Khác với vườn Đông Thương náo nhiệt, vườn Tây Hổ sát tường lại bao phủ trong bi ai đau thương, tối nay bọn họ cũng đồng thời làm chuyện vui, chỉ là đối với bọn họ mà nói, Đỗ Hương Ngưng gả ra chẳng khác gì đưa đi một phiền toái lớn, vậy mà, lòng của bọn họ vẫn đắm chìm ở trong cơn đau xót mất con, không thể bình phục.
"Bạn Nhi. . . ."
Trong thư phòng Tiểu Thương Lãng, Triệu thị vuốt bút nghiên thư họa ái tử từng sử dụng, không khỏi đau buồn, bởi vì thương tâm mà nước mắt cuồn cuộn không dứt, tầm mắt lờ mờ nhìn bút mực chưa kịp dọn dẹp trên bàn, trong rồng bay phượng múa lại lộ ra nhàn nhã.
Trăng sáng không thường tròn;
Tỉnh lại say, say lại tỉnh,
Nguyện làm bươm buớm cả đời suy nghĩ đều là mộng!
Triệu thị nhìn bút tích của con yêu, đau lòng cực, rồi lại dâng lên một tia nghi ngờ. Bạn Nhi viết câu thơ này lúc nào, giống như nhìn thấu phàm trần, rồi lại có trần duyên khó khăn, tình nguyện cả đời hãm sâu mà không hối hận, chẳng lẽ tình cảm của hắn đối với Đỗ Hương Ngưng đã sâu đến cùng nguyện sóng chết?
"Phu nhân, trời tối rồi, trở về phòng ngủ đi!" Dương Thương Ẩn đi vào thư phòng, nhìn thấy vẻ mặt bi thương của thê tử, chỉ bất đắc dĩ nhẹ giọng nói.
Triệu thị chuyển mắt nhẹ dò xét trượng phu một cái, cười khổ gật đầu, thả ra chữ mực trong tay, nhẹ nhàng bước tới cửa thư phòng, chần chờ một hồi lâu mới nói: "Ta đột nhiên phát lên, năm nay tướng công qua đại thọ 50, sẽ không còn có người có thể ——"
Dương Thương Ẩn lắc đầu thở dài, sầu não nói: "Đứa nhỏ Bạn Nhi này mặc dù có thời điểm tùy hứng một chút, nhưng rất có thể khiến người vui, vài chục năm rồi, hàng năm vào sáng sớm ngày sinh nhạt của vợ chồng chúng ta, trời vừa mới sáng, đã thấy hắn bưng ly trà vào cửa, hắn tự mình biên một số lời ngon tiếng ngọt chọc cho chúng ta vô cùng vui vẻ, mặc dù không phải là vàng bạc châu báu trân quý gì, cũng đều vui vẻ hơn tất cả."
"Tướng công. . . ." Triệu thị nghẹn ngào nói không ra lời, đôi mắt đẫm lệ nhìn trượng phu.
"Sớm nghỉ ngơi đi! Bạn Nhi đi lần này, hai vợ chồng chúng ta phải loay hoay nhiều!" Dương Thương Ẩn đỡ thê tử, cùng nhau rời đi Tiểu Thương Lãng.
Trong lòng ông hiểu kế tiếp trong vườn Tây Hổ còn nhiều chuyện nhức đầu hơn lắm! Trí nhớ về con yêu Bạn Nhi, tạm thời nên khóa lại trong Tiểu Thương Lãng, chỉ cần không mổó ra, đau lòng có lẽ sẽ ít một chút!
※ ※ ※
"Ừ a. . . . . . A. . . . . ."
Nến mừng lập lòe ánh đỏ xinh đẹp, ở bên trong tân phòng, âm thanh dâm đãng không ngừng, nệm gấm uyên ương xốc xếch, hai tay của tân nương tử bị trói ở phía sau, áo cưới màu đỏ vẫn được mặc trên người, cùng với quần áo lót màu trắng tạo thành hoang dâm mỹ cảm, nổi bật lên thân thể kiều mỵ trắng trẻo của nàng, càng thêm lay động tâm hồn người.
"Lãnh Địch Thiên. . . . Chớ phía bên trong. . . . Đừng thế nữa. . . ." hơi thở của Dương Bạn Nhi từ từ mất đi quy luật, thở gấp không dứt, ngọa nguậy hoa huyệt, muốn ngăn cản ngón tay dài của hắn thâm nhập sâu hơn.
Vậy mà, nàng ngọa nguậy tư huyệt như vậy, lại càng hút lấy ngón tay hắn chặt hơn, càng thêm mãnh liệt cảm thấy vết chai trên đầu ngón tay của hắn, nóng bỏng da thịt non mềm của nàng.
"Một vật nhỏ thật nhiệt tình." Hắn lạnh lùng cười hừ một tiếng, lại càng cử động ngón tay dài, lật khuấy ra tiếng phóng đãng của mật nước tràn ra.
"Không, không phải như thế. . . A. . . ." Nàng không ngừng lắc tay, lắc cả mái tóc đen nhánh, càng không ngừng giãy động hai cổ tay bị hắn trói chặt, trong lòng rất muốn chạy trốn, thân thể lại thành thực không muốn xa rời khoái cảm tà ác ngón tay dài của hắn mang tới, không tự chủ được lại gần hắn.
Trời! Thân thể nàng không ngừng thay đổi bộ dáng, cả tâm cũng có chút không bình thường!
Chân ngọc trắng noãn cân xứng của nàng bị dâm đãng vặn bung ra, tạo thành một tư thái trêu đùa muốn mời, khiến tay hắn có thể dễ dàng khinh nhờn tiểu huyệt của nàng hơn.
"A a. . . .Lãnh Địch Thiên. . . . Đừng chơi vậy. . . . Ta sẽ, sẽ. . . ." Dương Bạn Nhi cơ hồ muốn xin khoan dung, nàng chưa bao giờ cảm thấy trong người trống không khó nhịn như vậy, khát vọng tìm một thứ để giải phóng, cảm thụ hoàn toàn khác biệt với lúc nàng vận sức chờ phát động khi làm nam nhân.
Nàng cũng chưa bao giờ biết mình sẽ có một ngày ủy khuất như thế, ông trời! Đây nhất định là cơn mộng xuân đáng sợ, khiến nàng vừa mong đợi lại sợ bị thương tổn.
Lãnh Địch Thiên cười một tiếng, rút ra ngón tay dài đang đùa giỡn, đột nhiên lật người xuống giường, động tác chậm chạp cởi ra áo khoác trên người mình, cởi ra từng cái quần áo che đậy, triển lộ ra thân thể kiên cường hổ phách của phái nam, tròng mắt đen tối dò xét đôi mắt đang toát ra kinh ngạc của nàng, còn có một chút e lệ hốt hoảng.
"Lãnh Địch Thiên, không cần. . . Thật không cần. . . Ngươi hận ta. . . . Sau khi làm xong, ngươi tuyệt đối sẽ hối hận. . . Đừng. . . . Cầu xin ngươi đừng. . . ."
Dương Bạn Nhi chảy nước mắt ròng ròng, kịch liệt uốn éo người, cánh tay mảnh khảnh càng không ngừng chống cự dây vải trói chặt, vậy mà nàng lại chỉ phí công ngồi ở tại chỗ, khủng hoảng nhìn chằm chằm hắn lấn đến gần lần nữa.
"Nàng nói ta hận nàng?" Lãnh Địch Thiên có thân hình cao lớn mạnh mẽ, kết quả do quanh năm luyện võ, trên người của hắn không có một chút thịt dư, động tĩnh nhẹ nhàng tuyệt đẹp giống ác điểu, cúi mặt lạnh lùng xuống, cười nhạt nói: "Nói thật hay, ta rất cao hứng nàng cuối cùng đã thông suốt!"
Nghe vậy, cái miệng nhỏ nhắn của Dương Bạn Nhi dẹp lại. Nam nhân này làm gì thành thật như thế! Không thể hò hét nàng, lừa gạt nàng một chút sao? Chẳng lẽ hắn không biết cảm giác bị hắn ghét rất không dễ chịu sao?
Tựu như bức tường cao kia, hắn luôn máu lạnh vô tình, thờ ơ ơ hờ! Hại nàng khi đó vẫn là nam nhân cảm thấy bị thương tổn thật sâu!
"Nếu hận ta, thì đừng ôm ta!" Hốc mắt nàng nong nóng, một dòng nước mắt từ chỗ sâu trong lòng trào lên.
Không sai! Hắn nói rất đúng, nàng nhất định là điên rồi! Nếu không tại sao mới vừa rồi hắn thân thiết cùng với nàng thì trong lòng của nàng lại hiện lên vui vẻ? Giống như hoa si!