “Trước đây, mẹ anh đã sống quen ở nông thôn. Bà bảo người thành phố đông đúc đến sợ, nhìn đã thấy phiền.”
Nghe xong, Nguyễn Niệm Sơ có phần xấu hổ, cô cười gượng: “.... Bác với anh giống nhau quá, đều thích yên tĩnh, không thích đông vui.”
Lệ Đằng xùy nhạt một tiếng, “Lấy cớ đầy một sọt. Nói trắng ra còn không phải là muốn tiết kiệm chút tiền cho anh sao.”
Nguyễn Niệm Sơ ngẫm một chốc rồi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, “Thế hệ trước đều quen tiết kiệm. Bác cũng là thương anh ở bên ngoài vất vả.”
Lệ Đằng cười, vuốt má cô, không nói gì.
Huyện Bạch Tả nằm ở khu vực đồi núi thấp thuộc tỉnh Liêu Tây cũ, cao hơn mực nước biển 300-400 mét. Núi đồi, sông ngòi đan xen tạo thành địa hình “7 phần núi, 1 phần nước, 2 phần cánh đồng“. Phía Tây có dãy Nỗ Lỗ Nhi Hổ, trải dài từ Tây sang Bắc; phía Đông Nam có dãy Đông Lĩnh, chạy dài từ Nam sang Đông Bắc.
Trong huyện, ngoài người Hán còn có các dân tộc thiểu số khác như người Mãn, người Hồi, người Mông Cổ. Từ xa xưa đã được gọi là “Minh châu tái ngoại“. (Viên minh châu của phía Bắc Trung Quốc)
Nguyễn Niệm Sơ lật di động, xem sơ qua giới thiệu về địa giới của huyện Bạch Tả, thành phố Chướng Bắc này trên Baidu. Xem một lát, cô bỗng hớn hở ngước mắt hỏi Lệ Đằng: “Trên Baidu nói, vùng này của anh đa sắc tộc. Anh là người dân tộc nào ạ?”
Lệ Đằng đưa mắt nhìn cô: “Em thấy anh giống dân tộc nào?”
Nguyễn Niệm Sơ đoán mò: “Mông Cổ?”
Lệ Đằng nhướn mày: “Lý do?”
Theo cơ sở của đoán mò, Nguyễn Niệm Sơ trả lời vô cùng nghiêm túc: “Vì “chàng trai cưỡi ngựa mạnh mẽ, cường tráng”, chẳng phải trong bài hát đều hát vậy ạ?” Dứt lời, cô còn tóm lấy cánh tay trái dài và rắn chắc của anh, nhấn mạnh: “Mạnh mẽ cường tráng này.”
“....” Lần này Lệ Đằng tặng luôn cho cô nàng ngố ấy một nụ cười.
Cô trề môi: “Không phải ạ?”
“Không phải.” Lệ Đằng nhéo má Nguyễn Niệm Sơ, thấp giọng: “Người đàn ông của em cũng là dân tộc Hán giống em, thật trăm phần trăm. Nhớ kỹ chưa?”
“Dạ.”
Gần hai rưỡi chiều, Nguyễn Niệm Sơ theo sau Lệ Đằng xuống taxi.
Chướng Bắc không thể so với thành phố Vân, giá tiền taxi cũng rẻ, từ sân bay đến huyện lị Bạch Khởi mới có hơn trăm tệ. Trả tiền xong, Lệ Đằng nhấc một chiếc túi du lịch to trong cốp sau ra, đeo lên vai, và xách vali của Nguyễn Niệm Sơ, cuối cùng “sập” một tiếng, đóng cửa xe.
Chiếc taxi cuốn bụi lăn bánh.
Huyện lị nhỏ, cũng không phồn hoa, nhưng Trời chiều nắng đẹp, lại vào dịp lễ Quốc Khánh, nên có đông người đi bộ trên phố. Người dân nơi đây mộc mạc, một số người còn mặc trang phục dân tộc thiểu số.
Nguyễn Niệm Sơ chưa từng tới những huyện lị nhỏ phương Bắc kiểu này, cô rất lấy làm lạ, ngỏng cổ nhìn quanh. Sực nghĩ đến điều gì đó, cô nói: “Đợi em tí đã!” Dứt lời liền lon ton chạy sang phố đối diện.
Đứng nguyên tại chỗ một chốc, Lệ Đằng rút điếu thuốc đưa lên miệng, sờ vào túi, không thấy bật lửa. Lúc bấy, anh mới nhớ ra Nguyễn Niệm Sơ ghét anh hút thuốc không ngơi tay, nên đã tịch thu bật lửa của anh, còn quy định, anh muốn hút thuốc thì phải báo cáo.
Lệ Đằng vểnh khóe môi, ghé một quán tạp hóa ven đường mua một chiếc bật lửa vỏ nhựa, loại 1 tệ 1 chiếc. Anh khum tay châm thuốc, vừa hút vừa đợi.
Chẳng mấy chốc, Nguyễn Niệm Sơ trở lại. Cô vừa chạy xong nên trán toát mồ hôi, khuôn mặt đỏ hồng, còn xách trên tay một giỏ trái cây to.
Lệ Đằng giơ tay nhận lấy, hơi nhíu mày: “Mua cái này làm gì em?”
Nguyễn Niệm Sơ đáp: “Lần đầu tiên gặp bác, đương nhiên phải mua chút hoa quả biếu bác rồi. Đây là lễ tiết cơ bản mà.”
Không nói gì thêm, Lệ Đằng xách hành lí và giỏ hoa quả, đi vào cổng lớn chung cư bên cạnh.
Khu chung cư mẹ Lệ ở xem như cũng thuộc diện cao cấp ở huyện Bạch Tả, có thang máy, bốn hộ hai thang máy, khung cảnh chung cư cũng rất đẹp. Vị trí trung tâm có một cái hồ nhân tạo, phủ xanh hợp lý, giữa hai cây to còn treo biểu ngữ “Chúc toàn thể các hộ gia đình Quốc Khánh vui vẻ“.
Lệ Đằng đứng trước một tòa nhà, anh bảo: “Số 2203.”
Nguyễn Niệm Sơ mờ mịt: “Gì ạ?”
“Ấn số cửa.”
“.... À.” Nguyễn Niệm Sơ hiểu ra. Nhìn tay anh xách đầy đồ, cô bước lên hai bước bấm số.
Chưa tới mấy giây đã có người nghe. Đối diện vang lên tiếng một phụ nữ, đặc sệt giọng Đông Bắc: “Là Lệ Đằng về phải không con?”
Lệ Đằng đáp: “Bọn con đây mẹ.”
Ngay sau đó, kẹt một tiếng, cửa lớn đang khóa của tòa nhà mở ra. Lệ Đằng bước vào trong cửa, nghiêng đầu thấy Nguyễn Niệm Sơ vẫn đứng im tại chỗ, anh bèn nhỏ giọng: “Đứng ngốc đơ nữa, vào thôi em!”
Nhưng đột nhiên Nguyễn Niệm Sơ rất căng thẳng và lo lắng: “Em hơi sờ sợ.”
“Có anh đây, em sợ cái gì.” Cánh tay xách giỏ trái cây của Lệ Đằng vòng qua eo Nguyễn Niệm Sơ, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Anh cười nói: “Anh cho mẹ xem ảnh em rồi. Mẹ thích em lắm.”
“....” Trong lòng thấp thỏm, Nguyễn Niệm Sơ nhấp môi, hít sâu một hơi rồi mới cất bước lên tầng.
Cửa nhà đã mở, không cần phải bấm chuông.
Lệ Đằng mang hành lí và đồ đã mua đi vào, một tay đỡ sau lưng Nguyễn Niệm Sơ, dẫn cô vào nhà, tay kia thì đóng cửa lại, cất tiếng gọi “Mẹ ơi!”
Mẹ Lệ từ trong bếp đi ra, trên eo còn đang đeo tạp dề. Bà lau tay vào tạp dề, dừng bước, nhìn Nguyễn Niệm Sơ chăm chăm.
Lệ Đằng nói: “Mẹ, Nguyễn Niệm Sơ đây.”
Anh dứt lời, Nguyễn Niệm Sơ mới lấy lại tinh thần, khóe miệng cứng ngắc nở nụ cười: “Con chào bác ạ!”
“Ừ.” Mẹ Lệ quan sát Nguyễn Niệm Sơ, “Người thật xinh hơn ảnh chụp nhiều.”
Được khen đến độ thẹn thùng, Nguyễn Niệm Sơ đành đáp: “Bác quá khen ạ!”
Mẹ Lệ cười: “Con bé này khách sáo quá! Rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi!” Nói đoạn, bà liền xoay người quay vào bếp.
Sợi dây cung xiết chặt trong đầu Nguyễn Niệm Sơ buông lỏng, tức thì thở phào nhẹ nhõm.
Lệ Đằng khom mình, lấy trong tủ giầy dép hai đôi dép một to một nhỏ, vứt lên sàn. Sau đó anh cúi xuống, cởi dây giày cao gót cho cô, vẻ mặt và giọng điệu đều rất bình thản: “Mẹ anh đáng sợ không?”
Nguyễn Niệm Sơ nghiêm túc ngẫm nghĩ chốc lát rồi lắc đầu: “Không đáng sợ ạ.” Mẹ Lệ chất phác cởi mở, tuy không quá nhiệt tình, nhưng hình tượng này đã khác xa những “bà mẹ chồng tai quái” trong các diễn đàn trên mạng.
Lệ Đằng đeo dép lê vào chân cô, nhéo một cái: “Đi nào, dẫn em đi rửa tay.”
Nguyễn Niệm Sơ cong môi: “Dạ.”
Để chào đón hai người, mẹ Lệ đã chuẩn bị một bàn các món ăn. Bàn cơm này không phải kiểu các món cầu kỳ mà là món nào món này đầy ự, đĩa đựng thức ăn cũng rất to.
Mẹ Lệ xới cho Nguyễn Niệm Sơ một bát cơm to và nói: “Vốn định gói sủi cảo, nhưng Lệ Đằng bảo con không thích đồ ăn làm bằng bột, nên bác mua gạo về thổi cơm.”
Cơm trong bát đầy tú hụ như ngọn núi nhỏ. Nguyễn Niệm Sơ nuốt nước bọt, mỉm cười: “Thật ngại quá, làm bác thêm phiền.”
“Con ăn quen là được rồi!” Mẹ Lệ gắp cho cô mấy miếng thịt gà lớn: “Cứ coi như ở nhà con nhé, đừng làm khách.”
Nguyễn Niệm Sơ hết cách, đành cầm đũa lên, bấm bụng ăn.
Một lát, mẹ Lệ đứng dậy đi vào phòng ngủ, không biết làm gì.
Nguyễn Niệm Sơ ló đầu ngó một lượt, không thấy bóng dáng mẹ Lệ, cô vội đẩy bát cơm đến trước mặt Lệ Đằng, cuống quýt: “Mau, anh sẻ nửa sang bát anh đi, ăn giúp em với!”
Ánh mắt Lệ Đằng rơi trên mặt cô: “Ăn không hết thì để lại, không ai nói em đâu.”
“Không được.” Nguyễn Niệm Sơ khẽ nói, ghé lại gần anh: “Lần đầu gặp mặt mà em đã bỏ thừa cơm, chắc chắn bác sẽ nghĩ là em chê cơm bác nấu không ngon.”
Nét cười lướt qua đáy mắt Lệ Đằng, anh san hơn nửa bát cơm của cô sang cho mình, để lại một phần ba cho cô, lãnh đạm nói: “Phải ăn hết chỗ này nhé!”
“Vâng, vâng!” Nguyễn Niệm Sơ gật đầu, cầm đũa cố gắng ăn cơm.
Lúc mẹ Lệ đi ra lần nữa, bát cơm của Nguyễn Niệm Sơ đã chẳng còn là bao. Bà thoáng ngạc nhiên: “Ăn xong rồi hả con?”
Nguyễn Niệm Sơ cười gượng hai tiếng, đáp: “Dạ.”
“Đói ngấu phải không! Nào, để bác xới thêm cho con ít nữa.” Mẹ Lệ vừa nói vừa cầm lấy bát của Nguyễn Niệm Sơ, cau mày quở trách Lệ Đằng: “Đặt vé máy bay giờ dở dở ương ương. Lớn từng này làm việc mà chẳng tính toán gì cả.”
Nguyễn Niệm Sơ nhanh chóng cầm bát cơm về: “Bác ơi, con no rồi. Bác ăn đi ạ, cứ để mặc con.”
Bấy giờ mẹ Lệ mới ngồi lại xuống ghế. Đoạn, bà lấy từ trong túi ra một cái vòng tay bằng ngọc, đưa cho Nguyễn Niệm Sơ: “Niệm Sơ, bác người nhà quê cũng không có gì tốt để cho con. Cái vòng này là của bà Lệ Đằng cho bác, con nhận đi!”
Nguyễn Niệm Sơ cả kinh, xua tay: “Đồ mang ý nghĩa kỷ niệm thế này, đáng quý lắm. Bác ơi, bác giữ đi ạ!”
Mẹ Lệ chỉ nhìn cô cười, không nói gì.
Lệ Đằng vẫn đang vùi đầu gắp đồ ăn ăn cơm. Sau vài giây, cuối cùng anh vén mí mắt nhìn Nguyễn Niệm Sơ, trầm giọng: “Cô nàng này có phải đần không đấy, bảo em nhận thì nhận đi.”
“....” Nguyễn Niệm Sơ ngẩn người, sực hiểu ra điều gì đó, đôi mắt lóe sáng.
Mẹ Lệ liền cầm tay Nguyễn Niệm Sơ lên, đeo chiếc vòng vào, cười bảo: “Hợp lắm!”
Bố mẹ Lệ Đằng ly hôn khi anh còn chưa đầy bảy, tám tuổi, mới chỉ là một cậu bé học lớp Một. Cho nên ấn tượng của anh về bố rất đỗi mờ nhạt.
Anh là do một tay mẹ Lệ nuôi lớn.
Hai mẹ con sống nương tựa vào nhau bao nhiêu năm như vậy, tình cảm giữa hai người không cần phải nói ra.
Ăn cơm trưa xong, Nguyễn Niệm Sơ chủ động đứng dậy dọn dẹp bát đũa, nhưng bị Lệ Đằng ngăn lại. Sắc mặt như thường, anh đỡ lưng cô, khẽ đẩy qua một bên, dịu dàng bảo: “Em ra xem TV với mẹ đi! Ở đây để anh.”
Nguyễn Niệm Sơ đành quay lại phòng khách một mình.
TV đang chiếu bộ phim về đề tài chống Nhật: gào thét, bổ lưỡi đao lên đầu đám giặc quỷ.
Mẹ Lệ ngồi trên sô pha, cúi đầu đang đan gì đó. Nguyễn Niệm Sơ thoáng ngập ngừng, rồi hắng giọng, ngồi xuống cạnh bà và bắt chuyện: “Bác đang đan áo len ạ?”
Mẹ Lệ đáp: “Sắp sang đông rồi, tụi Lệ Đằng đóng quân trên núi, lạnh lắm! Bác đan sẵn cho nó cái áo len.”
Nguyễn Niệm Sơ: “Bác ơi, bác tốt với anh ấy thật đấy!” Cảm thán xong, bầu không khí tạm thời rơi vào tẻ nhạt, Nguyễn Niệm Sơ bối rối cắn cắn môi.
Một chốc, nghe thấy mẹ Lệ thuận miệng hỏi: “Nghe thằng Đằng nói, hai con quen biết qua xem mắt?”
Ngọn nguồn mối quan hệ giữa mình và Lệ Đằng 7 năm trước không thể để người khác biết, vì vậy Nguyễn Niệm Sơ gật đầu: “Vâng ạ.”
“Hiếm đấy!” Mẹ Lệ nở nụ cười, “Trước kia, người khác giới thiệu đối tượng cho thằng ranh này, thậm chí nó còn chẳng buồn liếc mắt cái ảnh. Bắt nó xem thì không chê cái này thì chê cái kia. Khó chiều! Bác đang nghĩ, sợ rằng nó định độc thân suốt đời quá!”
Nguyễn Niệm Sơ cong khóe môi: “Chuyện duyên số kiểu này quả tình cũng khó nói ạ!”
Mẹ Lệ rũ mắt, ngón tay cầm sợi len vòng qua mũi kim đan, thản nhiên hỏi: “Con biết tính chất công việc của nó không?”
Nghe vậy, chẳng hiểu sao tim Nguyễn Niệm Sơ run lên, cô chậm rãi đáp: “Dạ có.”
“Khó để làm người lính, bộ đội đặc chủng càng không dễ làm. Mặc trên người bộ quân phục này thì hết thảy đều giao cho quốc gia.” Mẹ Nguyễn khẽ thở dài: “Cho nên vợ lính càng không dễ làm.”
Ngón tay Nguyễn Niệm Sơ vô thức nắm lại, cô thấp đầu lặng im. Trong giây lát, từng chút từng chút ký ức 7 năm trước ở Campuchia, những ngày ác mộng kinh hoàng, tất cả hiện ra trước mắt.
Thấy cô không lên tiếng, mẹ Lệ cũng không giục, bà chăm chú với công việc trên tay.
Cả căn nhà yên tĩnh mất mấy giây.
Sau đó, Nguyễn Niệm Sơ hít sâu một hơi, thở phù ra, ngẩng đầu nhìn mẹ Lệ, giọng nói nhỏ nhẹ mà ổn định: “Bác ơi, cháu hiểu ý của bác. Bác cảm thấy cháu còn trẻ tuổi, chưa trải qua bao nhiêu sự đời, có lẽ đầu óc nóng lên, nhất thời kích động nên mới đưa ra quyết định.”
“....” Mẹ Lệ dần dần chuyển ánh nhìn lên mặt cô.
Nguyễn Niệm Sơ nói tiếp: “Mỗi người đều có cuộc sống do chính mình lựa chọn, cháu đã về cùng anh ấy, có nghĩa là cháu đã qua cửa ải này của bản thân. Về sau, cho dù gặp phải chuyện gì, cháu cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của Lệ Đằng, tôn trọng điều anh ấy theo đuổi, tôn trọng đức tin của anh ấy.”
Mẹ Lệ mỉm cười, thấy mấy lọn tóc rủ xuống má Nguyễn Niệm Sơ, bà tiện tay vén ra sau tai cho cô, dịu giọng: “Có cô bạn gái như con thế này, thật không dễ gì.”
Hốc mắt Nguyễn Niệm Sơ chợt ươn ướt, cô nhẹ cười: “Người làm mẹ giống được như bác mới thật sự không dễ ạ?”
Vừa nói xong, Lệ Đằng từ trong bếp đi ra. Cúi đầu thấy mắt Nguyễn Niệm Sơ hoe đỏ, anh không khỏi cau mày, ngón tay nhẹ lướt qua mặt cô, “Khóc gì thế?”
“Đâu, cát vào mắt đấy ạ. Em đi xử lý chút!” Cô xoay đầu sang phía khác, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại.
Chỉ còn lại hai mẹ con Lệ Đằng trong phòng khách.
Mẹ Lệ vẫn đan áo, bình thản nói: “Ánh mắt chọn vợ cũng được đó.”
Lệ Đằng lặng một chốc, giọng điệu tỉnh bơ: “Không được thì đã không dám đưa về để mẹ nhìn.”
Mẹ Lệ: “Con được nghỉ mấy ngày?”
Lệ Đằng ngồi xuống sô pha: “Chiều mùng 7 đi ạ.”
Mẹ Lệ gật đầu: “Định dẫn vợ con đi đâu chơi?”
“Ngày mai ăn bữa cơm với bọn Đại Thông. Hẹn con mấy hôm trước rồi.” Tay chạm vào bao thuốc, nhớ ra điều gì đó anh liền để lại, nói tiếp: “Bớt thời gian dạo quanh Chướng Bắc nữa.”
Nghe thế, mẹ Lệ hừ một tiếng: “Còn đàn đúm với mấy thằng cà chớn kia. Giờ con đã là người chiến sĩ rồi, quăng sạch mấy thứ phá hỏng đạo đức ấy đi cho mẹ. Đừng hễ nghỉ một cái là tụ tập. Nếu con bé mà rõ những chuyện hồi nhỏ của con, không chừng quay đầu chạy lấy người đấy.”
“....” Lệ Đằng cau mày mất kiên nhẫn: “Con biết rồi ạ.”
Lúc này, sắc mặt mẹ Lệ mới nhẹ nhõm đôi phần. Một lát, lại nghĩ tới điều gì, bà nói với vẻ khó xử: “Lần này về có muốn đến nhà chú Quý con một chuyến không?”
Lệ Đằng hờ hững: “Không.”
***
Căn hộ này của mẹ Lệ ở huyện Bạch Tả là căn hộ đôi, vừa vặn có hai phòng ngủ. Bà nhường phòng ngủ chính có nhà vệ sinh cho đôi trẻ.
Buổi tối, Nguyễn Niệm Sơ đi tắm trước. Lúc Lệ Đằng tắm xong đi ra thì nhìn thấy cô đang nằm trên giường nghịch điện thoại, gác chân lên tường, chẳng có chút hình tượng nào.
Tư thế này làm váy ngủ tuột xuống, đôi chân thon dài cân đối lộ ra, trắng lóa cả mắt.
Lệ Đằng ngắm đôi chân đẹp ấy một lúc, rồi cúi xuống nhìn màn hình di động của cô.
“....” Nguyễn Niệm Sơ che ngay màn hình, không cho anh xem.
Lệ Đằng nhướng mày, hời hợt hỏi: “Sao? Lại hẹn hò với giai đẹp?”
“Không, không ạ?” Nguyễn Niệm Sơ sợ đến nỗi mặt cũng biến sắc, lắc đầu quầy quậy. Sau khi bị anh bắt gỡ bỏ trò đó, trong lòng cô hãy còn sợ, người cũng còn sợ, đâu dám tái phạm.
Vẻ mặt dửng dưng, Lệ Đằng duỗi tay, ý bảo Nguyễn Niệm Sơ giao di động ra đây.
Cô rối rắm, ngượng ngùng, rối rắm, ngượng ngùng... cứ thế dùng dằng mấy phút mới đưa điện thoại cho anh. Sau đấy, mặt mày đỏ lựng, cô kéo chăn trùm kín đầu.
Lệ Đằng cúp mắt nhìn màn hình, ngón tay vuốt vuốt lên xuống. Trong hình là một đôi nam nữ người nước ngoài đang “quấn lấy nhau“. Chỉ hai giây, anh lại nhìn cô, khóa màn hình điện thoại, quẳng sang một bên.
“Tại sao xem thứ này?” Giọng điệu anh rất bình thản.
Người trong chăn hắng giọng, thành thật trả lời: “Học tập ạ.”
“Học gì?” Giọng anh càng bình tĩnh, ánh mắt cũng tối thêm.
“Quyến rũ anh á.”
Nghe vậy, Lệ Đằng túm luôn Nguyễn Niệm Sơ ra khỏi chăn, nhéo cằm cô, thấp đầu dán sát: “Nguyễn Niệm Sơ, em muốn quyến rũ anh còn phải xem phim để học sao?”
Nguyễn Niệm Sơ chớp chớp mi, ấy thế mà lại nghiêm túc nghiên cứu thảo luận cùng anh: “Không cần học ạ?”
“Không cần.” Anh hôn môi cô, giọng nói dịu dàng khủng khiếp, “Em cười một cái, mạng anh cũng là của em luôn.”