Khách sạn Greendale Park nằm ngay bên cạnh hoa viên thần bí đó. Tên đầy đủ của hoa viên thần bí chính là Greendale Park.
Tiệc cocktail có tên là Black tie party (1), đàn ông thì mặc vest, nhưng những người phụ nữ có vẻ thoải mái hơn, những bộ váy áo xẻ ngực lộ vai đủ cả. Cho nên, tôi không đặc biệt chuẩn bị quần áo gì cả, chỉ là buổi sáng khi ra ngoài khoác một cái áo vest bên ngoài cái váy không tay màu đen, không đeo trang sức, tóc buộc đuôi ngựa. Chạng vạng trước khi rời khỏi công ty, trang điểm trong nhà vệ sinh. Tôi nhớ rõ lúc đó mình có hai thỏi son môi, một cái là Rose Drop, màu be nhạt, một cái là Shocking, màu hồng anh đào. Buổi tối hôm đó tôi dùng thỏi Shocking.
Đó là lần đầu tiên tôi tham gia một bữa tiệc kiểu cách như vậy, cũng có thể nói là lần đầu tiên đi vào khách sạn cỡ như Greendale. Hội trường trang trí hoa tươi màu trắng: Hoa lan, linh lan và mẫu đơn phương Tây, ly dài, mảnh đựng sâm panh, một chuỗi những bọt khí mỏng manh tinh tế trong trẻo trong thứ chất lỏng màu vàng trào lên, một ban nhạc trong góc phòng đang hợp tấu, thành viên trong dàn hợp xướng mặc những chiếc áo choàng dài màu trắng kiểu Hy Lạp, khi đó đàn hạc tấu lên khúc nhạc khá hay.
Sau khi đã khôi phục lại những sợ hãi ban đầu, tôi rất nhanh đã hiểu ra, Boy’s club mà Rona nói là có ý gì. Phụ nữ được coi trọng, nhưng chỉ bởi vẻ bề ngoài, đặc biệt là những cô gái có vẻ ngoài không tệ lắm. Một cộng sự cũng mới vào công ty Junior associate đang nói chuyện, nói đến vụ án vượt mức điều khoản 301, một cô gái đang nói tới cái nhìn của mình, một cậu trai rất có phong độ chen vào, dường như lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, mà cô gái còn chưa có cơ hội nói xong câu mở đầu của mình. Đương nhiên, những gì cổ xưa cũ kĩ không thể tồn tại luẩn quẩn làm trễ nải những thanh niên này, vài phút sau lần lượt chào hỏi những khách hàng mang tính quan hệ xã hội rồi từ biệt.
Mà tôi từ trong góc yến hội màu vàng cổ điển nhìn khắp xung quanh, cho đến khi từ phía xa xa nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông cao to, không mặc lễ phục, chỉ mặc một bộ đồ vest đen thông thường, áo sơmi trắng để phanh cổ áo, không có cà vạt. Nhìn qua những người đàn ông xuất hiện ở bữa tiệc do nặng cân hoặc tập thể hình mà lưng hùm vai gấu hoàn toàn không giống nhau. Những người khác mặt mày hồng hào, mỉm cười, nói chuyện, mà anh hoàn toàn không có chút biểu tình này. Tôi lập tức nhận ra, anh chính là người ở hoa viên ngày đó. Tay anh đút ở trong túi quần Tây, nghiêng đầu nói chuyện với cô gái xinh đẹp cao gầy. Tôi nhìn anh ta chằm chằm, anh giống như là một gốc cây không có cảm giác, anh dường như phát giác, quay đầu nhìn tôi, không có biểu tình gì. Không biết vì sao, một loại cảm giác giống như mất mát đau khổ trào lên. Hai phút sau, tôi đứng trước gương trong nhà vệ sinh nói với chính mình: Anh không nhớ ra tôi. Sau đó như không có chuyện gì xảy ra, tâm trạng trở về bình thường.
Vừa mới trở lại yến hội, lúc tôi không chú ý người kia từ một góc sáng sủa bước tới bên cạnh, tôi còn chưa hết ngạc nhiên lúc trước, hỏi một vài vấn đề bên lề pháp luật, sau đó trao đổi danh thiếp với tôi. Trên danh thiếp ghi tên là Lyle Ultan, phía sau là một cái logo, phía dưới viết chữ nhỏ Greendale Park Hotel.
Buổi tối hôm đó, tôi nằm ở trên giường, lần đầu tiên không thể ngủ trong vòng 2 phút, tôi xoay người nhìn ánh trăng mờ mịt phản chiếu trên trần nhà, ở trong bóng tối thầm đọc tên anh “L-y-l-e”, cái tên không phổ biến, như tôi vậy không phải người ngoại quốc nói tiếng Anh, không để ý sẽ đọc thành Lyre (thụ cầm), hoặc Liar (kẻ nói dối).
Chú thích:
(1) : Black tie Party : Bữa tiệc cà vạt đen