Ban Ngày Không Biết Đêm Đen

Chương 3: Chương 3








Buổi sáng chỉ có một tiết học, thời gian bất quá chỉ mất nửa tiếng.

Bạch Thiên ngồi ở chỗ ngồi cầm di động loay hoay một lát, lại bắt đầu ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ. Thời tiết đã dần dần bắt đầu khô nóng, tuy vậy buổi sáng cũng coi như là mát mẻ, Bạch Thiên chọn vị trí hướng về phía mặt trời, nhưng thật ra được mặt sau bức tường che khuất nên cũng không phơi nắng, chính là vẫn rất sáng, ánh mặt trời đổ lên cây ngoài kia một vạt nắng vàng, Bạch Thiên nheo lại ánh mắt ngáp một cái, cảm thấy, có chút mệt nhọc...

Lúc chuông tan học vang lên Bạch Thiên còn có chút mơ mơ màng màng, cậu làm người có nhiều quy củ, theo lời Chiêm Bằng Phi mà nói thì chính là chuyện bé xé ra to, có tính khiết phích, cái bàn cho dù có được lau qua rồi cũng vẫn sẽ không nằm úp mặt lên, cho nên cho dù bài học có nhàm chán đến đâu, mọi người đều ngủ thì cậu vẫn ôm cánh tay mà ngồi.

"Bạch Thiên, Bạch Thiên!" Chiêm Bằng Phi lay cánh tay cậu, nhẹ giọng gọi cậu.

Bạch Thiên mở to mắt chớp vài cái cũng đã thanh tỉnh hơn, hoàn toàn không thấy bộ dáng mơ hồ vừa rồi.

"Tan học rồi?" Nói xong đứng lên thu dọn đồ đạc.

"Tôi trở về lấy đồ, cậu về phòng kí túc trước chờ tôi đi."

"Được, tôi đi về trước gọi bọn họ dậy." Chiêm Bằng Phi cười cười, đứng lên đi ra ngoài.

Bạch Thiên đuổi kịp hắn vừa đi vừa hỏi, "Các cậu tính sửa như thế nào?"

Chiêm Bằng Phi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Bây giờ còn không rõ lắm, chỉ là cảm thấy có chút không hợp lý làm sao ấy, một lát mọi người cùng nhau thảo luận một chút đi rồi nói sau." Thấy Bạch Thiên gật đầu, hắn lại đụng cánh tay Bạch Thiên, "Ai, cậu cùng ai kia, hiện tại thế nào?"

"Trần Triệt?"

"Ừ, đúng vậy, Trần Triệt, thế nào?"

Bạch Thiên nhàn nhạt cười cười, "Sống, còn không phải như vậy sao, trà gạo dầu muối tương dấm chua trà.*"

*Ý chỉ cuộc sống sinh hoạt bình thường

Chiêm Bằng Phi gật đầu, "Cũng phải, kỳ thật tính hướng nào thì đều giống nhau, đều muốn trở thành gia đình, bao dung cho nhau những thay đổi, còn có, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa!"

Bạch Thiên tà nhìn hắn liếc mắt một cái, "Cậu chừng nào thì trở thành chuyên gia tư vấn tình cảm rồi?"

Chiêm Bằng Phi nhún vai, "Mẹ tôi nói đó, bà ấy hôm qua gọi điện thoại thúc giục tôi tìm bạn gái."

Bạch Thiên gật đầu, "Chúc cậu sớm ngày tìm được một bạn gái xinh đẹp."

Lúc này hai người đã đi ra khỏi toà nhà giảng dạy, Chiêm Bằng Phi nhún vai, "Duyên phận a, còn chưa có đến." Sau đó hai người tạm biệt.

Thời điểm Bạch Thiên về nhà lại đi ngang qua cửa hàng bán bữa sáng, Bạch Thiên nghĩ một chút cảm thấy Trần Triệt lúc này hẳn nên rời giường rồi, phải đi mua bữa sáng mang về cho hắn ăn, hai người dù sao có bao nhiêu năm cảm tình ở đó, cho dù hiện tại không biết nguyên nhân khó xử ở đâu, nhưng mà giống như Chiêm Bằng Phi nói, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, Bạch Thiên cảm thấy chỉ cần cảm tình còn, bây giờ đem mọi việc sắp xếp xử lý lại tốt cũng sẽ ổn thôi, dù sao trong khoảng thời gian này là vì cậu bận quá không có thời gian nói chuyện.

Bạch Thiên cười cười, cảm thấy Trần Triệt thấy cậu mua bữa sáng hẳn là sẽ hiểu được ý của cậu.

Đảo mắt đi tới nhà, Bạch Thiên lấy ra chìa khóa mở cửa, trong lòng nghĩ mấy ngày nay đem đoạn phim làm cho xong, sau đó cùng Trần Triệt nói chuyện đàng hoàng, sau đó... Sau đó sao? Có phải hay không làm cho mối quan hệ tiến xa thêm một bước?

Bạch Thiên thanh giọng khụ một tiếng, lấy che dấu khóe môi đang nhếch lên, sau đó đẩy cửa đi vào...

Nháy mắt, Bạch Thiên tay cầm nắm cửa bị cố định tại chỗ, phía trước người cậu là một đôi giày sandal của nữ, cửa phòng ngủ khép hờ, tiếng rên rỉ mơ hồ, âm thanh ngâm nga loáng thoáng truyền ra đến cửa.

Mọi thứ hết thảy làm cho Bạch Thiên như bị sét đánh, cậu đứng ở cửa nghe, môi mím chặt, rất nhanh sắc mặt dần dần trắng bệch, đột nhiên cậu nâng tay che miệng lại, "Ngô... Uyết..."*

*âm thanh gọi chị Huệ đó mọi người:'>> dịch thẳng thì tục quá nên tôi để HV

Cậu chau mày, tay che ngoài miệng dời đi, chậm rãi che lấy trái tim, nơi đó giống như trong nháy mắt tựa hồ muốn đình chỉ nảy lên, bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt, hiện tại thì đã hoàn toàn chết lặng.

Tay cậu lại chậm rãi di chuyển ấn vào phần dạ dày, dạ dày cậu loáng thoáng đau, mang theo cảm giác ghê tởm mãnh liệt đến muốn nôn mửa.

Bạch Thiên đột nhiên câu môi cười lạnh, cậu không có đổi giày, vững vàng đi tới hướng phòng khách, liếc trên bàn bữa sáng chưa ăn hết liếc mắt một cái, mặt không chút thay đổi đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, lấy ra khăn tay trong túi chà lau cửa sổ, sau đó ngồi xuống, từng ngụm từng ngụm đem bữa sáng cậu đã mua ăn xong.

Lại còn rất bền bỉ nhỉ.

Bạch Thiên cười lạnh, thuận tay đem túi ni lông quăng xa một chút, sau đó liếc mắt sang phòng ngủ, đột nhiên cảm thấy toàn thân sợ hãi.

Nơi đó, Bạch Thiên từng ngủ qua, nhưng vừa nghĩ đến đang có một nữ nhân lai lịch không rõ ngủ lên, cậu liền cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Tên nam nhân đấy lúc trước làm sao cậu có thể đã từng yêu thương?

Bạch Thiên suy nghĩ, lại cảm thấy nghĩ mãi không ra.

Lúc chơi bóng tư thế đẹp đẽ, dáng người cân xứng?

Là rất đẹp rất cân xứng, nhưng lại đầy mồ hôi, thật đáng ghét, dính nhớp lại hôi chua.

Làm việc nghiêm túc làm người trầm ổn?

Bây giờ còn như vậy không?

Kiên cường dũng cảm?

Đ*m!

Một lòng?

Đây là muốn tát mặt chính mình sao?

Bạch Thiên không nghĩ ra được, không nghĩ ra được nguyên nhân cậu yêu hắn, tựa hồ cảm tình cậu đối với Trần Triệt chỉ là một hồi ảo giác, cậu chưa từng yêu hắn, hoặc là nói tình yêu, nguyên bản chính là một loại ảo giác? Lúc này cậu mới phát hiện, hai người bọn họ trừ bỏ căn phòng này, đều không còn thứ gì chung nữa, bạn của cậu thậm chí còn không nhớ nổi tên Trần Triệt không phải sao?

Bạch Thiên nở nụ cười, nhàn nhạt lạnh lùng, cậu xem xét đôi nam nữ đi ra từ phòng ngủ, mặt lộ vẻ châm chọc.

"Rất sung sướng a?"

Trần Triệt nháy mắt sững sờ tại chỗ không biết làm sao, hắn căn bản không nghĩ tới Bạch Thiên lúc này sẽ trở về, há miệng thở dốc cuối cùng đẩu môi cái gì cũng không nói ra.

Bạch Thiên cười lạnh, liếc mắt một cái nữ nhân đứng ở bên người Trần Triệt.

Nhiếp Yến?

Bạch Thiên bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai bạn cô ta nói chính là Trần Triệt! Buồn cười là lúc cậu ra khỏi cửa còn đi qua sát bên người cô ta, nữ nhân này thật là có tâm cơ, cư nhiên có thể cười chào hỏi cậu? Đến thời gian đều là đã được tính kế sao?

Bạch Thiên không hề nhìn Nhiếp Yến, cậu quét mắt nhìn quần áo mặc lôi thôi hôi thối trên người Trần Triệt, sau mới nhìn về phía ánh mắt hắn, "Thật can đảm nhỉ, ở của tôi ăn của tôi, còn dùng nhà của tôi để chơi nữ nhân?"

"Cậu!..." Trần Triệt tựa hồ cảm thấy Bạch Thiên nói đụng vào lòng tự tôn của hắn, giận tái mặt vừa muốn nói gì đó, đã bị Bạch Thiên đánh gãy.

"Tôi cái gì? Tôi nói không đúng sao? Cô cũng không nghĩ tới đi?" Bạch Thiên nhìn Nhiếp Yến, "Hao tổn tâm cơ tìm một kẻ nghèo hèn cái gì cũng không có, tôi chúc các người bạch đầu giai lão, nghèo hèn vợ chồng trăm sự nát."

Bạch Thiên đứng lên, tiến vào thư phòng lấy thứ mình muốn, sau đi ra khỏi căn phòng đó.

Bạch Thiên là GAY, cậu từng cảm thấy chính mình rất may mắn, cậu cùng Trần Triệt cùng một chỗ, Trần Triệt là người đầu tiên cậu thích, cậu comeout với người nhà, cha mẹ được khai sáng đồng ý, cậu cùng Trần Triệt cùng một chỗ bốn năm, cùng nhau cố gắng thi vào trường đại học tốt nhất, sau đó cha mẹ cậu hơi sợ thuê phòng trong trường học sẽ không được tiện, ở thành phố cậu học thuê cái nhà trọ nhỏ đưa cho bọn họ, cậu nghĩ đến chính mình và Trần Triệt sẽ đi cùng nhau lâu hơn, lâu đến hai người tóc trắng xoá, lâu đến hai người nằm xuống cùng một chỗ, nhưng mà cậu phát hiện cậu sai lầm rồi, những ngày tháng ngọt ngào làm cho cậu quên, Trần Triệt chưa từng nói qua sự tồn tại của cậu cho người nhà, hắn có lẽ, đã sớm chừa xong một đường lui.

Nhưng đã đi đến tới bước này là bởi vì đâu?

Bạch Thiên ngồi ở trong đình của tiểu khu, nói rất nhiều câu về sau phải tỉnh táo lên, tỉnh táo lên giúp cậu xem rõ một ít vấn đề.

Kỳ thật cậu và Trần Triệt trong lúc đó chênh lệch rất lớn, hoàn cảnh sinh hoạt quyết định bọn họ không có khả năng có cùng một tầng tư duy, cả cách sống và đề tài có thể trao đổi.

Bạch Thiên kéo kéo khóe miệng, quyết định không thèm nghĩ nữa, dù sao kết cục đều là chia tay, có nghĩ hay không thì có gì khác nhau? Nhưng mà bây giờ kêu cậu đi thảo luận phim gì đấy thì thôi quên đi.

Móc di động ra, Bạch Thiên gọi điện thoại cho Chiêm Bằng Phi.

"Tôi ở dưới lầu nhà tôi, cậu lại đây lấy đồ đi."

Chiêm Bằng Phi nghe thanh âm của cậu cảm thấy rất không thích hợp, "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì, cậu lại đây lấy đi, tôi mấy ngày nay muốn chuyển chỗ ở, chuyện đoạn phim nhờ các cậu bỏ tâm nhiều hơn vậy."

"Chuyển chỗ ở? Vì cái gì muốn chuyển đi? Chuyển đển đâu? Cái phòng kia không phải của cậu sao?"

Bạch Thiên cười nhẹ, "Cậu rốt cuộc có trả lời vấn đề trước đó của tôi không? Đương nhiên là chuyển đến phòng thuê của trường học rồi."

"Lại tránh nặng tìm nhẹ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, vì cái gì cậu muốn chuyển ra khỏi phòng của chính mình!"

Bạch Thiên thở dài, "Không nên hỏi kỹ càng như thế để làm chi? Tôi vừa rồi a, bắt gian tại giường."

Chiêm Bằng Phi trầm mặc một chút, phỏng chừng là cảm thấy chuyện này không được khuyên, mới nói, "Kia vì cái gì là cậu chuyển! Muốn chuyển cũng phải là hắn chuyển chứ! Cậu sẽ không là..."

"Không phải!" Bạch Thiên biết hắn muốn nói cái gì, "Cậu cảm thấy tôi muốn đem nơi đó cho hắn? Đừng ngốc như thế, tôi chỉ là cảm thấy ghê tởm, để cho hắn ở đi, tính tiền thuê nhà là được, hơn nữa việc hắn vẫn học tại trường còn làm tôi ghê tởm hơn."

"Trường học? Cậu muốn trọ ở trường?!"

"Làm sao?"

"Cậu có thể quen ở với người khác?"

"Tôi ở phòng đơn! Tranh thủ lại đây lấy đồ đi." Nói xong thì cúp điện thoại.

Chiêm Bằng Phi đến rất nhanh, lúc chạy tới trên mặt là biểu tình lo lắng rất rõ ràng, Bạch Thiên nhìn liền cảm thấy trong lòng ấm áp, lại có chút muốn cười, vì thế cậu liền nở nụ cười.

Chiêm Bằng Phi chạy đến trước mặt cậu, nhìn đến cậu cười liền đẩy cậu một chút, "Cười cái lông à!"

Bạch Thiên nhún vai, "Chẳng lẽ phải khóc sao?"

Chiêm Bằng Phi trầm mặc.

Bạch Thiên lấy đồ ra đưa cho hắn, sau đó vỗ bả vai hắn ta, "Đừng trưng cái biểu tình này ra, tôi nhìn rất lúng túng."

Chiêm Bằng Phi nhận lấy đồ, nhìn chằm chằm mặt Bạch Thiên, cảm thấy cậu thực sự không có tinh thần sa sút, mới yên tâm thở ra một ngụm.

"Khi nào mới chuyển đi? Mấy anh em đến giúp cậu chuyển đồ."

"Đừng nóng vội, tôi còn phải đi trường học xin phép một chút, lại phải mua một đống ga giường, đệm giường, chăn gối này kia, đến lúc đó các cậu lại phải vội vàng."

Chiêm Bằng Phi gật đầu, "Tôi đây cùng cậu đi mua đồ."

Bạch Thiên vui vẻ, "Không vội, này tôi tự mình đi là được, tôi có việc sẽ tìm cậu hỗ trợ."

"Bắt buộc đó."

"Đã biết đã biết, cậu đi về trước đi, tôi xử lý xong việc đã."

Chiêm Bằng Phi gật đầu lại chúc phúc vài tiếng, sau đó mới xoay người rời đi.

Bạch Thiên nhìn thân ảnh Chiêm Bằng Phi cảm khái, đúng thật là bạn tốt.

Nghĩ xong lấy điện thoại ra gửi cho Trần Triệt một cái tin nhắn.

【3 giờ chiều, tiệm cà phê băng X】

Sau đó cầm di động đi ra khỏi tiểu khu.

______________________

Thật sự tội cục cưng của tôi quạ đi huhu ;;A;;, lũ khốn như Trần Triệt nên cút đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.